Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 18




Đầu ngón tay anh chạm vào làn da vô cùng mềm mại của cô, Lục Hoặc chỉ bóp nhẹ một cái rồi rút tay lại.

Anh hỏi Kiều Tịch: "Cô đang định làm gì vậy?"

Kiều Tịch trợn mắt lườm anh: "Làm việc tốt!"

Hôm nay Lục Hoặc vẫn mặc áo sơ mi trắng nhẹ nhàng sạch sẽ như cũ, gương mặt thiếu niên còn vương nét ngây ngô, mí mắt nông, đuôi mắt vểnh lên, có lẽ do không muốn cười nên đôi môi mỏng hơi mím lại, cảm giác rất lạnh lùng.

Anh im lặng không nói gì, trông cực kì tuấn tú.

Không thể không nhận xét một chút, gương mặt của Lục Hoặc đúng gu của Kiều Tịch.

Anh nở nụ cười nhẹ, khiến trái tim nhỏ của Kiều Tịch thót lên: "Làm việc tốt gì cơ?"

Kiều Tịch bị sắc đẹp làm mờ mắt, đã thế bé Hoặc Hoặc đáng thương lại còn là tuyệt sắc nữa chứ.

Kiều Tịch nói cho anh biết: "Lúc ăn cơm, chị Tinh bắt gặp chồng mình đi với người phụ nữ khác, vừa rồi chồng chị ấy ôm người phụ nữ đó vào đây mua bánh ngọt."





"Coi như tôi gián tiếp giúp chị Tinh phát hiện ra chồng chị ấy ra ngoài..." Nếu chờ đến khi nhà bị chồng bán mất, tiền bị chồng mang ra ngoài nuôi gái, khi ấy Ôn Tinh còn thê thảm hơn nhiều.

Kế hoạch của Triệu Vũ Tích là khiến cho Ôn Tinh mất tất cả, từ đó cướp đi năng lượng xanh.

"Sao cô biết những chuyện này?"

Kiều Tịch nói dối không hề chột dạ: "Tôi cho người đi điều tra đó. Tôi muốn bảo đảm người chăm sóc cho anh không có vấn đề gì, tiện thể điều tra được mấy chuyện này."

Lục Hoặc nhìn sâu vào mắt cô, cười giễu cợt: "Xen vào việc người khác."

Kiều Tịch phải siết chặt tay, cố gắng lắm mới nhịn được cái suy nghĩ muốn thò tay bóp lá mầm của anh một cái.

Trong cửa, Ôn Tinh xếp hàng sau rất nhiều người.

Phương Chí Hải nắm tay bạn gái, xếp hàng trước cô ấy. Hai người đó nắm tay, dính sát vào nhau, trông vô cùng thân mật.



"Loại bánh nào ngon vậy?" Bạn gái nũng nịu.

Phương Chí Hải đẩy kính: "Bánh hoa hồng ở đây là ngon nhất."

Bạn gái tò mò: "Sao anh biết thế?"

"Hồi trước anh hay đến đây mua bánh mà, sao không biết chứ?"

Bạn gái liếc anh ta: "Đàn ông như anh mà cũng thích ăn ngọt à?" Cô ta chợt nghĩ đến điều gì đó: "Hay là cái người đó nhà anh thích ăn?"

"Ghen à?" Phương Chí Hải dùng ngón tay ấn nhẹ lên mũi bạn gái, trong ánh mắt tràn ngập sự cưng chiều: "Bây giờ cô ấy không thích ăn nữa rồi."

Bạn gái bĩu môi: "Dù cô ta có thích hay không thì sau này anh cũng chỉ được phép mua cho em ăn thôi."

Phương Chí Hải đang định gật đầu, lúc hơi nghiêng đầu lại thì thoáng đối diện với người phụ nữ đứng xếp hàng sau, anh ta giật mình bỏ tay bạn gái ra trong vô thức.

"Tinh Tinh..." Giọng nói của Phương Chí Hải tắc trong cổ họng.



