Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 59




Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, vẻ mặt ảm đạm của cậu không hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.

Kiều Tịch nhìn thấy có vài người trai gái ngồi bên cạnh cậu, trong đó có cả Lục Vinh Diệu.

Hôm nay là sinh nhật của Lục Vinh Diệu, bạn bè của cậu ta đang tổ chức sinh nhật cho cậu ta, vì để cho vui, cậu ta còn cố ý nói với ông cụ Lục là cậu ta muốn đưa Lục Hoặc theo.

Ông cụ Lục hy vọng tình cảm của hai anh em Lục Vinh Diệu và Lục Hoặc tốt lên, nên ông đồng ý để Lục Hoặc đi theo.

Vậy nên, Lục Hoặc mới có thể xuất hiện ở quán bar này.

Bây giờ Lục Hoặc đang học lớp 10, mà Lục Vinh Diệu đã là học sinh lớp 12, bên cạnh đều là bạn bè của cậu ta, mấy người này đều biết rõ Lục Vinh Diệu không thích đứa em Lục Hoặc này, cho nên, người ở đây đều tùy ý lấy Lục Hoặc làm trò đùa.
“Anh Diệu, đứa em này của cậu vẫn luôn ngồi nhìn chúng ta uống, có ý gì chứ?”

“Nghe nói cậu ta là học bá? Mỗi lần đều đứng đầu khối?”

“Thảo nào, chắc là trong lòng người ta xem thường những người thành tích kém như chúng ta?”

Một cậu con trai đeo kính cao gầy ngồi bên cạnh Lục Vinh Diệu cười nói: “Cậu nói đúng, cậu xem ánh mắt của cậu ta, hiển nhiên không để chúng ta vào mắt.”

“Mẹ nó, ngông cuồng thật, thành tích tốt thì hay lắm à? Còn không phải là phế vật hai chân không thể đi? Anh Diệu, đứa em này của cậu thật không thú vị nha, cậu đưa một đầu gỗ tới thì có gì vui?”

Lục Vinh Diệu uống một ngụm rượu, đôi mắt khinh bỉ liếc Lục Hoặc: “Đứa em này của tôi cả ngày chỉ biết đọc sách, đâu biết uống rượu? Đâu gặp được sự đời gì? Các cậu dạy nó uống đi.”
Bên cạnh cậu ta là một cô gái trang điểm gợi cảm đang ngồi, vẻ ngoài của đối phương không tồi, hôm nay cố ý trang điểm một chút, mặc một chiếc váy dây bó sát người, trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ thắm và lớp trang điểm khiến người ta nhìn không ra cô ta là học sinh cấp 3.

Từ khi Lục Hoặc xuất hiện, cô ta liền nhìn chằm chằm vào Lục Hoặc, tuy rằng Lục Hoặc ngồi xe lăn, nhưng diện mạo của cậu thật sự xuất chúng.

Ở trong mắt cô ta, đàn em này rất lạnh lùng, mặt mày sâu sắc như tranh vẽ, cái mũi thẳng tắp, đôi mắt đen nhánh, ngay cả hình dáng đôi môi cũng đẹp đến mức khiến người ta muốn hôn lên, nghe nói thành tích của cậu rất tốt, đối với cô ta mà nói, đối phương quả thực có loại hấp dẫn trí mạng.

Cô gái cong đôi môi đỏ thắm, ánh mắt tùy ý nhìn chằm chằm Lục Hoặc, hai chân không thể đi cũng không sao, dù sao có thể chơi đùa với đàn em ưu tú như vậy cũng coi như được lợi rồi.
Cô gái rót đầy một chén rượu, cô ta cười mở miệng: “Đàn em không biết uống rượu à? Không sao, đàn chị có thể dạy em.”

“Đường Tĩnh, cậu được nha, coi trọng em của anh Diệu à?” Có người trêu chọc, “Không phải lúc trước cậu thích chơi trò uống rượu giao bôi à? Bây giờ đúng lúc, dạy đàn em nhỏ chơi thế nào đi.”

