Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 49




"Tổng giám đốc."

Không biết đã đến gara từ lúc nào, Lục Nhất Minh gật nhẹ đầu với người tài xế đang đứng chờ mình bên cạnh một xe ô tô màu đen.

"Hôm nay cậu ở lại, để tôi tự lái xe đến đó."

"Vâng."

Nhận lấy chìa khóa xe từ người tài xế, anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Lục Nhất Minh cảm thấy ba tháng vừa qua là quãng đường dài nhất trong cuộc đời. Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đã có nhiều tình huống không lường trước ập đến.

Ngay cả giấc mơ quy hồi về quá khứ kia bỗng một ngày thâm nhập vào trí nhớ khiến một người không tin mấy chuyện kỳ lạ như anh thấy rất thần kỳ.

Đó là một kết cục tồi tệ không ai mong muốn. Và anh cũng thế, không ngừng cố gắng và thay đổi từng chút một để thay đổi tương lai.

Vốn dĩ anh là một người luôn chỉ tin vào chính mình mà không lung lay bởi bất cứ ai. Nhưng chính bởi lẽ đó, ông trời đã cho anh nhìn thấy kết cục xấu nhất nếu còn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với người phụ nữ đó.

Hiện tại trong tay anh đang nắm giữ một bằng chứng vô cùng quan trọng. Đương nhiên, bằng chứng đó phải mạnh tới mức có thể buộc tội Tiêu Hi Hạ với tội danh lừa đảo, chiếm đoạt tài sản.

Chỉ cần anh kiên nhẫn chờ thêm vài tiếng nữa thôi mọi thứ sẽ kết thúc.

"Bíp bíp!"



"Này! Xe phía trước có đi không thì bảo!"

Tiếng bóp còi, tiếng la hét inh ỏi phía sau khiến Lục Nhất Minh đang thẫn thờ lập tức bừng tỉnh. Thì ra vì mải suy nghĩ, anh dừng xe chờ đèn đỏ từ lúc nào không hay. Bây giờ đèn giao thông chuyển sang đèn xanh vài giây, anh bình ổn lại nhịp cảm xúc, đạp chân ga đi thẳng về phía trước.

Đến khách sạn, có vài nhân viên an ninh đứng chờ sẵn tại bãi đỗ xe và đợi anh bước xuống.

Một nhân viên trong số đó tiến về phía anh, đon đả nói:

"Thưa quý khách, mời anh theo tôi đi hướng này."

Khẽ gật đầu xã giao một cái, anh cầm hộp quà bất đắc dĩ đi theo nhân viên an ninh. Thực ra từng có không ít lần anh đến đây dự tiệc, chỉ cần chủ sự kiện nói tên phòng là anh tự tìm tới, không cần phiền phức như bây giờ. Nhưng đây là quy tắc bất di bất dịch trong khách sạn, anh đành phải thuận theo thôi.

Đi đến đại sảnh - nơi diễn ra tiệc mừng thọ Tiêu lão gia, có nhiều nhân viên phục vụ trẻ tuổi trên người mặc gile quần Âu màu đang bê tray đồ uống mời các thực khách. Đến lúc nhìn thấy người mới tiến vào sảnh tiệc là Lục Nhất Minh, một trong số họ khẽ khàng đi đến. Mục đích của họ chỉ đơn giản là mời khách uống nước thôi, nhưng cũng thực vừa khéo, người nhân viên đó chưa kịp mời thì tách trà duy nhất trong tray bị ai đó cầm lên và nhấp môi thưởng thức một ngụm nhỏ.

"Cảm ơn bạn nhé!"

Người chặn đường nhân viên phục vụ là Jenny, cô cầm quạt mỉm cười thân thiện với người ta xong liền quay ra nhìn Lục Nhất Minh. Tròng mắt màu hoàng kim đặc trưng và sắc sảo đó đang liếc nhìn anh mang đầy vẻ ý tứ sâu xa nào đó.

Có lẽ thấy khá bất ngờ về hành động đường đột của Jenny, anh hơi hơi ngạc nhiên một chút rồi sau đó cau hai hàng lông mày, tỏ thái độ không hài lòng.

Jenny là một kẻ điên chính hiệu, kiếp trước cô ta cùng Tiêu Hi Hạ bày kha khá nhiều trò tai quái phá bĩnh Lam Khanh.

Đúng thật là anh bị mù mới đi tin lời hai con người đó nói.



Sao lúc trước mắt nhìn người của anh kém thế nhỉ?

Đúng lúc Lục Nhất Minh định mở miệng bảo cô ta tránh đường, bàn tay sơn móng màu đỏ chót của Jenny bất thình lình chộp lấy tay anh. Một cô gái trông có vẻ mảnh khảnh, yểu điệu nhưng sức lực lại lớn đến kinh người.

Cô ta kéo tay anh đến khu vực hút thuốc lúc này đang vắng vẻ không có một bóng người.

"Này cô kia! Hành động lôi lôi kéo kéo một người khác giới đến chỗ vắng người là hành vi bất lịch sự lắm có biết không?"

"Tôi có tên gọi hẳn hoi!"

Lục Nhất Minh bèn nổi cáu hét lên một tiếng. "Jenny!"

Jenny bình tĩnh, tâm không phiền ý loạn nói ra một tràng khó hiểu.

"Anh đừng có nhầm tưởng nhìn thấy hoa nở mà ngỡ xuân về. Quãng đường phía trước anh cần đi vẫn còn dài và xa lắm. Nhưng với tình hình hiện tại thì mọi thứ đã khả quan lắm rồi, anh cứ tiếp tục duy trì và phát huy nữa đi nhé."

Dĩ nhiên Lục Nhất Minh không hiểu mấy lời đó có nghĩa gì, nhưng bây giờ anh chỉ muốn quay lại sảnh tiệc. Và để kết thúc cuộc nói chuyện nhàm chán này, anh thẳng thắn nói vào trọng tâm.

"Đúng là không có tâm thì lời nói cũng khó nghe nhỉ. Jenny, nói thẳng lý do tự nhiên cô chặn đường tôi đi."

"Ôi cái anh này. Toàn lời nói chí lý như thế lại bảo người ta không có tâm. Anh thấy lời nói của tôi không có tâm ở chỗ nào để tôi biết đường mà sửa?"

"Nhiều chỗ lắm, cô tự đi mà ngẫm. Còn bây giờ nếu cô không chịu nói lý do chặn đường tôi thì tránh sang một bên đi, đừng cản trở người khác đi lại."