Sau Khi Tôi Rời Đi, Ngày Nào Chồng Hờ Cũng Tìm Tới Cửa

Chương 47




"Hừ!"

Sau câu trầm trồ thán phục thốt ra từ miệng tôi, Hoàng Gia Huy hừ lạnh một tiếng tỏ thái độ bất cần đời.

"Nếu không phải cô đang có bầu, tôi đã ném cô xuống biển chơi với cá từ lâu rồi."

"Cái anh này!" Tôi tức giận dứ dứ nắm đấm lên mặt anh ta. "Anh ác khẩu như thế là thật sự muốn tôi làm mồi cho cá ăn hay gì?"

Hoàng Gia Huy mặt không đổi sắc, nhún vai thừa nhận lời nói xấu xa vừa buột miệng một cách lộ liễu.

"Ồ? Đó là một ý tưởng không tồi đấy. Nhưng ý tôi không phải vậy, trước khi đến với vùng biển Đề Gi này cô có tìm hiểu các hoạt động khám phá mạo hiểm ở đây không?"

Đột nhiên nhận một câu hỏi đầy tính bất ngờ như thế, tôi ngẩn người trong giây lát.

À tưởng gì, tôi nhếch môi cười nhẹ một cái.

"Có chứ, nhưng tìm hiểu rồi thì sao? Anh tính nhảy xuống biển bắt cá thật à?"

"Chứ còn sao nữa?"

"Thế mà không nói rõ ngay từ đầu, còn cố tình dọa tôi."

"Cô nhìn mặt tôi có giống đang dọa cô không? Nhảy xuống lặn thích thế còn gì?"

Hết nói nổi, tôi dịch mông ngồi sang chỗ khác, không còn tâm tình tiếp chuyện với anh ta.

Hoàng Gia Huy đứng dậy, anh ta mặc đồ lặn và thực hiện mấy động tác khởi động đơn giản. Khởi động xong, lúc đi qua chỗ tôi ngồi để lấy bình dưỡng khí, anh ta hòa khí nói:

"Thôi đừng giận nữa! Ngồi im đấy nhìn tôi lặn biển và bắt cá đây này."

Tôi khoanh tay hất hàm, tỏ thái độ mặt nặng mày nhẹ.



"Ừ, xuống đó rồi chúc anh bị vùi thây vào miệng cá mập nhá?"

Hoàng Gia Huy thản nhiên đeo bình dưỡng khí lên, anh ta ngoảnh mặt nhìn tôi bằng nửa con mắt, miệng thì cười nhưng lời nói sắc bén như chứa một con dao trong đó.

"Cô cứ độc mồm độc miệng thế này thì lần sau đừng hòng được thưởng thức món gỏi cá mai. Tôi sẽ nói với thím Nụ cắt phần của cô cho biết tay."

"Phụtttt!"

Bao nhiêu nước trong miệng cứ thế phun hết ra, tôi cầm chai nước quay sang muốn bào chữa mấy lời vô ý thì anh ta nhảy tõm luôn xuống biển lặn mất tăm.

Không phải anh ta định làm thật ấy chứ? Anh ta chỉ dọa xuông thôi đúng không?

"Khả năng cao là thằng Huy nó nói thật đấy con. Chú chưa thấy nó trêu đùa ai bao giờ, càng chưa thấy nó nói mà không làm."

Nghe những từ ngữ khẳng định chắc như đinh đóng cột cùng với vẻ mặt vô cùng uy tín của chú Tuấn, tôi ôm đầu thầm than:

"Hỏng bét thật rồi! Món gỏi cá mai của tôi!"

Gỏi cá mai, một đặc sản rất nổi tiếng ở nhiều vùng biển nước ta, nhưng nổi tiếng hơn cả và ngon nhất là tại vùng biển Đề Gi.

Về hình thức, con cá mai gần giống như cá cơm vậy, nhưng thịt trong hơn, không tanh và hầu như không có máu.

Từ tháng 2 đến tháng 6 âm lịch là mùa cá mai, tức vào khoảng thời gian này.

Ở đây người dân ăn gỏi cá mai với nước tương, bánh tráng nhúng và rau sống ăn kèm.

Lần đầu tiên được nếm thử món cá sống cuốn với bánh tráng, rau sống, thú thiệt, tôi có hơi gờn gợn vì chưa ăn đồ sống bao giờ. Ngay cả món nem thính, nem chua là những món dễ ăn nhất tôi còn không có gan nếm thử. Vậy mà, cắn thử một miếng, cái cảm giác miếng cá có vị bùi bùi, beo béo quyện với vị ngọt, cay từ nước tương, lại muốn cắn thêm miếng thứ hai. Rồi miếng nữa cho tới khi căng bụng, đã thèm cái miệng.

À, những dòng trên là trải nghiệm của những người có dịp được thưởng thức món ngon này. Nhưng đến lượt tôi ăn thử đúng một miếng nhỏ, ta nói... nó ngon nhức nách!



Ngon thì ngon thật, tuy nhiên gỏi cá là món sống tôi không được phép ăn nhiều chứ đừng nói là ăn vài miếng.

Nếu không phải đang có bầu, chắc tôi cũng sẽ nghiện luôn cái vị chua chua, bùi bùi và beo béo mang đậm hương vị của biển cả đó rồi.

Nghĩ lại mới thấy Hoàng Gia Huy đúng là đồ hẹp hòi thiếu hiểu biết.

Anh ta không biết gỏi cá không tốt cho bà bầu, vậy thì cứ ở dưới đấy làm bạn với cá mập đi!

Tôi tức tối khua chân xuống nước.

Mà sao mình lại phải tức nhỉ? Đằng nào có ăn được đâu.

Đang vung chân loạn xạ thì "roạt" một tiếng, Hoàng Gia Huy từ dưới biển trồi lên. Anh ta giơ con cá to đùng lên cho tôi xem, không khác gì một kẻ háo thắng đang khoe khoang chiến lợi phẩm.

Nhìn nhìn con cá đang quẫy đuôi trong tay anh ta, tôi xoay mặt sang chỗ khác tỏ vẻ đếch thèm quan tâm.

Tôi biết anh giỏi rồi, đừng có khoe khoang trước mặt tôi nữa đi! Trông thật ngứa cả mắt!

"Này Mai Hạnh Chi! Vẫn còn dỗi à?"

"Vậy anh thử nghĩ xem?"

"Cô dỗi, người thiệt là cô chứ đâu phải tôi. Hải sản rất tốt cho bà bầu đó."

Tôi chống tay đứng dậy, chậm rãi đi vào sâu bên trong khoang thuyền, hoàn toàn phớt lờ Hoàng Gia Huy vẫn đang liên tục huơ tay cùng con cá.

Anh ta không biết không đồng nghĩa với việc tội có nghĩa vụ phải giải thích cho anh ta hiểu.

Bao hôm thím Nụ làm gỏi cá mai tôi có ăn được miếng nào đâu.

Lần nào anh ta rượu vào say quắc cần câu rồi thì làm sao nghe thấy tôi giải thích.