Vân Vân bĩu môi, cô ây chen ngang lời tôi định nói.
"Làm thì làm luôn đi lại còn đợi! Mình nói luôn cho nó vuông này, không cần đợi đến hai tháng sau, kiểu gì cũng có biết bao là chuyện rắc rối sẽ phát sinh nếu cậu cứ có thái độ do dự không quyết như thế này."
Tôi cũng nói thẳng quan điểm của mình cho cô ấy nghe. "Mình là người có tinh thần với công việc, nghỉ giữa chừng thấy... không phải phép cho lắm."
Nói tới đây, tôi bỗng ngộ ra một vấn đề bèn hỏi Vân Vân. "Khoan đã! Cậu nói thế tức là cậu ủng hộ cách làm đó của mình hả?"
Ngay sau đấy, trán tôi bị Vân Vân dí một cái. "Mình nói ủng hộ cậu bao giờ? Hả người? Làm ơn người bớt suy diễn đi cho tôi nhờ!"
Xoa xoa chỗ bị dị đau, tôi lầm bầm. "Lại khẩu thị tâm phi nữa rồi!"
"Cậu cũng thế nói gì mình. Ừ, cứ cho là cậu "thành công" mất tích thì nó làm sao? Thà rằng cậu giả bị bệnh hoặc giả chết còn nhanh hơn đấy."
Miệng tôi càng méo xệch hơn trước.
Phải công nhận rằng, một thiên kim tiểu thư nhà giàu tới mức không có gì ngoài điều kiện như Vân Vân lắm lúc cũng nghĩ ra được mấy cái suy nghĩ tai quái phết.
Nhưng cách này, tiếc là không có chỗ để dùng rồi.
"Ừm, cách này lúc trước mình nghĩ đến rồi nhưng... nghèo không có tiền để đút lót bác sĩ nên đành dẹp luôn khi nó mới manh nha trong đầu."
Nghèo cũng là một cái tội.
Lúc cậu ấy chưa về thì không nói làm gì, bây giờ Vân Vân về rồi ai mà chẳng biết tôi có người bạn giàu nứt tường đổ vách như cậu ấy chống lưng. Nghĩ sao mà đòi lừa được Lục lão gia và Lục Nhất Minh. Hai người đấy là trẻ lên ba tuổi à mà nghĩ dùng cách giả chết để lừa bọn họ? Có dùng đến cách đó thì cũng bị họ vạch trần ngay thôi.
"Mình không nói giả chết kiểu đó. Cậu nghĩ thế nào nếu dùng thuốc độc để giả chết?"
Điên à?
Suýt chút nữa tôi nhảy dựng lên bác bỏ ý đó của Vân Vân. Đúng thật là tôi không có hiểu biết về kiến thức y thuật, nhưng nhỡ chẳng may thuốc tôi uống vào hoàn toàn có hại với đứa nhỏ thì tôi biết phải làm sao đây?
Tôi không thể vì chút tự do cuối cùng mà làm mất đi đứa nhỏ này được! Tuyệt đối không thể! Bé con là người thân máu mủ duy nhất của tôi, không thể nào có chuyện tôi để con mình gặp họa bởi sự liều lĩnh của bản thân.
Vẫn là cách giả mất tích là khả thi nhất thôi.
"Không, ý mình đã chắc như đinh đóng cột, không thể thay đổi theo ý cậu được. Cách này nhìn vào thì có chút rườm rà thật, ít ra nó sẽ không gây hại gì đến cơ thể. Nên mình hy vọng chuyện này chỉ bàn tới đây và cậu đừng nhắc tới nó thêm một lần nào nữa."
"Nhưng mà..."
Tôi bặm môi.
Mình xin lỗi, Vân Vân. Mình biết cậu có ý tốt với mình. Nhưng xin cậu đấy, hãy để mình ích kỷ nốt lần này. Nốt lần này thôi, sẽ không còn thêm bất kỳ lần nào nữa.
Mình hứa đấy.
Cho nên, nếu mấy lời tiếp theo mình có lỡ làm cậu tổn thương thì hãy cho mình nói câu xin lỗi.
"Ai sẽ đảm bảo rằng loại thuốc mình uống vào không gây tác dụng phụ gì với cơ thể? Cậu có nghĩ tới trường hợp uống vào ngộ nhỡ mình xảy ra tác dụng phụ không?"
Nghe có vẻ tôi là người ham sống sợ chết nhưng đó là cách tốt nhất dành cho lúc này.
"Cậu bị làm sao vậy hả Lam Khanh? Cậu biết là mình không hề có ý làm hại cậu cơ mà..."
"Vân Vân không hiểu ý mình thật hay cậu cố tình không hiểu? Nhà họ Lục không ai là không biết mình có một cô bạn thân rất giàu có. Nhất là Lục lão gia, cậu chẳng biết đâu... ông ấy hiểu mình còn hơn là mình hiểu cậu đấy."
Nói tới đây Vân Vân thẫn người nhìn tôi, như hiểu ra trọng tâm của vấn đề cô ấy gặng hỏi: "Thế hóa ra từ nãy tới giờ cậu không đồng ý cách làm của mình là vì lo sợ bác Lục phát hiện?"
Tôi bất lực, gật gật đầu. Để cô ấy nghĩ thế cũng là một ý tưởng không tồi.
"Ừ đúng. Vậy cậu thử nghĩ xem còn điều gì khiến mình lo lắng ngoài việc tìm cách lừa phỉnh Lục lão gia?"
"Khanh nói không sai. Người già họ cổ quái lắm, đến bố mình mình còn chẳng lừa được nói chi đến việc đi lừa người ta. Sao giờ mình mới nhận ra người có tuổi khó lừa nhỉ?"
Giờ cậu mới nhận ra có tính là muộn không?
Như nhìn thấu cõi lòng tôi, Vân Vân cao giọng: "Không hề muộn Lam Khanh à! Nếu không thể dễ dàng lừa bác Lục, cậu cứ nghe mình... cao chạy xa bay ngay từ bây giờ đi."
Ngay từ bây giờ sao?
Tôi cũng muốn lắm chứ bộ.
"Khanh à, nói thử ý kiến của cậu cho mình nghe được không?" Vân Vân lo lắng lay người tôi vì mãi không thấy tôi trả lời.
Hết cách, tôi đành trần thuật trong tiếng thở dài mệt mỏi.
"Cách đây ít hôm, mình đến gặp Lục lão gia và xin ông ấy cho phép mình ly hôn, cậu có biết ông ấy đã phản ứng thế nào không?"