Bạn gái nghi ngờ, nhìn theo ánh mắt Phương Chí Hải, cô ta thấy người phụ nữ đứng đối diện thì lập tức hiểu ngay.

Cô ta nở một nụ cười khinh thường.

Ôn Tinh quay người bỏ đi.

Kiều Tịch ngồi trong xe chưa được bao lâu đã thấy Ôn Tinh quay lại.

Cô ấy vừa lên xe đóng cửa xong, bên ngoài đã có một người đàn ông đeo kính gõ cửa xe liên tục.

"Kiều tiểu thư, có thể cho xe đi luôn không?" Ôn Tinh nghẹn ngào hỏi Kiều Tịch.

Kiều Tịch gật đầu: "Đi thôi."

Chiếc xe lăn bánh, người đàn ông bên ngoài xa dần.

Ôn Tinh vừa xấu hổ vừa đau lòng, vội xin lỗi Kiều Tịch: "Xin lỗi Kiều tiểu thư, tôi chưa kịp mua bánh hoa hồng."

Kiều Tịch lắc đầu: "Không sao đâu, bây giờ em cũng không muốn ăn lắm."

Xe đi đến một nơi thật xa.

Lúc xuống xe Ôn Tinh mới nhận ra xe đang dừng ở cổng cô nhi viện.
Hai mắt Ôn Tinh đỏ bừng, lúc ngồi trên xe cô ấy vẫn cố gắng nhịn không khóc thành tiếng.

Kiều Tịch bảo tài xế bưng cái thùng đồ ở cốp sau xe ra: "Chúng ta vào thôi."

Lục Hoặc nhíu mày: "Sao cơ?"

Kiều Tịch mỉm cười: "Đưa anh đến đây làm việc tốt."

Làm nhiều việc tốt cũng có thể giảm bớt năng lượng đen trên người Lục Hoặc.

Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc vào, Ôn Tinh theo sát phía sau.

Trẻ con trong cô nhi viện làm việc và nghỉ ngơi đều theo giờ giấc được quy định rõ ràng, bây giờ đám trẻ đang chơi đùa tự do trong một cái sân lớn bằng khoảng nửa sân bóng.

Thấy Kiều Tịch và Lục Hoặc xuất hiện, một vài đứa trẻ bèn dừng lại nhìn hai người.

Kiều Tịch đã nói chuyện với người phụ trách cô nhi viện từ trước khi đến đây, nhân viên làm việc ở đây đưa mấy người Kiều Tịch vào thăm cô nhi viện.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tinh đến cô nhi viện, một cô bé ôm bóng vô ý va vào chân cô ấy, cô bé ngã sấp xuống khiến Ôn Tinh vội vàng ôm cô bé dậy.

"Xin lỗi xin lỗi, dì làm cháu ngã rồi hả."

Hình như chân của cô bé không được bình thường, trông rất ngoan ngoãn lễ phép. Cô bé ôm bóng lắc đầu: "Không sao ạ, Hân Tử không đau."

Cô bé đưa bàn tay nho nhỏ xoa xoa chỗ chân Ôn Tinh mà cô bé vừa va trúng: "Chân dì có đau không?"

Trái tim Ôn Tinh lập tức mềm nhũn ra, trong đôi mắt đỏ ửng lên vì khóc toát lên ánh nhìn dịu dàng: "Dì cũng không đau."

Lúc Kiều Tịch và Lục Hoặc đi theo người phụ trách ra khỏi văn phòng thì thấy Ôn Tinh đang ôm một cô bé, sắc mặt cô ấy trông ung dung hơn, mắt cũng bớt hồng, còn bị cô bé đó chọc cười nữa.

Hân Tử vừa thông minh vừa ngoan ngoãn, cô bé hỏi sao mắt Ôn Tinh lại đỏ, còn kiễng chân lên thổi thổi mắt giúp cô ấy.
Đôi mắt to tròn của Hân Tử cười cong lại thành hình trăng lưỡi liềm: "Thổi một chút là hết đau, thổi một chút sẽ không đỏ nữa."

