Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 99: Ngoại truyện 2




Lúc này tuy tôi không có nhìn Hoàng Gia Huy nhưng theo những gì tôi hiểu biết về anh ta thì, cái mặt đăm đăm như người khó tính ấy đang đen lại. Chắc tại tôi vô tình nhắc đến một người không được phép bàn luận trước mặt anh ta, Emily Trương.

Nhưng đừng tưởng làm ra vẻ mặt nghiêm trọng ấy là tôi sợ anh!

Nếu anh ta mạnh miệng nói đã quên được người cũ thì không nên sầm mặt như vậy chứ!

Thể chẳng lẽ anh ta còn chút vương vấn về cái người tên Emily Trương kia sao?

Trái với suy nghĩ ngờ vực của tôi, Gia Huy chỉ mỉm cười tự giễu một cái rồi ngoảnh mặt nhìn xa xăm.

"Lý nào lại thế? Bây giờ tôi đã có Vân Vân ở bên rồi, làm gì có người cũ nào ở đây?"

Tôi mỉm cười. "Không có là tốt, nếu đã vậy tôi thật lòng chúc mừng hai người. Nhưng nếu anh để cậu ấy rơi nước mắt vì anh, khi đó tôi nhất định không bỏ qua cho anh đâu nghe rõ chưa?"

"Cô đe dọa thừa rồi, không cần cô phải nhắc."

Tôi bật cười trước câu hứa hẹn của Hoàng Gia Huy. Nói thật, tôi tin anh ta đã sớm từ bỏ người yêu cũ từ lâu, nhưng tôi chỉ muốn chắc chắn anh ta có phải hạng người dễ thay lòng hay không thôi.

Tôi không biết đây có thể coi là sự sắp đặt của ông trời hay không, nhưng tôi biết rõ qua vài câu trao đổi đơn giản liền biết mình không có nhìn nhẩm người.

Hoàng Gia Huy, anh ta thực sự đã từ bỏ đoạn quá khứ nhuốm màu bi thương ấy và hướng tới tương lai cùng Vân Vân.

Cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với hai người họ....

Chúng tôi nói chuyện rôm rả thêm một lúc thì Lục Nhất Minh bước vào, trên tay anh ấy bồng theo nhóc Bon.

Thấy tôi, anh nhẹ nhàng đi tới bên cạnh tôi và ngỏ ý.

"Vợ à, anh có món đồ này muốn tặng cho con của chúng ta. Vậy... phiền em qua phòng bố một chuyến lấy hộ anh nha."

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, bèn gật đầu đồng ý cái rụp.

"Ừ được, nhưng đó là món đồ gì vậy để em đi lấy?"



"Đó là một cuốn sách tranh ảnh dành cho trẻ từ 0 đến 3 tuổi. Em cứ vào tìm đi, anh để ngay trên bàn đó."

Hoàng Gia Huy nhíu mày.

"Thằng bé nhà anh chưa có nhận thức về thế giới, cho bé xem sớm liệu có tốt không?"

Anh lập tức phản bác. "Tôi mua sớm để lì xì cho con tôi, giờ chưa xem được thì sau này dùng. Lý do này đã đủ hợp lý chưa?"

"Được được được! Anh là nhất, nhất anh rồi! Anh nói gì cũng đúng!"

Tôi cạn lời về hai người này lắm rồi đấy nhá!

"Hai người đừng cãi nhau nữa, để em qua phòng bố lấy."

Trước khi đi tôi chỉnh lại khăn xô quàng cổ trên người con sau đó mới yên tâm rời đi.

*冰*

Tôi không biết Lục lão gia có đang ở trong phòng hay không nhưng tôi vẫn giữ phép lịch sự, gõ cửa ba lần trước khi vào.

Trong phòng im ắng không một tiếng động, có lẽ ông cụ vẫn đang ở dưới nhà tiếp khách.

Tôi thở dài, biết rõ hành động vào phòng của người khác là không nên nhưng đồ cần tìm ở trong đó tôi đành bước vào vậy.

Đưa mắt nhìn khắp căn phòng phủ đầy ánh sáng do bên ngoài chiếu vào, tôi tìm bàn làm việc của ông cụ.

Một tập tranh ảnh bắt mắt và màu mè thu hút tôi. Tôi lại gần và nhấc lên xem, đây rồi chắc chắn nó là tập truyện

Lục Nhất Minh đã nhắc đến.

Mỗi tập sách này thôi nhỉ?

Sau khi sinh con xong dạo này tôi hay quên lắm, mà có lỡ thiếu món nào khác thì lát sau quay lại lấy vậy.

Nghĩ thế, tôi quay đầu đi ra cửa.



Nhưng chưa được vài bước chân, một đồ vật khác ở trên bàn va phải đôi mắt tôi.

Tôi cầm khung ảnh trên bàn làm việc lên.

Mắt mình bị hoa mắt à? Sao hai người trong ảnh nhìn trông quen thuộc thế?

***

Ở dưới nhà...

Để ý khách khứa đã vẫn, lúc này Lục lão gia muốn tìm Lam Khanh nhưng không thấy cô đâu. Ông cụ chỉ thấy Lục Nhất Minh đang bồng theo nhóc Bon và nói chuyện cùng cặp đôi Vân Vân, còn người cần tìm thì lại không thấy.

"Nhất Minh, vợ con đâu rồi?"

Lục Nhất Minh để ý thấy bố mình có dấu hiệu lạ nhưng vẫn trả lời theo khuôn phép.

"Dạ, cô ấy đi lấy đồ cho nhóc Bon. Con nhờ cô ấy được lúc rồi đó nhưng chưa thấy quay lại. Mà nhắc mới nhớ, có mỗi việc đi lấy tập tranh sao lại lâu bất thường thế nhỉ?"

Một dự cảm chẳng lành không hẹn dấy lên, ông cụ không kịp kìm giọng quát to một cách bất thường.

"Tập tranh nào?"

"Tập tranh mà hôm nọ con cùng bố đi mua đó. Bố quên à?"

"Hỏng rồi!"

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Có một chuyện này ta cần phải nói với hai đứa. Nhóc Bon để bảo mẫu bế, con mau lên gọi Lam Khanh xuống đây."

Không dám làm trái lời bố, Lục Nhất Minh nghe theo lời dặn của ông.

"Dẫn con bé vào thư phòng ý, ta đợi ở đó."