"Hình như do em mặc bộ nào cũng dễ thương hết nên Vân Vân không thể chọn được."
Trước lời khen ngợi từ anh Thế Khải, tôi cố tình làm ngơ rồi hỏi một câu chẳng đâu vào đâu.
"Sao anh lại vào đây? Anh nói là đợi ở ngoài, không vào trong mà."
"Vì muốn gặp em nên anh vội đến, nhưng hình như đến hơi sớm."
Câu trả lời này khiến tôi thấy hơi gợn gợn, nhưng cố giả vờ như mình không quan tâm. "Không đâu, anh đến đúng lúc quá! Anh ngăn Vân Vân giúp em đi!"
Tôi đẩy vai Thế Khải về phía Vân Vân. Cũng may cậu ấy mải mê bận chọn đồ nên chắc không nghe thấy đoạn hội thoại vừa diễn ra... đâu nhỉ?
Mà, đến cả bản thân tôi còn không chắc...
"Ừm, được thôi."
Anh Thế Khải nghe lời tôi nhấc chân lại gần chỗ Vân Vân lựa đồ.
Sau đó thì...
"Vân Vân, bộ này thì sao?" Trước con mắt mở thao láo của tôi, anh Thế Khải cầm một bộ khác đưa cho Vân Vân xem thử.
Nghe lời anh trai, Vân Vân chống cằm ra vẻ nghĩ ngợi, cậu ấy đăm chiêu nói: "Cái này màu tím. Nếu chọn bộ có gam màu lạnh thì Lam Khanh hợp với màu thiên thanh hoặc màu lá mạ hơn cơ."
Tôi ngồi trên salon trợn mắt há mồm nhìn hai anh em tranh luận về mấy bộ đầm.
Anh Thế Khải! Bảo anh ngăn chứ có phải bàn luận cùng Vân Vân đâu?!
Hay anh cố tình không tiếp thu lời em nói, trả thù vụ em từ chối hộp bánh của anh?
Lại thêm một tiếng bị dày vò bởi đống quần áo. Cuối cùng để kết thúc màn đấu khẩu vô nghĩa giữa hai anh em họ Lê, tôi tự mình chọn một bộ.
"Hai người phiền quá! Thà rằng để mình tự chọn ngay từ lúc đầu có phải hơn rồi không?"
Thế Khải tủm tỉm cười còn Vân Vân nhìn tôi bắng đôi mắt tròn xoe đầy vẻ hối lỗi. "Ừ, mình xin lỗi. Mình chỉ muốn biến cậu thành người xinh đẹp nhất ở bữa tiệc thôi mà. Nếu khó chọn quá thì cùng lắm là mình mua luôn cửa hàng này tặng cậu."
"Kiềm chế giùm đi ngài Mansour! Kĩ lưỡng quá thì không có tốt, chuyện này không có lần sau đâu!"
Đúng là con vua thì lại làm vua, con sãi ở chùa thì quét lá đa. Tôi đến là ghen tị cái độ giàu có của cặp anh em nhà này.
"Được rồi, chúng ta về qua nhà lúc rồi qua chiều mới đến tập đoàn Thiên An, được không hả hai đứa?"
Tôi nào dám ý kiến ý cò gì, liền gật đầu cái rụp.
"Được, em không có ý kiến."
"Em nhất trí cả hai tay luôn."
.........
6 giờ chiều, tại tòa nhà Thiên An của Lục thị.
Một cỗ xe tam mã, à nhầm, một siêu xe hạng sang màu đen bóng loáng ngông nghênh đỗ xịch ngay trước mặt tiền công ty.
Một bóng dáng thanh lịch và cao lớn mặc bộ vest trắng bước xuống xe. Và ngay sau đấy, một cô gái thướt tha với làn tóc dài bồng bềnh như rong biển, trên người bận bộ đầm màu trắng thanh khiết.
Đây chính là hai anh em nhà họ Lê!
Họ cùng quay đầu nhìn người còn lại ở trên xe, đồng thanh gọi một cái tên. "Lam Khanh!"