Ôn Tinh ôm cơ thể nhỏ bé của cô bé lê, nhìn vào đôi mắt hồn nhiên ấy, sự chua xót và nghẹn ngào trong lồng ngực bỗng chốc tan đi. Cô ấy nhận ra rằng trên thế giới này vẫn còn những điều tốt đẹp khác.

Dưới ánh mặt trời, tiếng cười trong trẻo vang lên.

Kiều Tịch chậm rãi đẩy xe cho Lục Hoặc: "Anh biết làm thế nào để quên đi những chuyện không thoải mái không?"

Cô nhìn năng lượng xanh trên tay Ôn Tinh cách đó không xa không những giảm đi mà còn đang dần dần tăng lên, vừa cười vừa nói: "Chỉ cần dùng những chuyện vui vẻ đè lên là được rồi."

Kiều Tịch cúi người xuống ghé tai Lục Hoặc, giọng nói êm ai mang theo chút đắc ý: "Lúc anh không vui, chỉ cần nghĩ tới tôi nhiều một chút là vui ngay."
"Đi thôi, chúng ta đi phát quà cho các bạn nhỏ nào."

Ánh mặt trời ấm áp rơi trong mắt Lục Hoặc, khiến sự lạnh lùng trong mắt anh thoáng vơi đi một chút.

Trên đường về, lúc Ôn Tinh biết chuyện chồng mình cặp bồ thì cảm thấy như trời đất sụp xuống, nhưng trải qua một buổi chiều vui vẻ ở cô nhi viện, tâm trạng cô ấy đã tốt hơn nhiều, cũng trở nên bình thản hơn.

Xe dừng ở cửa sau nhà họ Lục.

Ôn Tinh xuống xe xong, nhìn Kiều Tịch ngập ngừng như muốn nói gì đó: "Kiều tiểu thư..."

Cô ấy cảm thấy Kiều Tịch sắp xếp chuyến thăm các bạn nhỏ ở cô nhi viện này là vì cô ấy.

"Hả?" Kiều Tịch đứng trước mặt cô ấy, hỏi.

"Cảm ơn cô." Dù thế nào đi nữa, Ôn Tinh đều phải cảm ơn buổi chiều hôm nay.

Nếu Kiều Tịch không đưa cô ấy đến cô nhi viện thì có lẽ cô ấy chỉ biết về nhà đối mặt với cả đại gia đình đáng ghét kia, đóng cửa nấp trong phòng khóc lóc vì trái tim vụn vỡ.
Kiều Tịch lắc đầu, tỏ ý trêu chọc: "Đừng cảm ơn em, sau này chuyện của em và Lục Hoặc còn phải nhờ chị Tinh nhiều lắm đó."

Ôn Tinh không nhịn được nở nụ cười.

Mặc dù thấy có lỗi với ông cụ Lục, nhưng cô ấy vẫn muốn giúp Kiều Tịch.

Ôn Tinh nói với Kiều Tịch: "Lát nữa tôi sẽ xin phép nghỉ một buổi để xử lý việc riêng, mai không đi làm."

Kiều Tịch cảm thấy hơi tiếc nuối, thế là mai cô không đến tìm Lục Hoặc được rồi.

Cô quay lại nhìn thiếu niên ngồi trên xe lăn, ánh trời chiều vàng rực vụn vỡ vương trên người anh, phủ lên anh một lớp ánh sáng dịu dàng.

Kiều Tịch ngồi xổm trước mặt Lục Hoặc, nhét một hộp quà nhỏ vào trong tay anh.

Lục Hoặc nhìn cô: "Gì thế?"

"Anh về mở ra xem là biết." Kiều Tịch quay người bỏ đi.

