Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 50




Ở Lục gia, mọi người đều biết Lục đại thiếu gia từ nước ngoài trở về rất được ông cụ coi trọng, thái độ của mọi người đối với anh ta đều rất cung kính.

Quản gia đứng ở hành lang thấy Lục Vinh Diệu đi qua, ông ấy tôn kính nói: “Đại thiếu gia.”

Lục Vinh Diệu tùy ý gật đầu, “Ông nội của tôi đâu?”

“Lão gia ở trong thư phòng.”

“Được.”

“Đại thiếu gia, lão gia đang nói chuyện với thư ký, bây giờ cậu không tiện đi vào.” Quản gia thấy Lục Vinh Diệu muốn đi vào, ông ấy vội ngăn cản.

Lục Vinh Diệu nhếch mày, “Thư ký ở bên trong? Bàn luận chuyện công ty à? Vậy không phải đúng lúc? Dù sao công ty sớm muộn gì cũng sẽ giao vào trong tay tôi.”

Nói rồi, anh ta kiên quyết đẩy cửa đi vào.

“Đại thiếu gia……” Quản gia không ngăn cản được.
Trong thư phòng, ông cụ Lục đang bàn luận chuyện công ty với thư ký, đột nhiên bị người khác gián đoạn, ông theo bản năng cau mày.

“Tôi đang bàn chuyện, sao lại đi vào?” Ông cụ Lục nhéo giữa mày một cái.

“Lão gia, đại thiếu gia kiên trì muốn vào gặp ngài.” Quản gia vội vàng nói.

“Được rồi.” Ông cụ Lục đưa văn kiện cho thư ký, “Trước hết cứ tiến hành dựa vào kế hoạch ban đầu, sau này có tình huống gì thì cải tiến sau.”

“Vâng, Lục tổng.” Thư ký cầm văn kiện rời đi.

Lục Vinh Diệu cười chào hỏi với đối phương, “Thư ký Lý vất vả rồi.”

“Đây là trách nhiệm công việc của tôi.”

Cửa bị đóng lại, lúc này ông cụ Lục mới mở miệng răn dạy Lục Vinh Diệu, giọng điệu nghiêm khắc nhưng lại có vài phần dung túng: “Không có quy củ, đi nước ngoài mấy năm mà quên hết quy củ rồi à?”
Lục Vinh Diệu thu liễm vài phần trước mặt ông cụ, “Ông nội, cháu có chuyện quan trọng muốn nói với ông, mới sốt ruột gặp ông như vậy.”

Ông cụ Lục hỏi anh ta: “Chuyện gì?”

“Ông nội, lúc nãy cháu muốn đi tìm Lục Hoặc trò chuyện, dù sao mấy năm không gặp, tình cảm giữa anh em chúng cháu cũng xa lạ.” Lục Vinh Diệu nói: “Nhưng mà, cháu mới đi vào sân đã thấy một người phụ nữ xa lạ từ trong phòng Lục Hoặc đi ra, rời đi từ cửa sau.”

Ánh mắt tinh nhuệ của ông cụ Lục nhìn về phía Lục Vinh Diệu, “Cháu chắc chắn nhìn thấy rõ ràng?”

“Ông nội, ban ngày ban mặt, cháu không thể nào nhìn lầm.” Giọng điệu của Lục Vinh Diệu rất khẳng định.

Sắc mặt ông cụ Lục trầm xuống, lúc trước ông sai người lắp không ít camera theo dõi, còn thay đổi khóa của cửa sau, nhưng mà bây giờ có người đi cửa sau, thậm chí tự do ra vào chỗ ở của Lục Hoặc, nếu là thật thì đúng là đang khiêu khích ông.
“Chuyện này cháu không cần quan tâm, ông sẽ sai người xử lý.” Ông cụ Lục nói, “Nếu bây giờ cháu đã tốt nghiệp thì bắt đầu từ ngày mai cháu hãy đến công ty, ông sẽ phái người hỗ trợ cháu.”

“Ông nội, ông yên tâm, sau này cháu nhất định sẽ khiến lợi nhuận của Lục thị tăng lên mấy lần.” Lục Vinh Diệu đầy tự tin.

