Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 44




Nhìn lá mầm non đáng yêu đang không ngừng đong đưa trái phải, Kiều Tịch sắp cười bổ ngã vào trong lòng ngực Lục Hoặc.

Ánh lửa đỏ rực từ nơi xa chiếu lại, con ngươi đen nhánh của cô sáng rực, Kiều Tịch lặng lẽ hỏi anh: “Lục Hoặc, eo em mềm không?”

Cô gái quá mức thẳng thắn, không chút ngượng ngùng nào cả.

Cô vừa nói xong, Lục Hoặc chỉ cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng lên.

Dưới bàn tay anh là làn da trắng nõn bóng loáng, giống như miếng ngọc tốt.

Trước kia Kiều Tịch có học nhảy, cơ thể rất mềm dẻo, vòng eo tinh tế kia của cô sao có thể không mềm?

Lục Hoặc muốn thu tay lại, nhưng anh chú ý tới những ánh mắt ở bên cạnh đang nhìn về hướng này, ánh mắt anh tối lại, cánh tay bao quanh lên, hoàn toàn che lại vòng eo trắng nõn mảnh khảnh kia.

Không có được câu trả lời, Kiều Tịch lại hỏi một lần nữa: “Mau trả lời em, mềm hay không?”
Nào có ai hỏi người ta như vậy? Nhưng mà da mặt của cô gái dày lắm, bắt anh phải trả lời.

Dưới bàn tay anh là vùng da mềm mại tinh tế, Lục Hoặc căn bản không dám dùng sức nắm chặt, trong sự ồn ào, cánh tay anh căng cứng như sắt.

Nếu không phải khoảng cách của hai người cực gần, Kiều Tịch gần như không nghe rõ, thiếu niên thấp thấp lên tiếng: “Ừ.”

Có được câu trả lời mình muốn, Kiều Tịch không trêu chọc anh nữa.

Cô điều chỉnh dáng ngồi, muốn ngồi trên người Lục Hoặc thoải mái một chút, trong lúc lơ đãng, cô thấy được cậu con trai cao lớn đang ngơ ngác đứng bên cạnh.

“Giang Cảnh Trình?” Kiều Tịch có chút kinh ngạc, “Anh đứng ở đây từ khi nào?”

Cô cười với đối phương, không hề có cảm giác xấu hổ khi bị người ta bắt gặp cô đang ngồi trên đùi Lục Hoặc.
Trên gương mặt tuấn tú của Giang Cảnh Trình làm gì có chút ý cười, từ khi nhìn thấy Kiều Tịch chạy về phía Lục Hoặc, đến khi cô ngồi trên đùi Lục Hoặc oán giận làm nũng, trong mắt cô vẫn luôn chỉ nhìn thấy Lục Hoặc.

Cho tới bây giờ, cô mới phát hiện sự tồn tại của cậu ấy.

Cô sẽ cười với Lục Hoặc, sẽ ghé sát trong lòng ngực Lục Hoặc, còn sẽ làm nũng với Lục Hoặc, đây là Kiều Tịch mà cậu ấy chưa từng thấy.

Giang Cảnh Trình thừa nhận cậu ấy rất đố kỵ, tự tin trong lòng giảm xuống, cậu ấy có cảm giác hoảng loạn vô hình.

Đối diện với đôi mắt sáng ngời của cô gái, cổ họng cậu ấy khô rát, miệng chua xót, “Tớ tới đây một lúc rồi.”

Trong mắt cô chỉ nhìn thấy Lục Hoặc.

“À.” Kiều Tịch thuận miệng hỏi: “Cậu không qua đó chơi?”
Đầu óc Giang Cảnh Trình ngơ ngẩn, ánh mắt ảm đạm, “Đợi lát nữa sẽ qua đó.”

Nhìn Kiều Tịch ngồi trên đùi Lục Hoặc, giọng nói của cậu ấy cũng trở nên khô cằn, “Lúc nãy cậu nhảy rất đẹp.”

Kiều Tịch tùy ý đáp lại, cô quay đầu, đối diện với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc, cô cười khanh khách hỏi anh, “Lúc nãy em nhảy đẹp không?”

Lúc nãy nhiều người, cũng không biết Lục Hoặc có nhìn thấy cô nhảy hay không.

Đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc nhìn cô, “Không nhìn thấy.”

Lá mầm non lại hiện ra.