"Hoặc thiếu gia, Kiều tiểu thư tốt với cậu quá." Ôn Tinh không nhịn được, cất tiếng cảm thán.
Dưới ráng chiều, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc càng trở nên dịu dàng hơn, khóe môi anh hơi nhếch lên: "Ừm."

Lúc Kiều Tịch về đến nhà thì gặp đúng Triệu Vũ Tích cũng vừa về.

Nhìn quần áo của cô ta là Kiều Tịch biết ngay hôm nay cô ta lại đi trồng cây nữa rồi. Có nghị lực thật, thậm chí cô còn muốn khen ngợi cô ta trồng cây điêu luyện nữa.

Bạo Phú báo cáo: "Chủ nhân, hôm nay người phụ nữ xấu xa trồng được 49 cây, cộng thêm hôm qua nữa là vừa tròn 100."

Kiều Tịch nhớ đến chuyện Ôn Tinh xin nghỉ ngày mai để giải quyết chuyện Phương Chí Hải. Lần này Triệu Vũ Tích có trồng cây công cốc nữa hay không là biết ngay ấy mà.

"Chủ nhân, nhiệm vụ của cô ta vừa thất bại rồi."

Kiều Tịch hơi ngạc nhiên, cô nhìn sắc mặt Triệu Vũ Tích đứng đối diện lập tức trở nên khó coi.
Hôm nay tâm trạng của mẹ Kiều rất tốt, vừa thấy con gái về đã vội vã kéo cô lại: "Mẹ đã chuẩn bị tốt tiệc sinh nhật cho con rồi, đến lúc đó chỉ cần Tịch Tịch trang điểm thật xinh đẹp đến thôi."

"Sinh nhật của con á?" Kiều Tịch hơi ngạc nhiên.

"Cái con bé này, mẹ bắt đầu chuẩn bị từ lâu lắm rồi đó, con quên rồi hay sao? Mai mẹ sẽ bảo người ta mang trang sức và lễ phục đến, con xem có thích không nhé." Mẹ Kiều cực kì thích sửa soạn cho con gái thật xinh đẹp.

Mẹ Kiều lại quay lại nói với Triệu Vũ Tích: "Tích Tích, mai con cũng chọn mấy bộ quần áo luôn nhé."

Triệu Vũ Tích gật đầu, ánh sáng trong mắt rút đi một chút.

Kiếp trước, sau khi Kiều Tịch không còn nữa, mẹ Kiều đều gọi người đến đây lấy số đo làm lễ phục được đặt riêng cho cô ta, còn bây giờ thì hiển nhiên là Kiều Tịch chọn xong, còn thừa lại gì mới đến lượt cô ta.
Triệu Vũ Tích quay về phòng, cảm thấy mặt sưng phù đau đớn, cứ như là bị người ta bóp véo vậy.

Nhiệm vụ lần này lại thất bại, hình phạt của cô ta là bị hủy dung một tuần.

Sau khi cơn đau kết thúc, Triệu Vũ Tích đứng trước gương nhìn bản thân mà suýt chút nữa thì phát điên. Trên mặt cô ta xuất hiện hàng loạt nốt đỏ.

Trong phòng Kiều Tịch, cô tìm một góc sáng sủa ngồi xuống, còn cố ý soi gương chỉnh sửa lại mới gọi video qua.

Một lúc lâu sau, đầu kia điện thoại mới nhận cuộc gọi.

Uổng công cô cố ý soi gương, trong màn hình là Tức Hỏa, đôi mắt đỏ của nó phóng to trước mặt Kiều Tịch.

Kiều Tịch bật cười: "Tức Hỏa tránh ra nào, chị muốn nhìn Lục Hoặc cơ."

Tức Hỏa xoay xoay trước màn hình mấy cái rồi mới bị một bàn tay lớn ôm lên.

Gương mặt tuấn tú của Lục Hoặc xuất hiện ngay lập tức. Có lẽ là lần đầu tiên nhận cuộc gọi video nên anh chưa biết chỉnh camera, Kiều Tịch nhìn thấy rõ hàng mi dài của anh.
Màn hình lắc lư mấy cái, đôi môi mỏng của anh phóng đại trước mắt cô, không biết có phải anh vừa uống nước không mà đôi môi ươn ướt, nhìn là muốn hôn.