Ông cụ Lục trước nay vẫn luôn nuông chiều và coi trọng đứa cháu Lục Vinh Diệu này, cho dù mấy năm nay Lục Vinh Diệu ở nước ngoài gây ra không ít chuyện, tạo ra không ít tai họa, nhưng ông cụ vẫn coi trọng đứa cháu này.

“Vào công ty thì bỏ hết tất cả những thói hư tật xấu đó của cháu đi.” Ông cụ Lục xụ mặt, giọng nói chậm lại.

“Ông nội, cháu biết rồi.”

Ban đêm.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều Tịch vẫn luôn ở trong phòng, cô ngồi trước giá vẽ, nhanh chóng phác hoạ thứ gì đó.
Cho đến khi bóng đêm dày đặc, cô mới dừng lại.

Kiều Tịch gọi video, giây tiếp theo, mặt của thiếu niên xuất hiện trước mắt cô.

Lục Hoặc chắc là mới tắm xong, tóc anh ướt loạn, con ngươi đen nhánh, trên khuôn mặt lạnh lùng dính nước.

Kiều Tịch có thể nhìn thấy giọt nước trong suốt kia chảy xuống dọc theo gò má anh, chậm rãi lăn xuống, xẹt qua xương quai xanh rõ ràng của anh, hoàn toàn chui vào cổ áo màu xanh, thật là quyến rũ.

Kiều Tịch theo bản năng mím môi, không nỡ rời mắt.

“Lục Hoặc, em có cái này cho anh xem.”

Một tay của Lục Hoặc cầm di động, tay khác ôm lấy Tức Hỏa đang ngồi trên đùi anh, hôm nay Tức Hỏa đột nhiên không thèm ăn, anh còn phát hiện cảm xúc của nó không ổn định, trở nên nóng nảy.

Anh đã tra tài liệu, bây giờ là mùa thu, thời gian động dục của con thỏ đực là vào tháng chín hoặc tháng mười.
Tức Hỏa muốn tìm đối tượng.

Lục Hoặc nhìn về phía màn ảnh rất gần, một khuôn mặt nhỏ trắng thuần của cô gái phóng to trước mắt anh, anh cười khẽ, “Là cái gì?”

Kiều Tịch cười xấu xa, cô chuyển camera về giá vẽ ở phía sau, chỉ thấy phía trên đặt một bức tranh.

Trong tranh, khuôn mặt của thiếu niên ngồi trên xe lăn đỏ ửng, đôi mắt ướt át, môi mỏng khẽ cong, đầu ngẩng lên, yết hầu nổi lên hình như đang di chuyển.

Toàn bộ cúc áo sơ mi màu trắng của anh mở ra, lộ ra vòm ngực to rộng, mà nơi ngực anh xăm hình “xi”, chiếc đuôi dài màu vàng của anh rũ dưới xe lăn, lấp lánh rực rỡ.

Thiếu niên ngửa đầu, khuôn mặt lạnh lùng dính đầy sắc dục, giống như đang cầu xin người ta hôn lên.

Quả thực gợi cảm đến rối tinh rối mù.

Bức tranh này vẽ trạng thái của Lục Hoặc vào buổi chiều sau khi bị cắn lá mầm non, Kiều Tịch nhớ mãi không quên, liền vẽ ra.
Cô có chút đắc ý, hỏi anh: “Đây là bộ dạng chiều nay của anh, đẹp không?”

Lục Hoặc hoàn toàn không biết lúc ấy bản thân mình là dáng vẻ này, anh lập tức đỏ mặt, bàn tay xoa đầu Tức Hỏa ngừng một lát, con ngươi đen nhánh ngập tràn sự thẹn thùng, “Tịch Tịch.”

Thiếu niên trong bức tranh dính đầy sắc dục, ướt át, Lục Hoặc hận không thể xé bỏ bức tranh như vậy đi.

Kiều Tịch làm bộ không nghe ra sự ảo não trong giọng nói của Lục Hoặc, cô cười xinh đẹp, “Anh không cho em sờ đuôi của anh, em đành phải vẽ ra để ngắm thôi.”

Khuôn mặt nhỏ bóng loáng trắng thuần của cô phóng to trước mắt anh, Lục Hoặc có thể nhìn thấy rõ ràng sự trêu chọc và đắc ý trong đáy mắt cô.