Lục Hoặc nhìn thấy Kiều Tịch nhảy, cho dù cô chỉ tùy ý đung đưa, cùng mọi người xoay vòng tròn, cô vẫn luôn lóa mắt nhất, đẹp nhất.

Anh còn thấy, những cậu con trai xung quanh muốn nhân cơ hội tiếp cận cô.

Cô tốt như vậy, mọi người đều thích cô, cũng là chuyện quá bình thường rồi.
Ở trong mắt mọi người, khuyết điểm duy nhất của cô chính là đến với anh.

Cánh tay để trên eo cô của Lục Hoặc hơi nắm chặt, không nỡ buông ra. Cho dù anh là bùn đất, là vết nhơ, anh vẫn ích kỷ, không biết xấu hổ mà muốn ở bên cạnh cô.

Kiều Tịch nhìn lá mầm non đang đong đưa kia, cô tức cười, “Anh chắc chắn nhìn thấy được rồi!”

“Anh giả bộ không nhìn thấy, không phải vì cảm thấy em nhảy xấu, không muốn khen em chứ?” Kiều Tịch suy đoán.

Lục Hoặc đối diện với đôi mắt của cô, đang muốn nói gì đó, ngay sau đó, cô bất mãn hừ một tiếng, ở bên tai anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh chờ đó.”

Chờ cái gì? Cô gái cũng không nói.

Bên cạnh, Giang Cảnh Trình không nhìn được hình ảnh thân mật như vậy của Kiều Tịch và Lục Hoặc, cậu ấy hèn mọn mở miệng: “Kiều Tịch, tớ chuẩn bị đi qua đó chơi, cậu muốn đi cùng không? Bọn Diệp Tử Hân hình như chơi đến điên lên rồi.”
Kiều Tịch lắc đầu, trực tiếp từ chối: “Tớ muốn ở cùng bạn trai của tớ.”

Lục Hoặc nâng mắt lên nhìn cô, trong con ngươi đen nhánh soi chiếu bóng dáng cô, dần dần sáng lên.

Miệng Giang Cảnh Trình chua xót, “Được, vậy tớ qua đó trước.”

Ngay cả liếc mắt Kiều Tịch cũng không nỡ chia cho cậu ấy, tay chân Giang Cảnh Trình tê dại, cậu ấy còn chưa đi xa đã nghe thấy cô dịu dàng hỏi Lục Hoặc, “Anh muốn đi về không? Hay là tiếp tục xem nhảy múa? Em đều đi cùng anh.”

Cơ thể cao lớn của Giang Cảnh Trình giống như chịu phải một đòn thật mạnh, ngay lập tức trở nên uể oải.

Cậu ấy bước nhanh rời khỏi, giống như muốn chạy trốn.

Phía sau, giọng nói trầm thấp của Lục Hoặc truyền đến, “Anh nghe em.”

Kiều Tịch đi xuống từ trên đùi Lục Hoặc, cô đứng lên, làn váy thật dài rũ xuống, “Vậy em muốn đi về.”
“Không muốn chơi?” Đống lửa ở chính giữa lửa trại đang cháy rừng rực, mọi người vừa hát vừa múa, bây giờ đúng là lúc mọi người đang chơi vui vẻ nhất.

“Không chơi.” Cô cảm thấy trở về trêu chọc Lục Hoặc càng thú vị hơn.

Kiều Tịch nhìn thiếu niên, đáy mắt sáng lên giống như đang cất giấu ý xấu, không biết đang có ý đồ xấu xa nào.

Lục Hoặc lên tiếng đáp lại: “Ừm.”

Trong nhà.

Sắc mặt Triệu Vũ Tích tái nhợt đi ra từ nhà vệ sinh, hôm nay cô ta không biết mình đã chạy vào nhà vệ sinh mấy chuyến.

Cô ta đỡ tường, chậm rãi đi về phòng, hệ thống nói với cô ta, số lần tiêu chảy của ngày đầu tiên tương đối nhiều, sau này sẽ giảm dần, nhưng sẽ duy trì một tháng.

Đây đâu phải trừng phạt cô ta, quả thực là muốn mạng sống của cô ta!
Lúc này, có người từ ngoài sân đi vào.

Dần dần đến gần, Triệu Vũ Tích nhìn thấy Kiều Tịch mặc bộ váy màu đỏ, quá mức minh diễm động lòng người, dưới ánh đèn, đối phương đẹp đến lạ kỳ.