Xe đã dừng hồi lâu nhưng tôi vẫn chưa hết hồi hộp, cảm giác như nín thở này thật không dễ chịu một chút nào.
Mình thậm chí còn không phải nhân vật chính, hai anh em cứ vậy làm mình càng thêm hồi hộp hơn thôi.
Anh Thế Khải an ủi: "Không sao đâu. Chúng ta sẽ đi cùng nhau nên em đừng lo lắng gì hết."
Nghe thì nghe vậy nhưng cái thứ cảm xúc không ổn vẫn bám dính lấy tâm trạng tôi. Tới lúc theo chân hai anh em họ Lê đi vào đại sảnh, tôi vẫn không thôi bất an.
Đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy... Hôm nay nhờ đi với Vân Vân nhan sắc của tôi được tân trang và xinh đẹp hẳn lên, thế nhưng chưa chắc tôi đã đẹp trong mắt người khác.
Như dự đoán từ trước, vừa đặt chân vào sảnh tiệc điều chờ đón tôi là những lời xì xào bàn tán không mấy tốt đẹp.
Luôn là như vậy, giới thượng lưu ở thành phố này không ai là không biết sự tích cóc ghẻ hóa thành thiên nga đang trú ngụ tại Lục thị. Và tôi, chính là con cóc ghẻ trong sự tích "mĩ miều" đó đây.
Mỗi khi xuất hiện trong các buổi tiệc, tôi biết rất rõ trong đầu ai cũng thầm chửi thầm mắng tôi là một cô gái tâm cơ, nhân cơ hội một bước nhảy lên cành cao.
Họ cư xử như thể tôi cứu người là một loại tội lỗi vậy...
"Đừng nghe. Không đáng để nghe đâu." Đây là lời nói của anh Thế Khải khi chúng tôi đi cùng nhau.
Tiếp đó bên tai là giọng nói nhẹ nhàng đến từ Vân Vân, và giọng nói ấy giúp xoa dịu tâm hồn lo lắng bất an của tôi. "Họ là những kẻ thấy vui trên sự bất hạnh của người khác. Nếu cậu lộ vẻ khó xử thì họ sẽ vui lắm, vậy nên đừng cho họ được toại nguyện."
Vì khi bắt đầu hòa nhập vào đâm bọn họ thì sẽ khiến chúng ta xấu xa như bọn họ.
Tôi hiểu ngụ ý của Vân Vân và cũng biết cô ấy muốn nhắc nhở tôi điều gì. "Đừng như vậy, không đời nào có chuyện Vân Vân trở nên xấu xa giống họ mà."
"Ừ, tớ biết chứ." Vân Vân thoải mái cười nắm lấy tay tôi. "Mình còn biết nỗi lo sợ của cậu là gì đấy, Khanh à."
Cảm giác như bị nhìn thấu nội tâm, tôi miễn cưỡng cười một cách méo xệch. "Mình thì có gì gọi là nỗi lo sợ? Mình ngẩng cao đầu đứng thẳng lưng thì việc gì phải sợ?"
"Thật không?" Vân Vân không tin, cậu ấy không những không nể tôi là bạn thân mà còn thẳng thừng bóc mẽ tôi. "Một Tiêu Hi Hạ bé bằng mắt muỗi cậu còn sợ, nói gì đến nhà họ Lục to lớn kia."
Ấy chà, chưa chi đã bị cô ấy nhìn thấu rồi!
Tôi ngoác miệng cười hòng che đi nỗi bất an ở trong lòng. "Ôi cậu nói nữa là mình giận dỗi bỏ về trước nhá?"
"Khanh cứ khéo nói đùa! Xem phản ứng ngượng ngùng của cậu kìa, nó đã bán đứng cậu rồi."
"E hèm!"
Đột nhiên có ai đó giả bộ ho khan cắt đứt bầu không khí tốt đẹp bao quanh chúng tôi.
Tôi bèn xoay lưng xem người đến là ai, và người đang đến gần chỗ chúng tôi tụ tập là Lục lão gia cùng người trợ lý!