Giây tiếp theo, anh nghe thấy cô gái ăn cướp còn la làng nói, “Chẳng lẽ anh không cho em sờ cái đuôi, còn không cho em vẽ ra nhìn để đỡ thèm à?”
Cô lên án anh: “Lục Hoặc, anh không thể quá bá đạo.”

Rốt cuộc là ai bá đạo?

Đáy mắt Lục Hoặc ẩn chứa sự và dung túng.

Chiều nay trong thư phòng, cô ngồi trên đùi anh, hai người hôn nhau.

Cô giống như yêu tinh nhỏ xinh đẹp, vẫn luôn quyến rũ anh, khi anh sắp mất khống chế, cô hư hỏng muốn thấy anh mất mặt, rất nhiều lần muốn nhéo cái đuôi của anh.

Nếu anh không ngăn cản, anh biết bản thân nhất định sẽ không khống chế được, anh không muốn lộ ra sự xấu xí của mình trước mắt cô.

Giọng nói Lục Hoặc có chút khàn, “Tịch Tịch, vẽ như vậy không tốt.”

Kiều Tịch trong điện thoại có mắt ngọc mày ngài, giống đứa bé hư hỏng xinh đẹp, “Không tốt chỗ nào? Lúc trước anh còn cầu xin em vẽ cơ thể anh.”

Bên tai Lục Hoặc lập tức thiêu cháy, lần đó anh ghen, bày trò, cố ý lợi dụng ưu thế của mình để quyến rũ cô, để ánh mắt của cô chỉ dừng trên người anh.
Là anh sai.



Kiều Tịch thấy mi mắt của Lục Hoặc khẽ run, đáy mắt đều là sự xấu hổ, cô không tiếp tục trêu anh nữa, “Lục Hoặc, ngày mai em phải đến nhà bà ngoại.”

Vốn dĩ kế hoạch là ngày mốt đi, nhưng đêm nay lúc ăn cơm, mẹ Kiều tra dự báo thời tiết, ngày mốt sẽ mưa to, đến lúc đó không tiện đi ra ngoài, vẫn nên đi trước một ngày thì tốt hơn, thuận tiện ở cùng bà cụ nhiều hơn.

Lục Hoặc hỏi: “Khi nào thì em trở về?”

“Còn chưa biết nữa, sinh nhật của bà ngoại, mẹ tính cùng em ở nhà bà ngoại vài ngày.”

Lúc vẽ vật thực cô đã hấp thu rất nhiều năng lượng vàng, có thể kéo dài hai tháng tuổi thọ, cho nên rời khỏi Lục Hoặc mấy ngày cũng không có vấn đề gì, “Sa khi em đi, anh phải nhớ tới em mỗi ngày đó.”
Trong mắt Lục Hoặc hiện lên ý cười nhạt, “Được.”

*

Bà ngoại của Kiều Tịch không ở thành phố B, mà ở vùng non nước đẹp đẽ - thành phố J, Vẻ ngoài của mẹ Kiều dịu dàng nhã nhặn lịch sự, Kiều Tịch di truyền vẻ đẹp của bà, cũng có vài phần phong thái của con gái thành phố J, làn da quá mức trắng nõn mặn mà.

Xuống máy bay, xe đã sớm chờ ngoài sân bay.

Xe lái vào hẻm nhỏ, xung quanh toàn là ngôi nhà tường trắng ngói đen.

Mẹ Kiều rất lâu chưa về, tâm trạng của bà rất tốt, “Bà ngoại các con thích sự yên tĩnh, nếu không, tiệc mừng thọ 70 tuổi lần này của bà sẽ không chỉ chúc mừng ở nhà.”

“Tất cả lấy niềm vui của bà làm chủ.” Triệu Vũ Tích mở miệng, giọng nói cô ta khàn khàn, giống như sắp mất tiếng, tuy rằng nói không dễ nghe, nhưng còn hơn lúc trước không thể nói chuyện.
Còn ba ngày nữa là cô ta có thể hoàn toàn khôi phục.

Kiều Tịch yên tĩnh ngồi một bên, nhìn thấy xe dừng trước cửa lớn của một tòa nhà to.

Mà lúc này ở ngoài cửa còn đỗ một chiếc màu đen, cửa xe mở ra, bóng dáng cao lớn từ trong xe đi xuống.