Ngực Triệu Vũ Tích chua xót.

Cô ta ở trong nhà bị tra tấn đến chết đi sống lại, mà Kiều Tịch lại tinh xảo xinh đẹp, vui vẻ đi chơi.

Quá bất công.

Kiều Tịch đi vào, nhìn thấy bộ dáng của Triệu Vũ Tích, cô làm gì còn không rõ chuyện gì đã xảy ra, trừng phạt lần này đối với Triệu Vũ Tích mà nói cũng xem như nghiêm trọng.

Lúc này vẻ mặt Triệu Vũ Tích đầy suy yếu, cả người chật vật bất kham, cô ta làm gì muốn đứng bên cạnh Kiều Tịch, cô ta cười với Kiều Tịch, xoay người trở về phòng giống như chạy trốn.

Kiều Tịch không hề thông cảm cho đối phương, dù sao đây là trừng phạt mà đối phương phải chịu khi làm chuyện xấu.
Sau khi trở về phòng, cô nhìn Lục Hoặc đi theo vào, Kiều Tịch khóa cửa lại, sau đó, thong thả đi về phía anh.

Sợi lục lạc trên chân cô còn chưa tháo ra, chuông bạc nhỏ theo bước chân đi lại của cô, vẫn luôn vang lên.

Lúc nãy trong lửa trại xung quanh tương đối ầm ĩ, không nghe thấy tiếng chuông của cô, mà bây giờ trong phòng rất yên tĩnh, tiếng chuông bạc trở nên rất rõ ràng.



Kiều Tịch bật đèn lên, trong phòng trở nên sáng rực.

Cô đi đến trước Lục Hoặc, “Lúc nãy anh không nhìn thấy em nhảy? Không sao, bây giờ em nhảy cho anh xem, chỉ cho anh xem.”

Cô còn nhớ lời nói lúc nãy của Lục Hoặc!

Lông mi cong dài của Lục Hoặc hơi rung động, anh nhìn cô.
Kiều Tịch cởi giày ra, vứt sang một bên.

Cơ thể cô vừa di chuyển, làn váy màu đỏ giống như bông hoa diễm lệ đang nở rộ, theo bước chân Kiều Tịch di chuyển, tiếng chuông bạc không ngừng vang lên.

Vòng eo của cô cong về phía sau, mềm mại đến không thể tưởng tượng nổi, cánh tay phập phồng, mềm giống như không có xương.

Mắt Lục Hoặc dần dần tối lại, đen nhánh khiến người ta không thể nhìn thấu.

Anh không hề chớp mắt một cái.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tinh xảo của cô gái rạng rỡ đầy sức sống.

Mũi chân trắng tuyết nhuộm màu hồng nhạt nhẹ nhàng chạm lên mặt đất, tiếng chuông bạc giống như câu hồn, vẫn luôn quấn lấy đầu quả tim của con người.

Bàn tay để trên tay vịn ở hai bên dần dần nắm chặt, ngực Lục Hoặc nhảy lên điên cuồng, tiếng tim đập tiếng càng ngày càng to lên.
Lục Hoặc làm gì đã từng gặp qua yêu tinh nhỏ như vậy?

Anh nhìn chằm chằm làn váy đỏ tung bay trước mặt, mũi chân trắng tuyết của cô gái nhẹ chạm, yết hầu của anh vô thức dịch chuyển trên dưới một cái, đôi mắt của anh đen nhánh đến gần như có thể lấy mực.

Giây tiếp theo, cô gái xoay người, đi vài bước ngã vào trong lòng ngực anh.

Lục Hoặc ôm lấy cô vào lòng.

Chuông bạc nhỏ trên mắt cá chân tinh tế của cô gái cọ xát vào ống quần màu đen của anh, giọng nói trong veo dần dần quyến rũ người.

Mắt Kiều Tịch long lanh sáng ngời, cô hỏi anh: “Bây giờ nhìn thấy chưa?”

Lục Hoặc rũ mắt nhìn cô, giọng nói khàn đặc, “Ừm, thấy rồi.”

“Đẹp không?” Nếu anh dám nói không đẹp, Kiều Tịch tuyệt đối sẽ nhéo lá mầm non của anh!

