Sau Khi Tôi Rời Đi Thái Tử Bắc Kinh Phát Điên Rồi

Chương 2




06



Tôi thừa nhận khi nói ra lời này, tôi mang theo ý nghĩ trả thù.



Đây là lời khi tôi tức giận.



Tôi chờ đợi phản ứng của Lục Cận Triệt.



Nhưng khi tôi nhìn thấy Tống Thi vội vàng rơi lệ, Lục Cận Triệt thì thầm an ủi thì tôi lại cảm thấy mình quá đáng buồn cười.



Cười chính mình còn đang hy vọng xa vời cái gì đó.



Đám người trong phòng tiệc dần dần bắt đầu tan cuộc, một thân ảnh lớn tuổi chậm rãi đi tới dưới sự bao vây của mọi người.



Khi tôi định thần lại, Lục Ngạn Nhan đã nắm tay tôi, đi về phía vị lão gia tử quyền cao vọng trọng trong truyền thuyết của Lục gia.



Con ngươi đục ngầu của ông lão cứ như vậy lẳng lặng nhìn chăm chú vào chúng tôi, khí chất tự nhiên làm cho người khác không rét mà run.



Đây là...... định chơi thật sao?



Tôi hơi nghiêng đầu, Lục Ngạn Nhan ngược lại đột nhiên lấy lại bình tĩnh, đứng thẳng người, mặt mày thanh tuyển lần đầu tiên nghiêm túc.



"Cha, con chuẩn bị kết hôn với Thời Nguyễn."



"Sau đó, cha cũng không cần hao hết tâm tư mà cho cô ấy tiền, dù sao tiền của con thì sau này cũng chính là của cô ấy."



"Cũng coi như trả lại ân tình của cô ấy đối với Lục gia."



Ông cụ không nói gì.



Ngược lại là người đàn ông trung niên bên cạnh nóng nảy: "Tiểu Nhan, đừng làm bậy! Ngày thường em thích chơi đùa còn chưa đủ, sao có thể đưa loại phụ nữ này tới trước mặt ba?"



"Thời Nguyễn rất tốt." Lục Ngạn Nhan ngắt lời.



Lòng bàn tay tôi khô nóng, đôi mắt đa tình kia bất luận nhìn người như thế nào đều có vẻ ẩn chứa đưa tình.



Hắn tiếp tục những gì người đàn ông trung niên nói:



"Thời Nguyễn cố gắng, tự cường, tiến bộ, không dựa vào bất cứ ai."



"Xuất thân như vậy thì thế nào?"



"Chỉ cần tôi thích cô ấy là đủ."



"Đủ rồi."



Không ai có thể không cảm động trước lời thú nhận này.



Cho dù biết là giả, lòng tôi cũng không tránh khỏi run rẩy.



Trước mặt Lục lão gia, Lục Ngạn Nhan lấy từ trong túi áo ra một chiếc nhẫn, mạnh mẽ đeo lên cho tôi.



Đường viền màu bạc, từng viên kim cương lấp lánh, kích thước vừa vặn, nhìn không giống như là vừa chuẩn bị.



Chuyện đã đến nước này, tôi không nói gì cũng không được.



Tôi nhướng mày cười khẽ, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị một giọng nam lạnh lùng ngăn lại.



Tay Lục Cận Triệt bị quấn băng gạc, hắn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt chán ghét nhìn tôi lộ ra tia châm chọc.



"Khát vọng sống trong xã hội thượng lưu như vậy sao?"



"Tiếp cận tôi thất bại, hiện tại lại lăn lộn phóng đãng đến nỗi khiến chú tôi u mê đến thần hồn điên đảo?"



"Nhưng cô có biết hay không?"



"Thời Nguyễn."



"Một hòn đá không bao giờ có thể biến thành vàng."



"Không cần lừa mình dối người."



07



Một hòn đá tốt không bao giờ có thể biến thành vàng.



Trước mặt tôi là khuôn mặt lạnh lùng của Lục Cận Triệt dần dần trùng hợp với thiếu niên tràn đầy nhiệt huyết kia.



Mùa hè năm ấy, bản thiết kế của tôi bị một hãng quần áo nổi tiếng đạo văn, tôi đi tìm người ta lý luận thì lại bị đuổi cả người lẫn bản vẽ ra ngoài.



Lục Cận Triệt vì thế mà đánh nhau với những người đó, chuyện này một lần đấy mà ầm ĩ một thời gian.



Nhưng cho dù vào cục cảnh sát, những người đó vẫn kiêu ngạo như trước, bọn họ ỷ vào thân phận bình thường của tôi và Lục Cận Triệt sẽ không tạo ra sóng gió gì.