Là Hoắc Vũ.

Mẹ Kiều hiển nhiên cũng nhìn thấy, bà cười nói: “Chưa nói với các con, đứa nhỏ Hoắc Vũ này biết sinh nhật của bà ngoại, cố ý chạy gấp về từ nước ngoài để đến gặp bà cụ.”

Hoắc gia và Kiều gia có giao tình tốt, trước kia Hoắc Vũ thường xuyên đi Kiều gia, nghỉ hè mẹ Kiều đưa Kiều Tịch đi thăm bà ngoại, Hoắc Vũ cũng từng sống ở nhà bà ngoại của Kiều Tịch một khoảng thời gian.

Hoắc Vũ thấy xe của Kiều gia đến, anh ấy đi tới.

“Tiểu Vũ tới rồi, chúng ta xuống xe đi.” Mẹ Kiều cười nói.
Kiều Tịch gật đầu, vẻ mặt cô đầy bình tĩnh, mà trái tim của Triệu Vũ Tích bên cạnh lại không khống chế được đập nhanh lên.

Lục Hoặc là người mà đời này cô ta cần bảo vệ, Hoắc Vũ là tình cảm chân thành đời trước của cô ta, cô ta mù quáng theo đuổi anh ấy đã nhiều năm, thích anh ấy lâu như vậy, tuy rằng bị ngược rất nhiều lần, nhưng cuối cùng cô ta vẫn cùng anh ở bên nhau.

Bây giờ đối mặt với Hoắc Vũ lần nữa, trái tim của cô ta vẫn không khống chế được mà rối loạn lên.

Sau khi xuống xe, Hoắc Vũ thân sĩ và lễ phép chào hỏi mẹ Kiều trước tiên.

“Cháu đến khi nào? Sao không đi vào?” Mẹ Kiều hỏi.

“Vừa đến không lâu lắm, đúng lúc bác gái và Tiểu Tịch tới.” Gần đây Hoắc Vũ vội đẩy mạnh dự án mới ở nước ngoài, tối hôm qua anh ấy chạy gấp về cả đêm.
Trên người anh ấy mặc bộ vest màu xanh ngọc vừa người, gương mặt tuấn tú, cả người đẹp trai xuất chúng, giữa mày có vài phần trầm ổn của đàn ông, lạnh lùng lại hấp dẫn người khác.

Từ giây phút Kiều Tịch bước xuống xe, ánh mắt của anh ấy vẫn luôn dừng trên người cô, một khoảng thời gian không gặp, cô càng đẹp đẽ loá mắt, cô cũng không còn quan tâm thân thiết với anh ấy như trước kia.

Trong mắt Hoắc Vũ hiện lên vài phần mất mát.

Trong giây phút Hoắc Vũ xuất hiện, trên mặt Triệu Vũ Tích đỏ lên, tim đập nhanh lên, khi cô ta chú ý tới đối phương đang nhìn chằm chằm Kiều Tịch, cô ta giống như bị dội một chậu nước lạnh, lập tức tỉnh táo lại.

Bây giờ Kiều Tịch còn chưa chết, trong mắt Hoắc Vũ chỉ nhìn thấy bạch nguyệt quang Kiều Tịch của anh, mà không phải kẻ thế thân là cô ta.
Trong lòng Triệu Vũ Tích thít chặt, rất không thoải mái.

Sau khi xuống xe, cô ta đi qua bên cạnh Hoắc Vũ, gương mặt không khống chế được mà nóng lên, đỏ ửng.

“Bác gái, Tiểu Tịch, đưa hành lý của hai người cho cháu đi.” Hoắc Vũ chủ động nhận lấy hành lý mà tài xế lấy ra từ sau cốp xe.

“Được, cháu cầm đi.” Mẹ Kiều coi như là nhìn Hoắc Vũ lớn lên, cũng không khách sáo với anh ấy, “Gần đây mẹ của cháu đang vội cái gì? Lâu lắm rồi bác chưa thấy cô ấy.”