Lục Hoặc đang muốn mở miệng, đột nhiên, cơ thể anh run lên, cả người căng thẳng.
Kiều Tịch cảm nhận được sự biến hóa của anh, cô cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy hai chân của Lục Hoặc thế mà đã biến thành cái đuôi màu vàng.

Che đi sự kinh ngạc nơi đáy mắt, Kiều Tịch cười ngã vào trong lòng ngực Lục Hoặc, ánh mắt cô ngập nước, “Em đã biết rồi.”

Cô cười nói: “Chắc chắn anh rất thích.”

Bị cô gái nhìn thấy trò hề của anh, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc hơi nóng lên, thấy sự trêu ghẹo trong mắt cô gái, anh trực tiếp nắm cằm cô, môi mỏng đè xuống.

Giọng nói khàn khàn của Lục Hoặc có vài phần cam chịu và xấu hổ, “Đúng!”

Có kinh nghiệm của mấy lần trước, lần này Lục Hoặc không hôn lung tung như trước kia, làm đôi môi mềm mại của cô gái bị đau.

Anh nặng nề mà đầy dịu dàng dây dưa với cô.

Lục Hoặc vẫn luôn rất thông minh, việc gì học một lần đã biết, trong việc hôn môi này, anh cũng không kém.
Anh ngây ngô hôn xung quanh miệng nhỏ của Kiều Tịch một lần, không ngừng nếm mùi vị ngọt ngào kia.

Đầu lưỡi tê dại, con ngươi đen nhánh của Kiều Tịch ngập nước, lần đầu tiên cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong phòng rất yên tĩnh, hơi thở xung quanh quá mức mập mờ.

Hai chân nhỏ để bên cạnh đuôi cá của cô gái vô ý thức đong đưa, dưới làn váy màu đỏ, chuông bạc trên mắt cá chân không ngừng vang lên.

Cũng không biết qua bao lâu, tiếng chuông bạc dừng lại.

Lục Hoặc nấu nước ấm, anh đổ vào trong chậu nhỏ, bưng tới cho Kiều Tịch ngâm chân.

Lúc nãy Kiều Tịch cởi giày để nhảy, lòng bàn chân có chút bẩn, thấy Lục Hoặc cầm chân cô, cô muốn rút về.

“Chân em bẩn, để em tự rửa.” Da mặt Kiều Tịch có dày đến mức nào cũng không nhịn được xấu hổ.
Lục Hoặc ngước mắt nhìn cô một cái, cười khẽ ra tiếng: “Anh không chê em.”

Kiều Tịch:……

Trên mắt cá chân của cô gái còn buộc chuông bạc nhỏ, đong đưa trong nước, tiếng vang nhỏ lại.

Nghĩ đến lúc nãy mũi chân của cô cọ xát vào cái đuôi anh, chuông bạc nhỏ cọ qua cái đuôi của anh, anh gần như mất khống chế, ánh mắt Lục Hoặc tối lại.

Đầu ngón tay của anh không nhịn được, chơi đùa chuông bạc nho nhỏ kia một chút.

“Ngày mai phải đi về.” Kiều Tịch có chút luyến tiếc.

Ở chỗ này, gần như mỗi giây mỗi phút cô đều ở cùng Lục Hoặc.

Mỗi ngày, anh sẽ cùng cô ra ngoài vẽ vật thực, đi qua đường phố náo nhiệt, ghé vào các quán ăn vặt, lúc đi qua hẻm nhỏ yên tĩnh, hai người sẽ trốn ở nơi không người, cô sẽ hướng về phía anh đòi hôn.

Anh còn sẽ cùng cô ngâm chân bên dòng suối, đi lên cầu hóng gió, ngắm mặt trời lặn.
Chỉ cần cô quay đầu lại, anh đều ở đó.

“Lục Hoặc, nếu ban đêm không có anh, em ngủ không được thì phải làm sao đây?” Kiều Tịch trông mong nhìn thiếu niên trước mặt, “Em đi bò giường của anh nha?”

Bàn tay xoa mắt cá chân cô gái của Lục Hoặc dừng lại, tiếng chuông bạc vang lên, cô thật đúng là dám nói!

Ngày hôm sau, lúc rời đi, bà Lý rất không nỡ.

Đặc biệt là Kiều Tịch, bà cụ thật sự rất thích cô bé này.

Kiều Tịch không chỉ ngoan ngoãn, miệng ngọt ngào biết dỗ người ta vui vẻ, còn nhiệt tình. Từ khi con trai bà xảy ra, Kiều Tịch vẫn luôn tích cực giúp đỡ, ở cạnh bà, làm điểm tựa cho bà.

