Có chuyện gì vậy? Tiêu Hi Hạ đâu? Lục Nhất Minh để cô ta một mình ở trong đó? Vào uống tách cafe và ăn tráng miệng mà cũng nhanh thế cơ á?
"Khanh à, hiện giờ chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc được không?" Anh lịch sự hỏi.
Và tôi không hề do dự lập tức nói lời từ chối. "Không, tôi đang làm việc, không tiện nói chuyện riêng. Hơn nữa chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả."
"Chỉ 5 phút, như vậy cũng không được hả Khanh?"
5 phút thì có thể nói những chuyện gì? Anh ta định đứng đấu mắt với tôi à?
À, hay là anh ta muốn nói đến chuyện ly hôn? Nhưng chuyện này người chủ động trước là tôi, ly hôn đã đúng ý của anh ta rồi, anh ta còn muốn thế nào?
Hơn nữa, trong quá trình ly hôn không phát sinh tranh chấp về tài sản thì thủ tục giải quyết cũng nhanh thôi. Chỉ cần khoảng 20 phút làm việc trên tòa và đợi thêm một tuần sau là có ngay quyết định ly hôn từ Tòa án.
Bây giờ chỉ cần đợi Lục Nhất Minh đưa lá đơn đó và trao tận tay luật sư, khỏi cần nói cũng biết... về mặt pháp lý, không còn bất kỳ thứ gì có thể ràng buộc chúng tôi.
Hôm qua về nhìn thấy lá đơn có sẵn chữ ký của tôi ở trên bàn trang điểm chắc anh mừng húm và không do dự ký tên mình vào đâu nhỉ?
Không khéo giờ này luật sư sắp hoàn thành thủ tục rồi cũng nên.
Nhưng mà... Theo lý lẽ thông thường mà nói, được tôi giải thoát đáng nhẽ anh phải vui mừng tới mức không nói nên lời mới đúng. Vậy tại sao? Tại sao mặt mày Lục Nhất Minh lại tỏ vẻ nghiêm trọng thế kia?
Nhìn ở khía cạnh nào đi chăng nữa thì tôi cũng thấy biểu hiện của ông chồng cũ này rất không bình thường.
Anh ta muốn nói gì?
Giờ muốn biết thì chỉ còn cách thỏa hiệp thôi.
"Chỉ 5 phút thôi đấy, không hơn. Anh biết đấy, bất cứ lúc nào cũng có khách hàng ra vào khách sạn, tôi không thể phân thân để vừa tiếp chuyện với anh vừa làm việc thế được."
"Theo ý của em, chúng ta..."
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết Lục Nhất Minh muốn nói cái gì, tôi nhanh mồm nhanh miệng chặn họng anh ta bằng những câu từ dài ngoằng như tràng giang đại hải.
"Thế nào? Ly hôn xong một cái anh không thèm chơi trò gian gian díu díu mập mờ với tình cũ nữa à? Hai người định khi nào mở tiệc linh đình đây? À, nếu có ngày đó thật anh nhớ phát thiệp mời tôi đó nha! Tôi sẽ đến dự cũng như không ngại cái danh vợ cũ của anh đâu."
Nhưng...
Trái với điều tôi dự đoán, cái người nên vui vẻ ở bên với tình cũ như Lục Nhất Minh kia lại tức giận quát lớn vào mặt tôi khiến bé Maika đang ngồi bên bộ salon cách đó không xa bị giật mình, đáng rớt điện thoại.
"Rốt cuộc trong đầu em đang tưởng tượng cái quái gì vậy?"
Anh ta bị khùng rồi sao? Tự dưng tức giận là thế nào?
"Sao anh quát tôi? Tôi nói sai điều gì à? Hơn nữa ở đây có trẻ con đấy, anh nhỏ tiếng chút đi."
Lúc tôi còn định mắng thêm một câu nữa thì Lục Nhất Minh đột nhiên nói tiếp một câu khiến tôi không thể nào tin được.
"Không, nếu hôm nay trùng hợp gặp nhau ở đây, tôi chỉ muốn thông báo rằng... đơn ly hôn em để lại tôi biến nó thành mớ giấy vụn rồi."
"Hả?"
Gì cơ?
Anh ta vừa nói cái gì?
Bao quanh người tôi lúc này là sự phẫn nộ tột cùng không cách nào phát tiết, giống như một cơn giông đen ngòm có thể phát ra tia sét và đánh xuống mặt đất bất cứ lúc nào.
"Anh chơi đồ à? Nếu không phải thì vì cớ gì lại thản nhiên thở ra một câu hết sức vô lý như thế?"
"Em cũng biết đấy, bố sẽ không đời nào cho phép chúng ta ly hôn, vừa hôm qua bố cho gọi tôi về nhà chính. Thậm chí, luật sư nhận vụ của chúng ta bị bố uy hiếp tới mức suýt bị tịch thu chứng chỉ hành nghề nữa cơ mà."
Tôi cắn môi khi nghe Lục Nhất Minh phân trần, một cảm giác tức giận và khó chịu như bị mắc kẹt ở dưới vực sâu vậy.
Không được, cứ đà này thì không thể nào thuận lợi ly hôn và chuyện đứa nhỏ trong bụng tôi sẽ bị lộ mất. Biết thế ngay từ đầu tiền trảm hậu tấu cho nhanh.
Giờ thì hay rồi, ly hôn không được mà tiếp tục ở lại cũng chẳng xong.
Tôi tức giận mắng. "Bố bảo anh xé thì anh xé luôn à? Anh là người hay là robot vậy?"
Lục Nhất Minh nhún vai. "Trước giờ bố bảo gì anh đều nghe theo, đâu dám có ý trái lời."
"Thế bố bảo anh từ bỏ Tiêu Hi Hạ, anh sẽ chấp nhận từ bỏ cô ta chắc?"
Trước câu hỏi dồn vào thế bí của tôi, Lục Nhất Minh sững người một lát, rồi lại điềm nhiên trả lời như không có gì xảy ra. "Rõ là vậy, chẳng phải tôi lấy em làm vợ là một minh chứng đấy sao?"
Cắn môi mình chặt hơn, tôi nghiến răng nghiến lợi nói. "Anh bí mật liên hệ với luật sư đi, tôi đi làm lại đơn và chúng ta cứ việc ly hôn mà không để ai biết."
Nhưng anh lắc đầu không chấp thuận. "Như thế lại càng không được, em làm con dâu của bố lâu như vậy rồi vẫn chưa hiểu tính bố à? Kiểu gì cách của em bố cũng tính đến và phá bằng được cho xem."