Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 25: Dược




Quay lại chuyện dịch bên trong doanh, Bạch Truy Thiên vừa ôm mỹ nhân vừa hỏi ý kiến Tố Liên.

"Hừm…trước phải biết rõ nguồn gốc của loại dịch này đã. Ngươi thử kiểm tra thức ăn hay nước uống trong doanh xem có manh mối gì thêm hay không. À, cách ly mấy binh lính bị bệnh ra riêng một nơi đi, rất có thể dịch này sẽ truyền nhiễm đấy. Mời đại phu đến khám cho từng người xem có phải chung một loại dịch hay không, có người nặng có người nhẹ nên ngươi hãy ưu tiên cho người bị nặng được khám chữa trước." Tố Liên nghiêm túc suy ngẫm nêu ý kiến của mình cho Bạch Truy Thiên nghe, thế mà người nào đó ở bên cạnh lại yêu chết cái vẻ chăm chú suy nghĩ vì hắn này của sen nhỏ.

Thấy không có tiếng đáp lại Tố Liên ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Truy Thiên lúc này nhìn chằm chằm vào y hơn nữa trên miệng con treo nụ cười gian tà.

Tố Liên: ∑d(°∀°d)

Ngươi làm ta sợ đó.

Nhận ra bản thân dọa sen nhỏ, Bạch Truy Thiên liền thu nét cười lại quay về bộ dạng quân tử nghiền ngẫm gật đầu khen kế sách tốt. Ôm ôm sen nhỏ vào lòng lắc nghiêng qua đảo lại lòng thầm nhủ quả là sen hắn nuôi, vừa đẹp lại vừa có ích.

Vòng vo một hồi liền qua hai canh giờ, người Tố Liên liền cảm thấy khát nước khô khan. Biết là mình sắp trở về dạng sen nên đưa tay đẩy Bạch Truy Thiên ra chạy đến bên chậu nhỏ. Bạch Truy Thiên một bên chứng kiến quá trình người vừa được hắn ôm âu yếm trong lòng biến thành hình dạng hoa sen quen thuộc, thật thần kì trên thế gian này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

Hắn tiến lại gần chậu nhỏ, thấy sen nhỏ run run thân mình, nhìn bộ dạng trong rất thoải mái đưa bàn tay sờ sờ cánh sen liền nhận lại đợt run run nhỏ. Chắc là sờ trúng chỗ nhột của y rồi.

Cuối người sát vào thân sen hôn một cái thật mạnh làm sen chao đảo cả thân.

Tố Liên:.......!

Ta xém chút nữa bị ngã rồi!



_ _ _

Sáng hôm sau, doanh trại vừa mới vào sáng sớm liền ồn ào náo nhiệt.

Bạch Truy Thiên đang họp với các tướng sĩ bàn kế sách tối qua sen nhỏ nghĩ ra, tất cả đều thống nhất làm theo Tô Khiết cho người sắp xếp dư ra vài cái lều riêng để cách ly các binh sĩ nhiễm dịch, mỗi lều được phân theo tình trạng bệnh nặng hay nhẹ để tiện chăm sóc khám chữa hơn.

Hắn cũng không quên cho người kiểm tra nước và thức ăn binh lính mấy ngày nay. Quả nhiên, trong thức ăn vẫn ổn không có gì khả nghi, có điều trong nước các binh lính uống lại xảy ra chút vấn đề.

Chỗ bọn họ đóng quân cách nguồn nước không xa mấy, mỗi ngày đều có binh lính đến vận chuyển nước từ nguồn về doanh trại. Đại phu kiểm tra thấy trong lu nước của doanh trại có chất độc, loại độc này rất đặc biệt không màu không vị nếu không kiểm tra kĩ sẽ không phát hiện được. Hơn nữa chất độc này phát tác dựa vào sức khỏe của mỗi người, kiểu như một người khỏe mạnh chất độc này sẽ không lập tức phát tác mà sẽ tích lũy dần bên trong cơ thể đợi đến thời điểm người này bị bệnh sức khỏe yếu đi sẽ phát huy công dụng một kích chết người. Đối với người sức khỏe yếu thì không cần chờ lâu đến vậy, hai ba hôm sau liền có dấu hiệu sốt sau đó nôn ói rồi bệnh liệt giường không lâu sau sẽ liền chịu không nổi mà chết.

"Thật thâm độc, thế mà lại nghĩ ra kế này sát hại quân ta trong bóng tối!." Tô Khiết nghe ra kết quả liền phẫn nộ, biết rõ trong chiến trường sẽ gặp không ít trường hợp này không có kẻ đùng mưu thì cũng có người dùng kế không thể hoàn toan dựa vào sức mạnh chiến thắng được. Nhưng chinh chiến bao năm nay, gặp phải chuyện này Tô Khiết cũng không kìm lòng được mà nóng giận, muốn kéo quân chém bay quân địch.

"Thuốc giải thì sao?." Bạch Truy Thiên vỗ vỗ vai Tô tướng làm ông bình tĩnh lại, sau đó hỏi đại phu kiểm tra nước vừa rồi.

"Này có chút rắc rối, vài loại dược liệu rất khó tìm, tận sâu trong rừng hay mọc trên vách đá, có cái còn mọc nơi có thú dữ." Đại phu vuốt vuốt chồm râu bạc thở dài nói, chỗ lão cũng không có mấy loại này vì chúng rất khó tìm, nhưng trong hoàng cung chắc hẳn sẽ có. Chỉ là, đợi đem dược đến e là nữa số binh lính ở đây đã không chịu nổi mất.

Bây giờ dược liệu lại khan hiếm vô cùng, cho dù có tìm được sợ là cũng không đủ số lượng… Này, thật là một nan đề.

Bạch Truy Thiên và Tô Khiết nghe vậy cũng trầm mặc, không thể để các binh lính chết oan uổng như vậy, nhưng thảo dược phải làm sao bây giờ?