Bà Lý đưa đặc sản đã chuẩn bị cho họ, bà nắm tay Kiều Tịch, hốc mắt đầy nếp nhăn ửng đỏ, bà lau nước mắt, “Sau này có rảnh, lúc nào cũng hoan nghênh các cháu tới nhà bà chơi.”
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, nhìn 100% năng lượng xanh trên mu bàn tay bà Lý, cô cười chúc phúc bà cụ cơ thể khỏe mạnh, vui vẻ vô lo.

Một bên, mặt Triệu Vũ Tích không có biểu cảm gì, cô ta hối hận tới đây.

Lúc về đến Kiều gia đã là ban đêm.

Mẹ Kiều biết con gái hôm nay trở về, bà từ chối các cuộc tụ họp cùng bạn thân, cả ngày đều không ra ngoài, vẫn luôn ở nhà chờ, cha Kiều ở bên cạnh chờ cùng bà.

Cho dù mỗi ngày bà đều sẽ gọi điện thoại với con gái, biết được con gái sống rất tốt, ngay cả Triệu Vũ Tích cũng gửi tin nhắn cho bà mỗi ngày, nói với bà, Kiều Tịch sống rất tốt, nhưng không nhìn thấy con gái, bà vẫn cứ lo lắng không thôi.

“Phòng của Tiểu Tịch quét dọn xong chưa?”

“Tiểu Tịch thích ăn vải, nhanh lấy từ trong tủ lạnh ra, để lạnh quá không tốt cho cơ thể con bé.”
“Cơm tối còn nóng không? Tiểu Tịch thích ăn cá, chuẩn bị xong chưa?”

“Canh bổ nhớ rõ giữ ấm.”

Mẹ Kiều không ngừng dặn dò người khác chuẩn bị cho tốt, bà nóng vội muốn gặp con gái.

Cha Kiều nhìn thấy mà buồn cười, ông kéo vợ qua, “Tài xế đã đi nhà ga đón con gái của em rồi, em đừng sốt ruột.”

Lúc này, một bóng hình từ bên ngoài đi vào, mẹ Kiều đầy vui vẻ, “Tiểu Tịch……”



Chờ đối phương đi vào, thấy rõ là Triệu Vũ Tích, đôi mắt sáng lên của mẹ Kiều tối lại.

“Tích Tích, cháu đã về rồi, mau vào đây, Tiểu Tịch đâu?” Mẹ Kiều nhìn về phía sau Triệu Vũ Tích, bên ngoài cũng không thấy bóng dáng của con gái.
Triệu Vũ Tích làm bộ không nhìn thấy sự thất vọng của mẹ Kiều, cô ta gõ chữ nói với mẹ Kiều: Tiểu Tịch không đi về cùng xe với cháu.

Quả nhiên, chỉ cần Kiều Tịch ở đây, thì cô ta không thể được dì nhỏ nhớ mong.

Cho dù dì nhỏ thường xuyên nói coi cô ta như con gái, nhưng trong mắt bà vĩnh viễn chỉ nhìn thấy Kiều Tịch.

Trong lòng Triệu Vũ Tích rất không thoải mái, đột nhiên, bụng cô ta lại đau.

Sắc mặt cô ta thay đổi, vội vàng che bụng lại.

“Tích Tích, cháu làm sao vậy?” Mẹ Kiều sốt ruột hỏi.

Trong mắt Triệu Vũ Tích ngập nước, trên khuôn mặt đẹp đẽ có vài phần ốm yếu và ấm ức.

Tay cô ta run rẩy, gõ chữ nói với mẹ Kiều: Trong khoảng thời gian ở thôn An này, cháu không hợp với thời tiết nơi đó, thường xuyên bị đau bụng, dì nhỏ, cháu về phòng trước.
Mẹ Kiều vội vàng hỏi: “Cần dì gọi bác sĩ Kim đến đây không?”

Triệu Vũ Tích lắc đầu.

“Cháu mau đi nghỉ ngơi đi, cháu vì chăm sóc Tiểu Tịch mới chạy một quãng đường xa đi tìm Tiểu Tịch, bây giờ còn khiến cháu chịu khổ, thật vất vả cho cháu.” Mẹ Kiều đầy đau lòng.