Hoắc Vũ thu lại hơi thở lạnh lẽo trên người, anh ấy đi bên cạnh mẹ Kiều như một hậu bối rất có lễ phép, khóe mắt anh ấy vẫn luôn nhìn Kiều Tịch, “Gần nhất mẹ và ba cháu đi ra ngoài du lịch, phải một thời gian nữa mới trở về……”

Nhìn thấy rêu xanh trên mặt đất, Hoắc Vũ nhắc nhở Kiều Tịch, “Tiểu Tịch, em đi bên này, nơi đó rêu xanh sẽ trơn trượt.”
Kiều Tịch nhìn về phía mặt đất, trên đường sỏi đá trước mặt cô quả thật có một mảng rêu xanh rất to, “Cảm ơn.”

Môi Hoắc Vũ cong lên, “Tiểu Tịch không cần khách sao với anh.”

Một bên khác, ánh mắt Triệu Vũ Tích âm u, ngực bực bội, giống như cảm giác bực bội khi trời sắp mưa.

Bà ngoại của Kiều Tịch đã sớm đứng chờ, trong nhà trừ bà cụ và người bảo mẫu chăm sóc bà đã không có ai khác, có vẻ dị thường quạnh quẽ.

“Mẹ, con đưa Tiểu Tịch và Tích Tích về đây, đứa nhỏ Hoắc Vũ này cũng tới chúc thọ mẹ.” Mẹ Kiều đi vào trong phòng, trên mặt có thêm vài phần ỷ lại của con gái đối với mẹ.

“Các con mau ngồi xuống, trên đường có mệt hay không? Thời tiết này âm u lại oi bức, sợ là trời sắp mưa, các con tới kịp thời.” Bà cụ mặc sườn xám được thêu tinh xảo, mái tóc nửa bạc đã buộc lên gọn gàng, bối lên ở sau đầu, trên cổ bà cụ đeo viên ngọc đỏ như lửa, có cảm giác thanh cao khó có thể miêu tả.
Nhà bà ngoại coi như là gia đình Nho học, có bối cảnh nhất định.

Lúc mẹ của Triệu Vũ Tích là Dương Khỉ và bố của Triệu Vũ Tích là Triệu Mạnh Kiệt ở bên nhau, bà ngoại phản đối mãnh liệt, sau này Dương Khỉ kiên quyết không nghe, thậm chí rời nhà trốn đi, tự ý đăng ký kết hôn với Triệu Mạnh Kiệt, dưới cơn tức giận, bà ngoại nói bừa rằng không nhận đứa con gái Dương Khỉ này.

Cho đến mãi sau này, mối quan hệ của bà ngoại và con gái lớn mới dần dần hòa hoãn.

Điều kiện kinh tế của Triệu gia rất kém cỏi, bà ngoại cũng một mực giúp đỡ, nhưng Triệu Mạnh Kiệt vẫn mãi không biết cố gắng, thậm chí đam mê đánh bạc, bà ngoại ghét nhất thứ này, quan hệ với gia đình con gái lớn xa cách hơn nhiều.

Sau này con gái lớn và con rể xảy ra chuyện, bà ngoại rất hối hận.
Bà cụ nhìn về phía Triệu Vũ Tích, ánh mắt tràn đầy thương tiếc, “Tích Tích lại đây.”

“Bà ngoại.” Triệu Vũ Tích vội tiến lên.

“Sao giọng nói của cháu khàn thế?” Bà ngoại quay đầu nhìn con gái nhỏ, mang theo vài phần gõ tỉnh, “Nhìn vào tình cảm với chị gái con, con phải chăm sóc con bé cho tốt.”

Mẹ Kiều có chút ấm ức, “Mẹ, xem mẹ nói kìa, Tích Tích là cháu gái của con, con có thể chăm sóc con bé không tốt à?”

“Bà ngoại, dì nhỏ đối xử với cháu rất tốt, lúc trước cháu nóng trong người dẫn tới mất tiếng, bây giờ sắp khỏi rồi, bà không cần lo lắng.” Triệu Vũ Tích vội vàng giải thích.

Bà ngoại bảo cô ta ngồi bên cạnh mình, nuông chiều vỗ về mu bàn tay cô ta, “Con nhà nghèo làm chủ gia đình sớm, đứa bé không có cha mẹ trưởng thành sớm. Cháu có chuyện gì không vui phải nói với bà ngoại, bà ngoại già rồi, cũng không cầu mong điều gì khác, chỉ ngóng trông các cháu đều vui vẻ, sống hạnh phúc.”
Sau này bà cụ đi xuống gặp con gái lớn cũng sẽ không mất mặt.