Trong ánh đèn tối tăm của quán bar, đôi môi đỏ của Đường Tĩnh ướt át, cô ta cười, “Cậu cho rằng tớ dạy không nổi?”

Đối phương nói đúng lúc hợp với ý của cô ta.

Đường Tĩnh ngồi đến bên cạnh Lục Hoặc, đuôi mắt cong lên, trong mắt giống như mang theo lưỡi câu nhìn Lục Hoặc, “Đàn em nhỏ, chị uống rượu với em nhé, em biết rượu giao bôi không? Tay chúng ta giao nhau, sau đó một lần uống sạch, tới nào, chúng ta thử một lần.”
Lục Hoặc ngước mắt nhìn về phía đối phương, “Tôi không uống rượu.”

Đường Tĩnh không nghĩ tới đối phương trực tiếp từ chối, “Đàn em, tới quán bar mà không uống rượu thì nhàm chán lắm nha.” Cô ta nhìn khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ của đối phương, không ngừng rung động, “Chẳng lẽ em chỉ ngồi, cái gì cũng không làm?”

Lục Hoặc thu lại ánh mắt, từ chối lần nữa: “Tôi không uống rượu.”

“Đường Tĩnh, tớ đã bảo học bá chướng mắt chúng ta, cũng không thích cậu.” Thấy Đường Tĩnh bị từ chối, cậu con trai bên cạnh vui sướng khi thấy người gặp họa.

Đường Tĩnh lớn lên không tồi, tính tình cũng hào sảng, nhân duyên với con trai rất tốt, vẫn luôn được bọn họ truy phủng, hiếm thấy cô ta coi trọng Lục Hoặc, thế mà đối phương không biết tốt xấu, vẻ mặt cô ta không kiềm chế được, “Anh Diệu, đứa em này của cậu không uống rượu, không chơi trò chơi, rõ ràng là không để người anh như cậu vào mắt.”
Lục Vinh Diệu biết Đường Tĩnh muốn mượn cậu ta dạy dỗ Lục Hoặc vì đã làm cô ta mất mặt, cậu ta cười một tiếng, một chân đá xe lăn của Lục Hoặc khiến xe lăn lui về phía sau, “Bạn của tôi bảo mày uống rượu, mày giả vờ thanh cao làm gì, mẹ nó, phiền nhất gương mặt như người chết của mày, thành tích tốt thì hay lắm à? Còn không phải một tên tàn phế?”

Trai gái bên cạnh ồn ào xem náo nhiệt, thành tích học tập của bọn họ không tốt, phiền nhất là những học sinh giỏi giang, có thành tích tốt, bây giờ thấy Lục Hoặc bị ức hiếp, bọn họ có một cảm giác ưu việt.

Trước màn hình, Kiều Tịch hung dữ chọc vào Lục Vinh Diệu, hận không thể xuyên vào màn hình đánh đối phương một trận tơi bời.

Trong quán bar ầm ĩ, Lục Hoặc yên tĩnh nhìn về phía Lục Vinh Diệu, đáy mắt mang theo sự lạnh nhạt, “Xem ra sinh nhật của anh không cần tôi ở lại, tôi về trước đây.”
Anh chuyển động xe lăn chuẩn bị rời đi.

“Chờ một chút, tôi cho cậu đi rồi?” Lục Vinh Diệu dựa vào trên sô pha, trên mặt cậu ta đều là sự kiêu ngạo, “Ông nội bảo cậu đến chúc mừng sinh nhật cho tôi mà thái độ của cậu lại tồi tệ như vậy à?”

Cậu ta mở ba chai rượu, đặt trên mặt bàn, “Cậu uống hết ba chai rượu này, tôi coi như cậu đã chúc mừng sinh nhật tôi, đồng ý cho cậu rời đi.”