Mặt Triệu Vũ Tích tái nhợt, yếu ớt cười cười.

Mẹ Kiều sai người nhanh đưa đồ ăn, và canh tẩm bổ đến phòng Triệu Vũ Tích, bà dặn dò Triệu Vũ Tích nghỉ ngơi cho tốt.

Kiều Tịch không về cùng Triệu Vũ Tích, cô đưa Lục Hoặc về Lục gia trước, rồi mới về nhà.

Nhìn thấy con gái, trái tim đầy sốt ruột của mẹ Kiều cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Khóe mắt bà ướt át, ôm con gái không nỡ buông tay, “Đứa nhỏ này, về rồi cũng không về nhà trước, đi làm gì rồi? Cũng không biết mẹ nhớ con!”
Kiều Tịch cảm nhận được sự nhớ mong nồng đậm của mẹ Kiều, trong lòng cô mềm nhũn, “Mẹ, con có một người bạn hai chân không tiện đi lại, con đưa anh ấy về nhà trước.”

Nghe thấy con gái tốt bụng làm chuyện tốt, mẹ Kiều sao nỡ nói cô.

“Có đói bụng không? Mẹ sai người chuẩn bị đồ ăn con thích, mau đi ăn đi.” Mẹ Kiều quan sát dáng vẻ của con gái đầy tỉ mỉ.

Vốn dĩ bà cho rằng con gái yếu ớt như vậy, ở bên ngoài nhất định sẽ chịu không ít khổ cực, cho dù mỗi ngày gọi điện con gái đều nói mình rất tốt, bà cũng chỉ cho rằng đó là con gái đang trấn an bà.

Bà đã chuẩn bị chờ con gái về sẽ bổ dưỡng cơ thể cho con gái thật tốt.

Nhưng mà hiện tại, bà phát hiện sắc mặt của con gái rất tốt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt khỏe mạnh, mặt mày có thần, căn bản không giống dáng vẻ phải chịu khổ.
Mà ngược lại, giống như được nuông chiều rất tốt.

“Giường ở bên ngoài con có ngủ quen không? Còn đồ ăn thì thế nào? Quần áo thì con xử lý thế nào?” Mẹ Kiều nhịn không được hỏi con gái.

Gương mặt Kiều Tịch cong cong, cô nói với mẹ, “Giường rất mềm, con ngủ rất ngon, đồ ăn cũng rất ngon.”

Lục Hoặc vất vả chạy đi mua nệm giúp cô, lót vài tầng trên giường gỗ, rất mềm mại, hơn nữa cô ngủ trong lòng ngực anh, giấc ngủ không có vấn đề gì.

Còn về đồ ăn, tay nghề của bà Lý rất tốt. Sau này cô còn ăn được đồ Lục Hoặc làm, cho dù anh là lần đầu tiên nấu ăn, cũng không làm khó được thiên tài như anh, mùi vị rất ngon.

“Con còn biết sắp xếp quần áo.” Quần áo là Lục Hoặc giặt giúp cô, cô rất đau lòng, ngăn cản anh rất nhiều lần, nhưng mà anh còn kiên trì hơn cô.
Cô chỉ có thể chờ ở một bên, chờ anh giặt xong, cô giành lấy phơi lên, anh còn dạy cô gấp quần áo. Cô sẽ cười Lục Hoặc còn bắt bẻ hơn cô, thế mà muốn gấp quần áo rất ngăn nắp mới được.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, Lục Hoặc chăm sóc cô rất tốt.

Thiếu niên không kiêu không ngạo, không tranh không đoạt, không sợ dơ bẩn mệt mỏi, yên tĩnh, hiền huệ biết làm việc, quá mức thông minh, mỗi ngày cô đều có thể phát hiện một ưu điểm của Lục Hoặc.

“Trong khoảng thời gian ở bên ngoài này, con thật sự sống rất thoải mái, tất cả đều bởi vì có một người bạn rất chăm sóc con.” Kiều Tịch thử thăm dò: “Mẹ, sau này con đưa anh ấy về nhà, giới thiệu cho mẹ quen.”

Mẹ Kiều cười gật đầu, “Thật vậy à, vậy mẹ phải cảm ơn người bạn của con thật tốt, đã chăm sóc con tốt như vậy.”
Đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch cong lên, “Anh ấy biết mẹ muốn gặp anh ấy, chắc chắn sẽ vui vẻ.”