Còn nhiều lần trào phúng:



"Nếu không có chúng tôi, thiết kế này của cô vĩnh viễn sẽ không được đưa ra thị trường."



"Một hòn đá sẽ không bao giờ trở thành vàng được."



"Cô còn phải cám ơn chúng tôi nữa đấy."



Họ vừa nói xong, đã bị một quyền đánh ngã.



Khóe môi Lục Cận Triệt nứt ra, đuôi mắt tức đến đỏ bừng, hắn há to miệng thở hổn hển, nắm tay giơ lên cao:



"Tôi nói cho các người biết, Nguyễn Nguyễn là ngọc thô, không phải là một hòn đá bình thường."



"Các người mới đúng là những hòn sỏi đá."



Hắn hướng đối diện nói một cái: "Thật không biết xấu hổ."



……



Nhưng bây giờ, hắn cũng trở thành một trong số những loại người đó.



Ngoài cửa sổ rỗng xẹt qua một tiếng sấm sét.



Chiếu sáng sườn mặt đang căng thẳng của Lục Cận Triệt.





Tôi hít sâu, ngẩng đầu, thong dong sửa sang lại mái tóc mai.



Tất cả mọi người đều đang chờ đợi sự ra đi ảm đạm của tôi.



Nhưng tôi thì không.



Tôi lễ phép cúi chào Lục lão gia tử rồi chậm rãi dùng sức nắm lấy Lục Ngạn Nhan.



"Giữa cháu và Lục Cận Triệt... Lục thiếu chỉ tồn tại ân cứu mạng."



"Không có nửa phần tình ý, Lục thiếu cũng chính miệng thừa nhận, cũng xin Lục lão gia đừng đào sâu vào quá khứ."



Chỉ nói một câu thôi, tôi dường như đã dùng rất nhiều sức lực.



Trong lòng tôi hiểu rõ, từ nay về sau, tôi và Lục Cận Triệt sẽ hoàn toàn cắt đứt liên lạc.



Chỉ là tôi không ngờ, Lục Ngạn Nhan lại thuận theo lời tôi nói:



"Con và Nguyễn Nguyễn không cần tổ chức hôn lễ gì. Sau đó, con sẽ đưa cô ấy rời khỏi thành phố."



Hắn liếc nhìn Lục Cận Triệt đang nắm chặt tay, khóe miệng khẽ nhếch, rồi lại khôi phục lại vẻ cà lơ phất phơ trước sau như một.



Tôi nhìn về phía hắn ta.



Hắn lại tự mình nói với lão gia tử:



"Trong lòng cha cũng rõ ràng, con người con, từ trước đến nay đối với sản nghiệp gia tộc đều không có hứng thú."



"Trước khi mẹ đi, chẳng phải cũng hy vọng con khỏe mạnh vui vẻ là được sao?"



Lục Ngạn Nhan là con út, là do vợ của Lục lão gia bỏ mạng sinh ra.



Có lẽ người vợ đã qua đời đã chạm vào điểm yếu của Lục lão gia, đôi mắt sâu thẳm của ông hiện lên một tia sáng, sau một lúc lâu, cuối cùng ông cũng mở miệng:



"Con có thể cưới con bé, nhưng đám cưới phải tổ chức thật hoành tráng."




"Thời Nguyễn với Lục gia có ân, con bé tất nhiên là có tư cách được ghi tên vào gia phả nhà họ Lục."



"Ông nội!"



Giờ khắc này, vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Lục Cận Triệt có chút rạn nứt.



Trên mặt mọi người tràn đầy sự khó tin, không ai có thể đoán trước được, Lục lão gia sẽ đáp ứng hôn lễ không phù hợp này.



Ngay cả tôi cũng có chút đắm chìm, phản ứng không kịp.



Lục Ngạn Nhan cúi đầu nói cảm ơn.



Sau đó tôi bị hắn dắt ra ngoài, cố ý vòng qua vai Lục Cận Triệt.



Ra khỏi phòng tiệc tôi mới nhận ra trời đang đổ mưa to, mây đen dày đặc khắp bầu trời, gió mạnh lần lượt thổi bay những hạt mưa bụi.



Lục Ngạn Nhan khoác áo khoác lên người tôi, dặn tôi chờ hắn, hắn đến ga ra lấy xe.



Hơi ấm khô khan xa lạ bao bọc lấy tôi.



Tôi ngửa đầu nhìn lên bầu trời mênh mông vô bờ, chỉ cảm thấy cảnh tượng này quá mức chân thật.