Lục Vinh Diệu rõ ràng đang ức hiếp Lục Hoặc không biết uống rượu.



Đường Tĩnh phụ họa, “Đúng vậy đàn em, em không muốn uống với chị, vậy em tự uống đi, học sinh tốt uống xong thì sẽ ngoan ngoãn đọc sách nhở.”
Mọi người cười vang một trận.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc trong tối mang theo chút dã tính, trong sự trêu đùa của mọi người, cậu chuyển động xe lăn đi qua, cầm lấy một chai rượu trong số đó, không rên một tiếng, trực tiếp uống.

Mọi người há hốc mồm, không nghĩ tới cậu thật sự dám uống.

Trong chốc lát, một chai rượu đã thấy đáy.

Môi mỏng của cậu dính rượu, hơi hơi cong lên, mang theo sự gợi cảm trí mạng, Đường Tĩnh nhìn Lục Hoặc như vậy, đôi mắt cũng không thèm chớp, rõ ràng là thiếu niên lạnh lùng lại mang theo vài phần yêu nghiệt dã tính, đẹp trai đến rối tinh rối mù.

Lục Hoặc để chai rượu xuống, cậu cầm lấy chai thứ hai, trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, liều mạng rót vào miệng.

Đầu của cậu hơi ngưỡng về phía sau, yết hầu không ngừng di chuyển lên xuống theo động tác của cậu, mấy cô gái ở đây nhìn đến mức mặt đỏ tim đập nhanh lên.
Nếu không phải hai chân Lục Hoặc không thể đi, dựa vào khuôn mặt quá mức xuất chúng và thành tích học tập nổi trội của cậu thì đã sớm là giáo thảo được nhiều người truy phủng trong trường học.

Tong ánh đèn tối tăm, rượu chưa kịp nuốt chảy ra từ bên môi Lục Hoặc, xẹt qua cằm, hầu kết của cậu, hoàn toàn chảy vào cổ áo.

Chỉ chốc lát, chai rượu thứ hai lại thấy đáy.

Cậu cầm lấy chai thứ ba, đôi mắt đen nhánh liếc mắt nhìn những người ở đây một cái, môi mỏng xong lên mang theo vài phần trào phúng, giọng nói trầm thấp của cậu vô cùng rõ ràng trong hoàn cảnh ầm ĩ, “Chai cuối cùng.”

Kiều Tịch vừa sốt ruột lại đau lòng, cô thúc giục hỏi Bạo Phú, “Có thể sử dụng đạo cụ của hộp bảo vật chưa?”

Phất nhanh nói với cô: “Chủ nhân, còn có ba phút.”
Giữa mày tinh xảo của Kiều Tịch nhíu chặt, chỉ có thể nhìn Lục Hoặc uống ực ực chai rượu thứ ba.

Bên cạnh có cậu con trai bội phục lên tiếng: “Đàn em lợi hại nha.”

Sắc mặt Lục Vinh Diệu rất khó coi, trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Lục Hoặc uống xong giọt rượu cuối cùng, môi mỏng của cậu dính đầy sắc rượu, hơi cong lên, khiến nữ sinh ở đây tim đập nhanh lên.

Lục Hoặc lạnh giọng mở miệng: “Tôi uống xong rồi.”

Lục Vinh Diệu nâng cằm nhìn cậu, đắc ý nói: “Vậy thì thế nào? Lúc nãy tôi có nói gì à?”

Lục Vinh Diệu đê tiện lật lọng, “Hay là, cậu lại uống hết năm chai rượu này rồi hẵng về?”

Mọi người ồn ào.

Lúc này, lông mi cong dài của Lục Hoặc run rẩy, trong tiếng ầm ĩ, chai rượu trong tay cậu ném về phía lối đi nhỏ, đúng lúc đập trúng trên đùi của một người đàn ông say rượu, đối phương lảo đảo một chút, chai rượu rớt xuống, phát ra một tiếng“Bộp”.
Người đàn ông say rượu nhìn qua đây, trên mặt đối phương mang theo sự hung ác, hiển nhiên không dễ chọc, “Mẹ nó, ai ném chai rượu? Không thấy cha mày đang ở đây à?”

