6 giờ tối.
Để tiệc mừng thọ của Tiêu lão gia được diễn ra trong bầu không khí trang trọng nhất, nhà họ Tiêu mạnh tay chi một khoản tiền khổng lồ nhằm bao trọn toàn bộ đại sảnh rộng lớn của một khách sạn năm sao.
Lúc này khách khứa đã có mặt đông đủ, tập trung thành từng đoàn người tụm năm tụm ba bàn chuyện làm ăn. Thường thường ở những buổi tiệc quy mô lớn như thế này, người ta hay tận dụng nó để có thêm đối tác, khách hàng lớn và tạo dựng mối quan hệ.
Tại một góc sảnh tiệc cũng náo nhiệt không kém, Tiêu lão gia ngồi nói chuyện rất vui vẻ với ông bà Tiêu cùng Tiêu Hi Hạ.
Một màn gia đình bốn người hòa thuận, đầm ấm như vậy khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều sinh lòng ngưỡng mộ.
Tiêu Hi Hạ ngồi gần Tiêu lão gia nhất, có lúc cô khoác tay ông cụ, có lúc cô vừa cười ngọt ngào vừa pha trò cho ông cụ vui.
Lục Nhất Minh vừa đến, nhìn thấy cảnh tượng đó anh không hài lòng cho lắm, hai hàng lông mày rậm xô vào nhau.
Đợi lát nữa thôi, không khí ấm áp kia sẽ do chính tay anh xé nát. Có thể quyết định tàn nhẫn này của anh vô tình khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, nhất là thời gian gần đây tình trạng sức khỏe của Tiêu lão gia vốn không được tốt. Nhiều khả năng, ông cụ bị sốc sau khi sự thật bị phanh phui, nhưng giờ anh không còn đường nào để lui nữa rồi.
Anh bắt buộc phải làm vậy.
Giấc mơ quy hồi đó đã cho anh nhìn thấy kết cục xấu nhất nếu cứ khăng khăng chọn ở bên Tiêu Hi Hạ.
"Nhất Minh? Mau lại đây ngồi cùng ta nào."
Lời mời của Tiêu lão gia khiến Lục Nhất Minh đang trong thế giới nội tâm tỉnh táo trở lại.
Anh y lời ông cụ, đôi chân dài di chuyển đến khu vực nhà họ Tiêu đang ngồi.
"Cháu chào Tiêu lão gia! Bác trai, bác gái và mọi người!"
"Ôi chúng ta vốn thân thiết với nhau như người nhà từ lâu rồi, sao bây giờ cháu tự dưng giữ kẽ thế?"
Nghe ông cụ hỏi, Lục Nhất Minh chỉ cười không đáp. Anh cúi người và chìa hộp quà bằng cả hai tay, cử chỉ hết sức kính cẩn mà nói.
"Nhân dịp hôm nay là sinh nhật lần thứ 70 của ông, cháu có món quà nhỏ muốn tặng ông. Cháu chúc ông sống lâu trăm tuổi!"
"Ồ cảm ơn cháu nhé. Một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện thế này lại không thể trở thành cháu rể của ta. Đáng tiếc! Thật đáng tiếc!"
Sau câu cảm thán của ông cụ, không khí hòa nhã trong đại sảnh rộng lớn bỗng chốc trầm xuống, cuối cùng là im bặt.
Ở đây không ai là không biết, điều Tiêu lão gia mong muốn là Lục Nhất Minh thuận lợi trở thành cháu rể nhà họ Tiêu.
Nhưng có vẻ điều ông ấy hằng mong ước đang ngày càng xa vời rồi.
Khi người ta nghĩ rằng, Tiêu tiểu thư trở về cũng là lúc Lục thiếu sẽ lập tức bỏ người vợ hiện tại để sánh đôi cùng cô ấy thì...
Vào một ngày đẹp trời, không biết từ đâu bỗng lộ ra tin Lục thiếu phu nhân đột nhiên biến mất. Ngay theo đó, thông tin Lục thiếu huy động từ người lẫn của để đi tìm vợ mình cũng đã lan truyền khắp các phương tiện truyền thông suốt mấy tháng qua.
Đáng nói, mọi hành động Lục Nhất Minh biểu hiện ra bên ngoài khi đối xử với Tiêu Hi Hạ khiến bất cứ ai nhìn vào cũng thấy có nhiều khác lạ. Dường như, quan hệ giữa bọn họ dần hình thành một lỗ hổng rất lớn, chẳng thể nào quay lại trạng thái mặn nồng như trước đây.
Người ta bắt đầu đưa ra những nghi hoặc.
Nhất là đám người trong giới thượng lưu có mặt tại thành phố này. Người thì đoán già đoán non: vợ bỏ đi nên Lục thiếu không còn tâm tình với Tiêu tiểu thư. Người thì thêu dệt lên rằng: Vì chồng ngoại tình với tình cũ nên Lục thiếu phu nhân không chịu được áp lực mà bỏ đi biệt xứ.
Lục Nhất Minh chỉ cười nhạt không để tâm, mấy lời đồn vô căn cứ đó lọt vào tai khi anh một mình đi dự sự kiện. Ai cũng trông thấy anh không đem theo bạn đồng hành.
Từ đó mọi người bắt đầu dấy lên nghi ngờ, ngày càng xuất hiện nhiều lời đồn ác ý hơn.
Cũng đúng thôi, một mối tình tay ba là đối tượng béo bở để bàn tán trong những cuộc tán gẫu vô nghĩa mà.
Dẫu sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, đương sự là anh đây không chủ động xác nhận thì cũng chỉ là lời đồn thổi vô giá trị thôi.
Ngồi nói chuyện với người lớn nhà họ Tiêu, từ đầu chí cuối anh không liếc mắt nhìn Tiêu Hi Hạ một cái nào. Dù không nhìn anh vẫn cảm nhận được có một lực đạo nóng bỏng đang chĩa lên người mình. Anh biết, nhưng anh vẫn cố tình làm lơ nó.
Nhìn vào đồng hồ đeo tay, cũng sắp đến giờ thực hiện theo kế hoạch, Lục Nhất Minh bí mật gửi một tin nhắn với nội dung như sau: "Cho người vào đi."
Thời khắc quyết định cuối cùng đã đến.
Một đám ký giả không biết từ đâu chạy vào cầm theo máy ảnh, thiết bị ghi âm ghi hình bao vây xung quanh gia đình Tiêu thị.
Đương nhiên, điểm chung của đám ký giả đó đều nhao nhao hỏi chung một câu:
"Thưa Tiêu lão gia, ông nghĩ sao về thông tin Tiêu tiểu thư không phải là con ruột của Tiêu chủ tịch?"
Ngay lập tức Tiêu lão gia phản ứng lại, ông dùng quyền uy của bề trên, gõ mạnh cây gậy xuống mặt sàn lót thảm.
"Các người nói láo! Hi Hạ là cháu gái ta là sự thật đã được công bố trước toàn thể dư luận, đến bây giờ tại sao các người lại hỏi một câu hỏi vô lý như thế?"
Lục Nhất Minh điềm nhiên cầm tách trà lên uống, trong một không gian ồn ào như vậy nhưng giọng nói của anh đặc biệt vang khắp sảnh tiệc.
"Nhưng, kết quả giám định ADN cô Tiêu Hi Hạ không phải là con gái ruột của ông Tiêu Chấn Quốc tràn ngập trên khắp các trang mạng online rồi."