Triệu Vũ Tích gật đầu, “Cháu biết bà ngoại thương cháu.”

Khi còn nhỏ, cô ta biết mình có một người bà ngoại lợi hại, nhưng bà rất lạnh nhạt với nhà bọn họ, bây giờ mẹ cô ta đã mất, bà ngoại mới muốn bồi thường cho cô ta.

Đời trước, cô ta không tiếp thu tình thân tới muộn như vậy.

Nhưng đời này, cô ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều, bà ngoại tuổi cũng lớn, cô ta không cần phải tính toán chi li với một bà cụ, hơn nữa tương lai di sản của bà ngoại cũng để lại cho cô ta, cũng coi như là bồi thường cho cô ta.

Bà ngoại cảm nhận được sự thân thiết của cháu ngoại lớn, trên mặt bà có thêm ý cười, lúc này mới nhìn về phía cháu gái nhỏ.

Không thể không nói, ông trời rất thiên vị đứa cháu gái nhỏ này, gần như tất cả những lời tốt đẹp đều dùng trên người cô.
Cô gái mặc một chiếc váy màu trắng ngà, mắt ngọc mày ngài, da trắng tóc đen, đẹp như bông hoa tươi mới nhất ở ngoài sân kia.

Không nói đến dáng người mềm mại của cô, chỉ nhìn đầu ngón tay rũ ở một bên của cô, tinh tế trắng hồng, cực kỳ đẹp, khí chất trên người cô càng không cần nói, từ nhỏ cô đã được Kiều gia nâng trong lòng bàn tay, nuông chiều lớn lên, rất khó có người so được với cô.



Bà ngoại lại nhìn cháu ngoại lớn ngồi bên cạnh, không thể không nói, cho dù cháu ngoại lớn mặc quần áo xinh đẹp do Kiều gia chuẩn bị, khí chất cũng khó có thể bằng một nửa của Kiều Tịch.

Bà ngoại vô thức thiên vị Triệu Vũ Tích hơn, nếu năm đó bà khuyên bảo con gái lớn thật tốt, không để cô ấy gả cho Triệu Mạnh Kiệt, từ nhỏ đến lớn, cháu ngoại lớn cũng sẽ sống không thua kém hơn cháu ngoại nhỏ.
“Tiểu Tịch cũng ngồi đi, gần đây cơ thể của cháu thế nào, trái tim còn đau không?” Đối lập với sự yêu thương lúc nãy của bà với Triệu Vũ Tích, người sáng suốt đều có thể nhìn ra thái độ của bà ngoại đối với Kiều Tịch rõ ràng nhạt nhòa hơn.

Kiều Tịch biết ở trong sách, bà ngoại rất thương yêu nữ chính Triệu Vũ Tích, cho nên cô cũng không thấy kỳ lạ, “Gần đây cơ thể của cháu khá tốt, rất ít khi tái phát bệnh.”

Có Lục Hoặc ở đây, anh chính là thuốc của cô.

Ánh mắt bà ngoại nhìn về phía Hoắc Vũ, cười nói: “Lần trước Tiểu Vũ đến là mấy năm trước nhỉ?”

“Chào bà ngoại.” Năm xưa họ bảo Hoắc Vũ gọi bà cụ là bà ngoại như Kiều Tịch.

Anh ấy cao lớn anh tuấn, anh ấy thu lại sự lạnh lẽo trên người, bộ dạng tao nhã lễ phép rất được người lớn yêu thích, “Lần trước cháu đến là 5 năm trước, khi đó Tiểu Tịch còn đang học cấp 2, cháu cùng em ấy đến đây nghỉ hè.”
Bà ngoại ý bảo Hoắc Vũ ngồi xuống bên cạnh bà, mà bên cạnh bà đúng lúc là Triệu Vũ Tích, tức là Hoắc Vũ phải ngồi xuống bên cạnh Triệu Vũ Tích.

Bà cụ có ý tác hợp hai người.

