Sau Khi Tôi Rời Đi Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 71





“Lam Khanh, cậu giải thích chuyện gì đang xảy ra đi.

Cái bụng bầu đó là thế nào?”
Mồ hôi chảy ròng ròng ướt đẫm lưng áo… Tôi có thể nói gì bây giờ đây? Nói bỏ trốn vì phát hiện mình có thai à?
“Mình… mình…”
Cổ họng ú a ú ớ rốt cuộc không thể nói ra câu trả lời hoàn chỉnh nào, tôi bất đắc dĩ đứng dậy viện cớ nói lảng sang chuyện khác.
“Chắc thím Nụ làm xong đồ ăn rồi, để mình bưng ra đây bọn mình cùng ăn nhé?”
Nhưng Vân Vân không để tôi rời đi, cô ấy vùng dậy níu lấy cánh tay tôi.
“Cậu chưa trả lời câu hỏi của mình.

Cậu không coi mình là bạn nên không cho mình biết cậu có bầu?”
Tôi buồn bã lắc đầu, mắt không nhìn vào cô ấy mà lựa chọn tránh né.
“Không phải thế đâu.”
“Vậy vì sao? Cậu nói đi.”
Tôi nghẹn ngào, mắt rơm rớm suýt bật khóc nức nở trước mặt cô ấy.
“Mình sợ, mình sợ lắm Vân Vân à! Mình sợ ngay cả người thân duy nhất của mình là đứa nhỏ này cũng không bảo vệ được, sao mình có can đản nói đây?”
Vân Vân dang tay ôm chầm cả người tôi vào lòng, cô ấy vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi, an ủi:

“Cậu còn có mình nữa mà, cậu có thể nói cho mình nghe nữa mà.

Thời gian qua cậu vất vả nhiều rồi.”
Tôi không biết phải nói gì, gục đầu lên vai cô ấy, nấc lên thành tiếng.
Đợi tôi khóc cho đã, Vân Vân cầm khăn tay lau nước mắt lấm lem trên mặt tôi, nói cho tôi nghe những lời động viên.
“Không sao, mình không trách cậu đâu.

Sao mình nỡ trách cậu, mình cảm thấy tiếc cho cậu nhiều là đằng khác.”
“Thật à?”
“Ừ, nếu mình không đến, cậu tính cả đời không cho mình biết mình đã lên chức cô hả?”
Tôi vừa dụi mắt vừa sụt sịt trả lời:
“Không đâu, mình rối trí quá, cũng chưa tính sau này thế nào.

Được tới đâu hay tới đó, mình chỉ mong tránh thật xa nhà họ Lục kia thôi.”
“Nghe bảo Lục Nhất Minh đã đến đây?”
Tôi gật đầu, thành thật thừa nhận:
“Anh ta làm phiền mình hai ngày liên tiếp rồi.”
Vân Vân bực bội, đấm mạnh một cú vào góc tường.

Hên là tường nhà chú Tuấn là tường gạch nung có trát xi măng vôi vữa hẳn hoi, đổi lại là nhà tranh vách đất thì…
“Tên tra nam khốn kiếp này! Cả ngày hôm nay mình sẽ ở đây với cậu, anh ta mà đến mình cho anh ta biết mặt.”
Nhìn điệu bộ hung dữ hơi bất thường của cô ấy, đầu óc tôi nhảy số bỗng nghĩ đến một vấn đề.
“Anh ta làm gì cậu à?”
“Không đơn giản là làm gì, anh ta làm nhiều chuyện quá đáng với công ty nhà mình lắm.”
Tôi áy náy hỏi: “Là do mình phải không?”
“Không phải do cậu đâu, không có cậu anh ta vẫn tìm đủ mọi lý do để gây sức ép rồi.”
Tôi không biết nói gì thêm, chỉ im lặng lắng nghe cậu ấy nói.

Tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ treo tường gần đó càng làm tâm trạng tôi nặng nề hơn.
Vân Vân chỉ nói đúng một nửa, tất cả vẫn là do tôi cả thôi.

“Lam Khanh cậu đừng nghĩ nhiều, mình khẳng định đó không phải lỗi của cậu.

Cậu đừng tự trách nữa nhé? Bé con trong bụng nhăn mặt thì biết phải làm sao?”
“Ừ mình nghe cậu.

Không áy náy, không tự trách, không đổ lỗi lên bản thân.”
“Ừ, tốt lắm.”
“Mà này, sao cậu tìm được chỗ mình đang ở hay vậy?”
Má Vân Vân tự động đỏ au như màu cà chua chín, cậu ấy bối rối quay mặt đi, không trả lời.
Tôi lấy làm lạ, trên đầu hiển thị cùng lúc mấy dấu hỏi to tướng.
Biểu cảm thẹn thùng đó là sao ta?
Trên đường đến đây, Vân Vân gặp chuyện ngại ngùng khó nói tôi không được biết à? Chẳng có lẽ…
“Ê, sao thế? Cậu bị côn đồ cướp mất sắc hả?”
“Cướp sắc cái gì mà cướp sắc, không có chuyện gì đâu.”
Vân Vân đang nói dối, rõ ràng từng câu chữ cậu ấy nói đều toát ra mùi mờ ám.

Sao cô ấy không chịu nói cho tôi hay? Khó mở lời thế cơ à?
“Không nói thì thôi, mắc gì cậu nổi cáu với mình.”
“Tại cậu tự dưng hỏi mấy chuyện đâu đâu.”
Nhìn bộ dạng phồng mang trợn má của cô ấy, tôi đành hỏi sang vấn đề khác.
“À đúng rồi.


Tình trạng sức khỏe bố cậu và anh Thế Khải ra sao rồi? Mọi người ổn cả chứ?”
“Bố mình á? Khỏe như vâm ấy! Có thể lấy thêm vợ hai bất kỳ lúc nào cũng được.”
“Ồ? Ghê vậy sao?”
“Còn anh hai… vẫn sống nhăn răng, không sứt mẻ miếng thịt nào.”
“Vậy hả? Thế là mừng rồi.” Tôi mỉm cười, không để ý lúc nãy Vân Vân có biểu hiện ngập ngừng giấu giếm điều gì đó.
“Thế Lam Khanh? Cậu tính tiếp theo thế nào?”
Đột nhiên được hỏi một câu như vậy, tôi lưỡng lự trong giây lát rồi trả lời một cách rành mạch:
“Một người phía trước có người đợi, sau lưng có người nhìn như mình chẳng trông đợi gì vào một tương lai tươi sáng cả.

Mình chỉ mong cuộc đời hai mẹ con mình bình an, vô lô vô nghĩ thôi.

Còn Lục Nhất Minh, đợi đến lúc gặp được người thích hợp anh ta tự khắc rút lui, giờ không ly hôn cũng không ảnh hưởng đến mình và đứa nhỏ.”
“Ừm, cậu nghĩ được thế thì tốt.

Nhưng nếu trong trường hợp anh ta giở thủ đoạn cướp bé con cậu tính làm gì?”
“Nếu anh ta nhất quyết bắt con của mình, tất nhiên mình sẽ liều mạng, cùng lắm cá chết lưới rách.”.