Có người muốn duỗi tay chỉ Lục Hoặc, nhưng mà xe lăn Lục Hoặc đã lui lại phía sau, đứng trong chỗ tối, cậu cúi đầu, rất không bắt mắt.

Người đàn ông say rượu lảo đảo đi lên trước, một phát nắm lấy Lục Vinh Diệu dễ thấy nhất đang ngồi ở giữa, “Có phải mày không, tiểu tử thúi, biết tao là ai không?”

Lục Vinh Diệu kiêu ngạo quen rồi, cậu ta đẩy người đàn ông say rượu đang nắm quần áo của mình ra, “Tôi quản mày là ai, tôi là ông nội mày.”

Người đàn ông say rượu đứng không vững, té ngã trên mặt đất, mà lúc này, mấy tên thuộc hạ của hắn ta vội chạy tới, “Lão đại, ngài làm sao vậy?”
“Tên tiểu tử thúi này dám đẩy tao, mấy người giúp tao dạy dỗ cậu ta.”

“Một đám tiểu tử thúi, đẩy lão đại của chúng tôi? Đúng thật tìm chết.” Nói rồi, mấy người xông tới đánh Lục Vinh Diệu.

Các nữ sinh sợ tới mức thét chói tai, mấy nam sinh vội đi giúp Lục Vinh Diệu, thế lực của Lục gia đặt ở đó, Lục Vinh Diệu xảy ra chuyện, bọn họ cũng đừng hy vọng có thể sống tốt.

Người của hai bên lao vào đánh nhau.

Đường Tĩnh bị chị em của mình lôi kéo trốn đến một bên, cô ta ôm kín đầu, cơ thể run rẩy, làm gì còn sự gợi cảm tự tin như khi câu dẫn Lục Hoặc lúc nãy?



Ánh mắt cô ta hoảng loạn, lơ đãng xuyên qua đám người đang đánh nhau, nhìn thấy Lục Hoặc trên xe lăn, cậu ngồi cách đó không xa, đúng lúc tránh đi đám người đang đánh nhau.
Ánh mắt cậu đen nhánh, yên tĩnh nhìn đám người Lục Vinh Diệu đánh nhau, cũng không sợ hãi chút nào.

Thái độ ung dung tự đắc khiến người ta có ảo giác cậu mới là lão đại.

Đường Tĩnh nhớ tới lúc nãy là Lục Hoặc ném chai rượu, mới đưa tới tình cảnh hỗn loạn bạo lực như bây giờ.

Lúc nãy, cậu cố ý?

Nổi lên suy nghĩ như vậy, cô ta nhìn về phía Lục Hoặc, đối phương hình như có cảm giác, nhìn về phía cô ta, trong ánh mắt đen nhánh kia chỉ có lạnh lẽo, khiến lòng người lạnh run.

Đường Tĩnh sợ tới mức vội vàng cúi đầu xuống.

Lúc nãy cậu uống không ít rượu, men say dần dần nổi lên, Lục Hoặc di chuyển xe lăn, lui về phía sa, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, không biết người nào đẩy một người đàn ông ở trong đó, đối phương cầm một bình rượu bị bể có mũi nhọn, sắp không thu được quán tính, đâm về phía Lục Hoặc, bình thủy tinh bể trong tay đối phương sắp đâm vào trên người Lục Hoặc.
Có nữ sinh thét chói tai, xung quanh ầm ĩ hỗn loạn.

Lục Hoặc di chuyển xe lăn lui về phía sau, ngay khi cái bình sắp đâm vào trên người Lục Hoặc, mọi người nhìn thấy bình thủy tinh dừng lại trước ngực Lục Hoặc, không đâm vào một chút nào.