Chẳng lẽ tôi thật sự phải kết hôn với Lục Ngạn Nhan?



Trong lúc suy nghĩ, eo tôi bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy.



Áo khoác bị ném vào trong mưa, xúc cảm quen thuộc gặm cắn thịt mềm bên cổ tôi, giọng nói người đàn ông rơi vào bên tai, giống như ác ma nói nhỏ:



"Thời Nguyễn, cô nhất định phải có quan hệ với nhà họ Lục sao?"



Một phản ứng gần như ngay lập tức.



Tôi tránh thoát, trở tay liền vung một cái tát.



08



Trước mặt, hai gò má trắng trẻo lạnh lùng của Lục Cận Triệt hiện lên vết đỏ.



Bởi vì phẫn nộ, tôi không có thu lại sức lực, móng tay cào rách da thịt của hắn, để lại vài vết máu.



Hắn không hề để ý, chỉ nhìn tôi với ánh mắt đỏ ngầu.



"Thời Nguyễn, tại sao phải vất vả chen chân vào một cái vòng tròn không thuộc về cô."



"Quên đi ba năm kia, không tốt sao?"



"Tôi và cô sinh ra đã có khoảng cách không thể vượt qua, không nên có sự giao nhau."



"Có thể gả cho tôi, chỉ có thể là loại tiểu thư thế gia như Tống Thi."



Nếu như nói trước đó, tôi vẫn ôm ảo tưởng không thực tế đối với Lục Cận Triệt vẫn còn để tâm chút tình yêu vụn vặt kia.



Thì bây giờ trong nháy mắt này, tôi cảm thấy Lục Cận Triệt trong lòng tôi đã hoàn toàn chết đi.



Lục Cận Triệt toàn tâm toàn ý yêu tôi, cùng tôi có hồi ức hạnh phúc ba năm kia đã không còn nữa.



Hiện tại đứng ở trước mặt tôi, là thái tử gia Bắc Kinh, là Lục thiếu cao cao tại thượng, là Lục Cận Triệt nói chuyện mang theo sự cao ngạo không ai bì nổi.



Tôi không cần phải lãng phí thời gian với một người xa lạ như vậy.



Tôi cười lạnh lùi về phía sau một bước:



"Lục Cận Triệt, anh không cần phải hạ thấp tôi như vậy."



"Dù nói thế nào, tôi cũng là ân nhân cứu mạng của anh, đường đường là Thái tử gia, đối đãi ân nhân cứu mạng không nên có lễ phép cơ bản sao?"



Tôi lắc đầu:



"Điểm ấy, anh thật đúng là không bằng chú của anh."



Tôi có thể cảm nhận được sự đối lập giữa Lục Cận Triệt và Lục Ngạn Nhan.




Chắc hẳn nếu Lục Ngạn Nhan không phải con trai út của Lục lão gia, Lục Cận Triệt sẽ lại càng chướng mắt hắn.



Quả nhiên, lời này đã chọc giận Lục Cận Triệt.



Hắn tiến lên bóp cổ tôi:



"Thời Nguyễn, sau khi nhớ lại, tôi đã nghĩ rất nhiều lần, trong lúc mất trí nhớ tại sao tôi lại đồng ý ở bên cô."



"Cô nhanh mồm nhanh miệng, yêu tiền như mạng sống, ngoại trừ thích mặc sườn xám thì bộ dáng không có một chút tao nhã thuộc về phụ nữ."



"Tôi thậm chí suy đoán, cô có phải cố ý cứu tôi hay không."



Mỗi một chữ của hắn đều giống như một mũi sắt, nặng nề đâm thẳng vào trái tim tan nát của tôi.



"Mục đích chính là hòa nhập vào xã hội thượng lưu của chúng tôi, để kiếm đi được nhiều tiền hơn."



……



"Đúng vậy." Tôi giận quá hóa cười, nghiêng đầu về phía hắn, ý cười không chạm đến đáy mắt.



"Cho nên tôi chọn chú của anh."



"So với anh thì chú của anh có giá trị hơn."



"Anh muốn vì vậy mà giết tôi sao?"



Khách quý đi ngang qua kinh ngạc nhìn Lục Cận Triệt đang nổi giận.



Tôi vẫn mỉm cười nhẹ.



Rốt cục, Lục Cận Triệt cũng buông lỏng lực độ, hắn đẩy tôi về phía màn mưa, nước mưa rơi xuống làm ướt tôi triệt để.



Lớp trang điểm, tóc mái được tết cẩn thận, từng cọng từng cọng rơi xuống, ẩm ướt dính trên mặt.



