Trước lời chất vấn của chú Tuấn, tôi lặng người đứng chôn chân vào một góc.
Tiêu rồi, giờ tôi phải nói gì để không làm họ thất vọng về mình đây?
Đúng lúc tay chân tôi lóng ngóng không biết phải giải thích thế nào thì thím Nụ đứng ra đỡ lời thay tôi.
“Kìa anh, sao lại trách cứ cháu nó thế? Hạnh Chi đang mang bầu, nói thế là không được.”
“Ừ em nói phải ha.” Chú gật đầu đồng tình với vợ rồi quay sang sỉ vả Lục Nhất Minh. “Cho dù Hạnh Chi có là vợ cậu thật, thì chuyện phải nghiêm trọng cỡ nào mới khiến con nhỏ uất ức ôm bụng bầu bỏ đi? Nhìn mặt cậu chắc là không biết nhỏ có bầu đúng không? Cậu làm chồng cái kiểu gì thế?”
Miệng tôi há hốc vì ngạc nhiên, không nghĩ tới trường hợp vợ chồng chú Tuấn sẽ bênh mình.
Bị mắng một trận Lục Nhất Minh không những không tức giận còn vui vẻ đáp:
“Dạ, chú mắng đúng lắm, cháu không có gì để phản bác. Khiến Lam Khanh rời đi lỗi hoàn toàn nằm ở cháu.”
“Hừ, tôi không biết chuyện giữa cậu và con nhỏ này thế nào nhưng cậu không được phép đến đây nữa. Hạnh Chi, nếu con thực sự cần một bờ vai và một chỗ dựa cho đứa bé, con thấy cháu trai ta thế nào? Hay nhân tiện đây, hai đứa tới với nhau luôn đi.”
Chú Tuấn nói sang chuyện quỷ yêu gì vậy trời?
Mà chú ấy đang say rượu, chắc không biết mình nói gì đâu.
“Cóc ba chân khó tìm, chứ đàn ông hai chân tìm đâu chẳng có. Thời buổi này tuy lắm trai chưa vợ nhưng ta vẫn thấy cháu ta là đối tượng thích hợp nhất với cháu.”
“Chú à! Cháu không phải món hàng sale giảm giá 50% nhân dịp cuối năm.”
“Còn mày im đê, để tao làm mai cho mày thì mất gì đâu? Chuyện xảy ra lâu rồi, mày vẫn chưa quên được con nhỏ Mỹ Lệ đó à?”
“Đâu có ạ!”
“Thế mày còn lăn tăn cái gì?”
“Chú hay thật, người ta là gái đã có chồng, chú nói vậy mà coi được à?”
“Gái có chồng thì có làm sao? Vẫn có giá lắm chứ bộ.”
Hai chú cháu lời qua tiếng lại ồn ào cả một góc sân. Trước tình thế rối như mạng nhện, Lục Nhất Minh không nói câu nào bế bổng tôi lên.
“Này! Anh làm cái gì đấy? Anh định đưa tôi đi đâu?” Tôi hết đấm rồi lại thụi lên bả vai anh ta nhưng chẳng xi nhê tí nào, Lục Nhất Minh giữ im lặng không hé miệng trả lời cũng như thả tôi xuống.
Tới lúc thôi không vùng vẫy, tôi phát hiện nơi chúng tôi đang đứng là một bãi cát rộng cùng với sóng biển rì rào đang từng đợt vỗ mạnh vào bờ.
Lục Nhất Minh nhẹ nhàng thả tôi xuống, chân vừa động, lập tức nghe thấy âm thanh cát lạo xạo ở dưới chân.
Tâm tình tôi nhờ thế bình tĩnh trở lại.
Nhưng trạng thái đó không duy trì được bao lâu, vì người đang đứng gần tôi là Lục Nhất Minh, tuyệt đối không được phép buông lỏng cảnh giác.
Đúng lúc tôi ngẩng đầu lên, môi vừa động muốn nói gì đó thì đột nhiên tầm nhìn bị che khuất, một bàn tay rắn rỏi nhanh như chớp nâng cằm tôi lên.
“Ưm… ưm…”
Tôi cự tuyệt, miệng không ngừng kêu lên những tiếng kháng nghị, tay chân vung loạn xạ hòng vùng vẫy.
Thế nhưng, cho dù tôi có đấm đã cào cấu cỡ nào anh ta chẳng suy suyển hay có chuyển biến gì. Cánh tay như gọng kìm bấu vào lưng, luồn vào kẽ tóc tôi, môi hôn cuồng nhiệt.
Cái tên điên này! Anh ta vậy mà nhân cơ hội tôi không để ý cưỡng hôn tôi.
Đến lúc thoát ra được, tôi tức tối giẫm mạnh một phát vào bàn chân Lục Nhất Minh.
“Lục Nhất Minh! Tôi đã cho phép anh đụng chạm vào người tôi chưa? Một đấm thì thiếu một đá thì thừa, bị tôi đánh sao vẫn lì vậy?”
Đợi tới khi tôi mắng mệt chửi hăng xong, bấy giờ Lục Nhất Minh đang trong trạng thái đứng im đột nhiên vươn tay lên muốn chạm vào má tôi, tất nhiên cơ thể tôi lùi ra sau né tránh sự động chạm đó.
“Động khẩu không động thủ, anh thu ngay móng vuốt của mình lại đi.”
Trái với hành động hung hăng từ tôi, Lục Nhất Minh bình tĩnh thu tay về, ánh mắt có gì đó buồn bã và bi ai lắm cứ nhìn tôi đau đáu.
Tại sao? Tại sao anh nhìn tôi bằng cảm xúc kỳ quái như thế? Tôi có phải người chết đi sống lại đâu nhưng sao trong tròng mắt đen tuyền ấy biểu lộ điều đó?
“Lam Khanh, anh rất nhớ em! Nhớ nhiều tới mức sắp phát điên lên rồi.”
Những lời nói đó tuy không phát ra thành lời nhưng tôi có thể hiểu được, vì trước đây tôi có học qua về khẩu hình miệng.
Anh ta vừa thể hiện tình cảm với tôi đó à?
Cho dù như vậy thì đã sao?
“Anh nhớ là việc của anh, anh phát rồ phát dại là việc của anh. Còn tôi, chỉ cần được sống yên ổn qua ngày là thấy mãn nguyện rồi.”
Anh cười nhạt khi nghe tôi trả lời, ánh mắt không rời hình bóng tôi mà cay đắng hỏi:
“Thì ra cuộc sống không có tôi, nó vẫn tốt đẹp sao?”
Tôi hờ hững đáp trả: “Đúng thế, cuộc sống hiện tại của tôi tốt lắm nên làm ơn đừng lởn vởn trước mặt tôi nữa, có được không?”