Một bên, cha Kiều cảnh giác ngửi được mùi nguy hiểm, “Tiểu Tịch, người bạn của con tên là gì?”

Kiều Tịch nháy mắt, rất thần bí, “Sau này hai người sẽ biết.”

Chờ cô chữa khỏi chân của Lục Hoặc, cô sẽ dẫn anh về nhà, anh tốt như vậy, cha mẹ cô chắc chắn sẽ thích anh.

Trở lại phòng, Kiều Tịch gọi Bạo Phú ra trước.

“Tôi muốn rút hộp bảo vật.”

Lúc trước cô căn bản không có cơ hội rút hộp bảo vật.

Nhiều ngày qua cô đều ở cùng Lục Hoặc, thậm chí còn hôn, còn sờ soạng đuôi cá của anh, cô hấp thu được rất nhiều năng lượng vàng.

Ước chừng có 520% năng lượng vàng, tức là cô có thể kéo dài 65 ngày tuổi thọ, là hai tháng!
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú kích động đến run rẩy, cậu nói với Kiều Tịch: “Chủ nhân, lần này rút một hộp bảo vật cần tiêu hao 10% năng lượng vàng.”

Hai hộp bảo vật thì cần 20%.

Lần đầu tiên Kiều Tịch rất hào phóng, “Rút!”

Bây giờ cô có rất nhiều năng lượng vàng, nếu không phải sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ hạn chế thời gian, không thể lập tức mở ra nhiệm vụ tiếp theo, chỉ sợ đêm nay cô sẽ rút hộp bảo vật cả đêm!

Kiều Tịch bưng một ly nước trái cây, cô vừa ngồi xuống mép giường thì trước mắt cô đã hiện ra một màn hình lớn.

Trong màn hình, mọi người ngồi trong phòng học, giáo viên đang giảng bài.

Kiều Tịch liếc mắt một cái đã có thể thấy Lục Hoặc ngồi ở hàng cuối cùng, tựa vào bên cửa sổ.

Cậu lớn lên không ít, bánh bao nhỏ trước kia thế mà đã biến thành thiếu niên đầy trẻ trung.
Cậu mặc bộ đồng phục màu xanh nước biển, cúc áo trên cổ được cài đến cúc cao nhất, thịt mỡ trên mặt đã biến mất, đường cong khuôn mặt trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn.

Ngũ quan của cậu tinh tế, mang theo sự đẹp trai trắng nõn, rất non nớt.

Kiều Tịch bỗng nhiên có ảo giác nhóc con Hoặc đã lớn lên rồi.

Sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, mây đen ùn ùn kéo tới giống như trời sắp đổ mưa to, trong phòng học bật đèn.

Vẻ mặt Lục Hoặc đầy nghiêm túc, vòng eo mảnh khảnh của cậu ngồi thẳng tắp, mặt nghiêm nghị, con ngươi đen nhánh có vài phần sắc bén, cậu chăm chú nhìn bảng đen.

Lục Hoặc ngây ngô giống như cất giấu cung tên, tùy lúc có thể biểu ra mũi nhọn.

Lúc tan học, mưa to đổ xuống, hạt mưa lớn đập vào bên cửa sổ, không ngừng vang lên, khí nóng trên mặt đất lập tức bốc lên, thời tiết rất oi bức.
Một bạn nữ ngồi phía trước cậu xoay người lại, Kiều Tịch thấy đối phương tùy tay cầm lấy một quyển sách trên bàn Lục Hoặc, đối phương mở sách ra, nhanh chóng đặt vào trong sách cái gì đó, sau đó khép lại trả cho Lục Hoặc.

Bạn nữ đó đè nặng giọng, nói với Lục Hoặc, “Đây là hoa khôi lớp 1 nhờ tớ đưa cho cậu.”

Nói xong, bạn nữ đó vội xoay người lại ngồi nghiêm túc, cậu ấy giả bộ như không có việc gì xảy ra.

Lục Hoặc mở quyển sách kia ra, Kiều Tịch nhìn thấy trong sách kẹp một bức thư màu hồng nhạt.

Là thư tình mà người khác tặng cho Lục Hoặc.

Trước màn hình lớn, Kiều Tịch uống nước chanh, ánh mắt dừng trên bức thư màu hồng nhạt kia, vị chanh ngọt ngào trong miệng cô lập tức trở nên chua lòm.