Mọi người cho rằng người đàn ông kịp thời dừng tay.

Người đàn ông cũng kinh ngạc, bình thủy tinh bể trong tay giống như cái gì.

Chỉ có Lục Hoặc thấy, lưỡi thủy tinh nhọn kia đâm vào một bàn tay nhỏ trắng nõn.

Tay của cô gái chảy máu không ngừng, làn da cô rất trắng, màu máu đỏ tươi rất chói mắt.

Kiều Tịch đau chết mất, cảm giác đau đớn xuyên tim thấu xương truyền đến, làm cô lập tức đỏ cả mắt, nước mắt không chịu khống chế mà chảy xuống.

Đau quá.

Bình thường bị bệnh phải tiêm cô cũng cảm thấy đau chết mất, càng khỏi nói bây giờ lòng bàn tay của cô bị thủy tinh đâm vào.
Mọi người nhìn không thấy bàn tay Kiều Tịch chảy máu ròng ròng, tay cô dùng sức rút ra từ thủy tinh, trong vẻ mặt kỳ quái của người đàn ông, cô dùng một tay cướp lấy bình thủy tinh trong tay đối phương, ném xuống đất.

Người đàn ông và những người xung quanh đều nghĩ rằng hắn ta không cầm chắc cái bình.

Người đàn ông bừng tỉnh, hắn ta không để ý đến bình rượu, vội xoay người tiếp tục đánh nhau.

Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch đỏ bừng, nước mắt không ngừng lăn xuống từ gương mặt trắng nõn của cô, máu tươi trên tay chảy xuống, nhỏ giọt xuống chiếc váy hoa của cô, rất đáng thương.

Cô xoay người nhìn Lục Hoặc ở bên cạnh, đối diện với đôi mắt u ám của đối phương, Kiều Tịch hít hít cái mũi, duỗi tay đến trước mắt câu, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe mang theo tiếng khóc nức nở, “Lục Hoặc, tay của em đau quá.”
Lòng bàn tay đều nát rồi, cảm giác đau đớn tận xương khiến Kiều Tịch nước mắt mông lung.

Lần đầu tiên cô phải chịu cảm giác đau đớn thấu tim như vậy, làm sao chịu nổi?

Nếu không phải bởi vì tình huống nguy cấp, phải cứu Lục Hoặc, cô tuyệt đối sẽ không làm việc ngốc như vậy.

Nhưng mà cô bị thương, thiếu niên vẫn lạnh lùng nhìn cô như cũ, sự ấm ức của Kiều Tịch không có chỗ để phóng thích.

Lục Hoặc rũ mắt nhìn lại, lòng bàn tay trắng nõn hồng nhạt của cô gái bị đâm đến máu thịt tung bay, miệng vết thương rất sâu, một bàn tay nhỏ vốn dĩ xinh đẹp tinh xảo đã dính đầy máu tươi, thảm không nỡ nhìn.

Đôi mắt của cô gái xa lạ đỏ bừng nhìn cậu, chóp mũi trắng tinh cũng trở nên đỏ bừng, vô cùng đáng thương.

Cậu không quen biết cô, cũng không cần người khác cứu cậu.
Lục Hoặc muốn lạnh lùng mở miệng bảo đối phương đi băng bó vết thương, cậu cũng không phải bác sĩ, nhưng mà bị đôi mắt đỏ bừng lại ấm ức của đối phương nhìn, thật lạ lùng, trái tim cậu thắt chặt, giống như bị một bàn tay nhỏ siết chặt.

Kiều Tịch hít hít cái mũi, đáng thương đến mức tận cùng: “Lục Hoặc, em đau quá.”

Trong ánh đèn tối tăm trung, thiếu niên thanh lãnh theo bản năng dùng đôi tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của cô gái.

Giọng nói của cậu trầm thấp, mang theo vài phần hoảng loạn mà cậu không nhận ra, “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”