Đồng tử hắn run rẩy, nhưng vẫn đè nén được cảm xúc mà cảnh cáo tôi:



"Cô cách xa Lục Ngạn Nhan một chút. Hắn không phải là người tốt."



"Hắn cưới cô, cũng chỉ là vì muốn đối phó với tôi."



Tiếng còi cách đó không xa vang lên hai lần, một chiếc SUV hạng sang màu đen chìm trong mưa đậu trước mặt tôi.



Đúng lúc Tống Thi xuất hiện ở cửa.



Mà tôi cũng đúng lúc lau đi nước mưa nơi khóe mắt, bật khóc với vẻ đáng thương:



"Lục Cận Triệt, ba năm đó tôi chỉ tốn công nuôi một con chim sẻ nhỏ, không liên quan gì đến anh!"



"Anh cũng không cần phải lại đây dây dưa với tôi, anh còn có vị hôn thê, mà tôi cũng sắp kết hôn rồi, chúng ta về sau chính là người một nhà!"



Nói xong, tôi phớt lờ vẻ mặt vặn vẹo của Lục Cận Triệt, nhặt áo khoác trên mặt đất lên, nhanh chóng mở cửa xe trước mặt.



Không có gì bất ngờ xảy ra, tôi đối diện với vẻ mặt trêu trọc của Lục Ngạn Nhan trên ghế lái.



Hệ thống sưởi ấm trên xe đã được mở rộng, hắn chống cằm bằng một tay và đưa chăn cho tôi một cách lười biếng bằng tay kia.



"Trông có ổn không?" Tôi hỏi.



Lục Ngạn Nhan đạp chân ga, xe chạy như bay ra ngoài.



Hắn trả lời một đằng:



"Dấu vết trên cổ không đẹp."



Tôi:...



09



Lục Ngạn Nhan đưa tôi về nhà.



Tôi tháo chiếc nhẫn ra và trả lại cho hắn.




Hắn không trả lời.



Hắn chỉ nghiêm túc nhìn tôi nói:



"Đây không phải nhẫn bình thường, đây là nhẫn tôi đặc biệt cầu đại sư."



"Đại sư nói rằng chỉ có người có thể trở thành vợ tôi thì mới có ngón tay đeo nhẫn có kích thước phù hợp hoàn hảo với chiếc nhẫn."



Cô bé Lọ Lem? Nhẫn tình yêu đích thực?



Khá giả tạo.



Đừng tin.



Nhìn lại.



Ai ngờ hắn nhân cơ hội đem nhẫn một lần nữa đeo trở lại ngón áp út của tôi rồi không cử động nữa.



Chúng tôi chỉ nhìn nhau.



Hắn so với Lục Cận Triệt cao hơn một chút, dáng người cao to khoảng hơn 1m8 đang ôm gối búp bê của tôi, đôi chân dài không thể duỗi thẳng, ngồi gục ở một góc sô pha.



Lúc này cả người tôi ướt đẫm, khó chịu đến căng thẳng, thầm nghĩ phải nhanh chóng tắm nước nóng.



Giọng điệu không khỏi khó chịu:



"Vậy xin hỏi vị thiếu gia hướng đại sư cầu nhẫn này, định ở lại căn phòng rách nát này bao lâu?"



"Ừm... em có sợ bóng tối không, Thời Nguyễn?" Hắn không trả lời tôi, lại nhảy sang một đề tài khác.



Tôi không thể nhịn được nữa:



"Tôi có sợ bóng tối hay không thì liên quan gì đến anh? Tôi chỉ hỏi khi nào anh đi, tôi muốn tắm, tôi..."



Một tiếng sấm vang lên.




Đèn phòng khách tôi đã cũ vẫn chưa thay, lại bắt đầu "xèo xèo xèo" làm nóng bầu không khí.



Một tiếng sét khác lại vang lên, cầu dao đột ngột bị ngắt.



Khuôn mặt tuấn tú đáng đánh của Lục Ngạn Nhan lập tức biến mất trong bóng tối.



Tôi sững sờ.



Thân thể tôi lập tức cứng đờ.



Trong lúc hoảng hốt, tôi cảm giác như bả vai bị người nắm chặt, ngay sau đó liền đặt tôi ngồi lên sô pha.



Nương theo ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ, tôi thấy được một dáng người cao lớn cao ngất chắn ở trước mặt tôi.



Hắn mím môi, các đường nét trên khuôn mặt ba chiều nhấp nháy trong lúc sáng lúc tối.



"Tôi đi xem thử, em đừng nhúc nhích."



Tôi ôm đầu gối, đem cả người mình rúc vào trong sô pha.