Mặt Kiều Tịch đỏ bừng: "Anh đừng để sát màn hình như thế."

"Ừm." Lục Hoặc nhích ra xa một chút: "Thế này à?"

Cô thấy thiếu niên mặt dính sát màn hình nhưng vẫn đẹp trai ngời người thì suиɠ sướиɠ chớp chớp mắt: "Thế này được rồi đấy."

Cô cảm thấy quyết định mua di động cho Lục Hoặc là cực kì đúng đắn, ít nhất cô có thể thường xuyên thưởng thức vẻ đẹp của anh.

"Hai ngày nữa tới sinh nhật tôi rồi, anh có muốn đến tham dự không?" Kiều Tịch hỏi: "Tôi sẽ bảo bố mẹ gửi thiếp mời cho anh, chắc chắn ông nội anh sẽ không ngăn cản đâu."

Hàng mi Lục Hoặc hơi run lên, anh cụp mắt giấu đi ánh sáng trong đáy mắt: "Tôi không đến."
"Anh mà không đến là tôi sẽ khiêu vũ với những người khác đó." Kiều Tịch nảy ý xấu, cố tình khiêu khích anh.

Lục Hoặc ngước mắt lên nhìn cô hờ hững: "Ừm."

Cô xinh đẹp động lòng người như thế, nên tỏa sáng rực rỡ trong bữa tiệc chứ không phải là ở cạnh người hai chân tàn tật khiến người khác chê cười như anh.

Kiều Tịch thử dò hỏi: "Anh không quan tâm việc tôi khiêu vũ với những người khác sao?"

Lục Hoặc vô cảm: "Ừ."

Chồi lá nhỏ lén lút nhô ra khỏi đỉnh đầu Lục Hoặc, lại còn lắc lư nữa.

"Không quan tâm chuyện những người khác ôm eo tôi lúc khiêu vũ sao?"

"Ừ."

Mầm lá nhỏ lắc lư mạnh hơn.

"Thế nếu những người khác có ý nghĩ gì đó với tôi thì sao?"

Lục Hoặc mím chặt môi.

Mầm lá nhỏ trên đầu anh lắc lắc liên tục, ngạo nghễ thông báo cho Kiều Tịch biết rằng Lục Hoặc đang nói dối.
Kiều Tịch cười híp mắt, ánh sáng trong mắt cô chớp lên rực rỡ: "So với khiêu vũ cùng những người khác thì tôi càng thích ngồi lên đùi anh hơn."

Thiếu niên trong màn hình đỏ mặt ngay lập tức.

Sáng hôm sau, Kiều Tịch phát hiện ra mặt Triệu Vũ Tích nổi đầy vết ban đỏ.

Mẹ Kiều cũng kinh hãi: "Tích Tích, mặt con sao thế này?"

"Tối hôm qua con ăn nhầm đồ nên mặt bị dị ứng." Triệu Vũ Tích cố gắng nín nhịn không gãi mặt. Bây giờ mặt cô ta không còn đau nữa mà lại ngứa, ngứa đến nỗi cô ta muốn gãi liên tục.

"Dị ứng?" Mẹ Kiều lo lắng: "Không được, dì phải bảo người đưa con đi bệnh viện ngay mới được."

Triệu Vũ Tích gật đầu, nhưng cô ta biết là bác sĩ cũng chẳng làm gì được đâu, chỉ có qua bảy ngày nữa mặt cô ta mới khỏi được.

Thấy mặt Triệu Vũ Tích chằng chịt nốt ban đỏ hơi kinh dị, Kiều Tịch cũng biết đại khái chuyện gì đang xảy ra, hiển nhiên là nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích thất bại nên cô ta đang bị phạt.
Đáng đời!