Kiều Tịch nhớ rõ, trong sách đề cập đến bà ngoại vẫn luôn muốn Hoắc Vũ và Triệu Vũ Tích đến với nhau, bà cụ thấy người thanh niên Hoắc Vũ này có điều kiện ưu tú, Triệu Vũ Tích ở bên anh ấy sẽ rất hạnh phúc, cũng coi như đền bù sự tiếc nuối của bà đối với con gái lớn.

Kiều Tịch giống như xem kịch vui, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ Kiều, vừa nhàm chán chơi ngón tay của mình, vừa nhớ Lục Hoặc.

Phía đối diện, Triệu Vũ Tích cảm nhận được hơi thở quen thuộc của người đàn ông bên cạnh, mặt cô ta đỏ lên.

Lần đầu tiên cô ta quen biết Hoắc Vũ là ở trên giường, anh ấy uống say, coi cô ta là Kiều Tịch, say này mới có nhiều bấp bênh như vậy.
Cô ta rất quen thuộc với cơ thể anh ấy, chỉ cần anh ấy tới gần, hai chân cô ta đã mềm ra trong vô thức.

Triệu Vũ Tích vừa yêu vừa hận, trong lòng lại nghĩ đến Lục Hoặc, rất rối rắm.

Bà ngoại nhìn thấy sự thẹn thùng trên mặt cháu ngoại lớn, bà cụ vừa lòng cười, “Bà đã sai người quét dọn sạch sẽ phòng cho cháu, các cháu đi cất hành lý đi, cơm chiều đang chuẩn bị, lát nữa dọn xong hành lý thì xuống ăn cơm.”

“Để bọn trẻ đi thôi, mẹ, con trò chuyện với mẹ.” Mẹ Kiều nói.

Bà ngoại tất nhiên rất vui khi nói chuyện với con gái nhỏ, “Được.”

Bảo mẫu đưa nhóm người Kiều Tịch đến phòng ở tầng hai, tòa nhà đã có tuổi nhất định, cầu thang gỗ đỏ lại được giữ gìn rất tốt.

Trong phòng trang trí thơ phong cách cổ xưa, trên cửa sổ đều là những hình điêu khắc tuyệt đẹp.
Kiều Tịch tùy ý chọn căn phòng thứ nhất, Triệu Vũ Tích thấy Hoắc Vũ muốn mở miệng, cô ta giành trước chọn căn phòng bên cạnh Kiều Tịch, Hoắc Vũ chỉ có thể ở phòng cuối cùng, cạnh phòng của Triệu Vũ Tích.

Hoắc Vũ chủ động giúp Kiều Tịch đưa hành lý vào phòng, vẻ mặt anh ấy dịu dàng nhìn cô, “Lát nữa anh đến tìm em cùng xuống lầu ăn cơm.”

“Không cần, tôi muốn tắm rửa, hai người xuống trước đi, lát nữa không cần chờ tôi.”

Triệu Vũ Tích mở miệng: “Làm phiền anh Hoắc.”

Giọng cô ta khàn khàn, gần như không nói nên lời, ánh mắt cô ta dừng trên hành lý của mình.

Hoắc Vũ giúp cô ta cầm hành lý, “Cô là chị họ của Tiểu Tịch, không cần khách sáo.”

Ý cười nơi khóe miệng của Triệu Vũ Tích gần như không duy trì được, cô ta rõ ràng là vợ của anh ấy vào đời trước mà trong mắt anh ấy lại chỉ có Kiều Tịch.
Sao Kiều Tịch còn chưa tái phát bệnh?

Trong phòng, bốn phía trang trí giống như căn phòng của con gái thời cổ, khó trách trước lúc đi, mẹ đã chuẩn bị cho cô những bộ quần áo có kiểu dáng khác nhau.

Kiều Tịch tắm rồi thay quần áo mới mà mẹ chuẩn bị, sau đó cô đi đến bên cửa sổ, gọi video call cho Lục Hoặc.

Nắng hoàng hôn ngoài cửa sổ còn chưa tan hết, ánh sáng xuyên qua cửa sổ chạm khắc, hình thành ánh sáng vụn vỡ.

Trong điện thoại, cô gái mặc áo sơ mi lệch vai màu xanh nhạt, khuôn mặt nhỏ trắng thuần non mịn dính nước, có cảm giác tao nhã thuần tịnh đầy rung động.

Ánh mắt Lục Hoặc sâu thẳm, “Tịch Tịch.”