Lục Ngạn Nhan động tác cực nhanh. Không quá mấy phút, phòng khách liền khôi phục ánh sáng vốn có.



Lục Ngạn Nhan còn chu đáo thay cho tôi một cái bóng đèn mới.



Thấy tôi còn ngồi ngẩn người trên sô pha, khóe môi Lục Ngạn Nhan nở nụ cười, lảo đảo đi tới trước mặt tôi, ngẩng đầu lên với tư thế ngồi xổm:



"Nhìn bộ dạng này của em, còn rất thất vọng hả?"



"Cái gì?"



Dứt lời, môi tôi bị một mảnh ấm áp ngăn chặn.



Bàn tay rộng rãi nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi. Lướt qua rồi dừng lại.



Trong ánh mắt, cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia của Lục Ngạn Nhan nhiễm lên dục vọng thâm thúy, tầng tầng vòng xoáy khóa chặt tôi.



Hắn nhìn tôi vài giây.



Sau đó hắn đột ngột đứng dậy, bước về phía lối ra mà không ngoái lại.



Trước khi đi, lại không quên nghiêng người dặn dò tôi:



"Nhẫn không thể tháo ra."



Suy nghĩ một chút, hắn bổ sung:



"Đại sư bảo vậy."



Cánh cửa mở ra rồi đóng lại.



Tôi dường như nhìn thấy đôi tai đỏ ửng của hắn.



……



Nhịp tim không hiểu sao lại chệch đi nửa nhịp.



Tôi ho khan hai tiếng, lơ đãng đi về phía phòng tắm.



10



Sau ngày hôm đó, suốt một tuần tôi không gặp lại Lục Ngạn Nhan.



Tôi vốn không coi đoạn hôn ước này ra gì, tự nhiên cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn.



Ngược lại vị tiểu thư thế gia Tống Thi này lại tìm tới tôi trước.



Tiếng chuông gió ngoài cửa quán đung đưa qua lại, ngọt ngào và trong trẻo, người phụ nữ thanh tú như búp bê đứng ở cửa nhìn tôi.



"Thời Nguyễn, đôi khi tôi thật sự khâm phục cô."



"Có thể để cho hai nam nhân thân phận tôn quý vì một người bình thường như cô đánh nhau, cô có phải đặc biệt tự hào hay không?"



Động tác may đường viền của tôi dừng lại, không để ý đến cô ấy.



Tiểu công chúa từ nhỏ bị kiêu ngạo nuôi lớn sao có thể chịu đựng được bị coi thường như vậy? Cô ấy đi giày cao gót bước hai ba bước đến trước mặt tôi, quét hết những đường khâu trên bàn tôi xuống đất.



Cô lã chã muốn khóc:



"Rõ ràng tôi mới là người cùng bọn họ lớn lên."



“Để trở thành một tiểu thư thế gia, tôi phải đặc biệt ngoan ngoãn và hiểu biết, không dám làm điều gì quá đáng hoặc không phù hợp với địa vị của mình.



“Dựa vào cái gì, cô-một người phụ nữ bình thường không thuộc tầng lớp thượng lưu, lại có thể dễ dàng chiếm được tình yêu của hai người đàn ông nhà họ Lục?



Ngay cả ông nội Lục cũng cảm thấy cô tốt......



Nói xong, nước mắt cô tựa như hạt ngọc đứt dây, theo cặp mắt hạnh kia của Tống Thi chảy xuống.



Từ trong vài câu chữ của Tống Thi, tôi đại khái chắp vá ra một việc, cũng biết được nguyên nhân mấy ngày nay tại sao Lục Ngạn Nhan không tới tìm tôi.



Suy nghĩ một lát, tôi đứng lên, trong ánh mắt đề phòng của Tống Thi, từ sau giá lấy ra một cái sườn xám màu xanh nhạt, đưa cho cô ấy.



"Muốn thử không, đại tiểu thư?"



Giọng mũi cô ong ong: "Cô điên rồi sao, ai muốn thử - -"



"Không phải cô nói muốn mặc sườn xám do tôi làm trong hôn lễ sao?"



Tôi quan sát trái phải dáng người của cô ấy, cô có dáng người mảnh khảnh và cân xứng. Không hổ là tiểu thư thế gia nhà họ Tống mà mọi người khen ngợi.



Tôi không kìm lòng được sờ sờ cằm:



"Có thể phối hợp với tôi chụp vài tấm ảnh được không?"



"Tôi cảm thấy cô, hẳn là rất thích hợp mặc sườn xám."



"Thế gia tiểu thư thì như thế nào? Cô ưu tú như vậy, vì sao không thể vì mình mà sống?"