“Lục Hoặc, em đến nhà bà ngoại, vừa tắm rửa xong.” Mặt mày Kiều Tịch cong cong, trong mắt soi chiếu ánh hoàng hôn, sáng rực, rất quyến rũ.
Sự lạnh lẽo trên mặt Lục Hoặc rút đi, “Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa ăn, đợi lát nữa đi xuống ăn.” Kiều Tịch xuyên qua màn hình, nhìn anh chằm chằm, “Mấy ngày nay em ở nhà bà ngoại, đều không thể vẽ anh.”

Lục Hoặc sâu kín liếc nhìn cô một cái, những bức tranh về anh mà cô vẽ, làm sao có thể nhìn được, căn bản không thể để người khác thấy.

“Em có thể vẽ tranh phong cảnh.” Lục Hoặc kiến nghị cho cô.

Kiều Tịch lắc đầu, “Em vẽ anh sẽ khá có linh cảm, lần sau anh có thể cởϊ qυầи áo, nằm trong nước.” Nghĩ vậy, cô đột nhiên có hứng thú, “Không cởϊ qυầи áo cũng được.”

Cô nghĩ đến Lục Hoặc ướt áo sơ mi trắng, ngực lờ mờ ẩn hiện trong nước, bên dưới anh là chiếc đuôi cá màu vàng đong đưa trong nước…

Cảm giác quá chân thật, Kiều Tịch đã cảm thấy cổ họng khô rát, ngón tay ngứa ngáy, hận không thể lập tức vẽ ra.
“Tịch Tịch!” Trước màn ảnh, lông mi cong dài của Lục Hoặc khẽ run, che đậy sự xấu hổ trong đáy mắt anh, anh hận không thể bắt cô gái từ trong màn hình ra, gõ đầu cô xem bên trong cả ngày đều đang nghĩ cái gì!

Kiều Tịch hừ một tiếng, “Anh chờ em trở về.”

Lúc này, cửa phòng bị gõ lên.

Kiều Tịch cầm di động đi qua.

Ngoài cửa, Hoắc Vũ mặc bộ đồ vest, thân hình cao lớn đang đứng đó, ánh mắt anh ấy tự nhiên rơi vào trên người Kiều Tịch.

Cô gái đã thay quần áo, trên người cô mặc áo sơ mi màu xanh, vòng eo yểu điệu xuất sắc, khiến làn da của cô càng thêm trắng đẹp tinh tế, khuôn mặt nhỏ giống như đã chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh nơi này, càng thêm đẹp đẽ động lòng người.

Ánh mắt Hoắc Vũ tối lại, giọng nói trầm thấp hơi mất tiếng, “Tiểu Tịch, xuống lầu ăn cơm.”
Kiều Tịch gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Cô cúi đầu nói với Lục Hoặc trong điện thoại: “Đêm nay em lại nói chuyện với anh.”

Trong điện thoại, ánh mắt Lục Hoặc có chút âm u, “Đi đi.”

Anh không biết vì sao Hoắc Vũ sẽ xuất hiện ở nhà bà ngoại cô, ở bên cạnh cô.

Sau khi cúp điện thoại, sắc trời ngoài cửa sổ dần dần tối lại.

Lục Hoặc rũ mắt nhìn hai chân không thể đi của mình, nếu anh có thể đi đứng bình thường, có phải có thể vẫn luôn ở bên cạnh cô, không để những người khác có được cơ hội hay không?

Trên xe lăn, bóng hình của thiếu niên dần dần bị bóng đêm bao phủ.

Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, quản gia Lục đưa theo người tới.

Mặt Lục Hoặc chìm trong bóng đêm mang theo sự lạnh lẽo.

Trời sắp mưa, trong căn phòng nhỏ rất tối, quản gia Lục bật đèn lên, trong nhà sáng lên.
“Hoặc thiếu gia, lão gia nói nơi này cần sửa chữa, cậu tạm thời phải dọn khỏi nơi này.” Quản gia Lục sai người giúp Lục Hoặc thu dọn hành lý.

Lục Hoặc im lặng một chút, anh nhíu mày, “Đi nơi nào?”

Quản gia Lục nói: “Lão gia đã chuẩn bị chỗ ở giúp cậu, bây giờ tôi sẽ đưa cậu qua đó.”