Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 1




Mọi vật trước mắt dần trở nên mờ ảo.

Kiều Tịch chóng mặt, lồng ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức mặt cô trở nên trắng bệch.

Cô ôm chặt ngực, đẩy cửa ra, một bóng người cao lớn đang ngồi trong sân.

Kiều Tịch bước nhanh về phía người đó: "Cứu tôi..."

Cô chưa kịp nói xong thì chân đã bước hụt, ngã nhào về phía trước một cách chật vật.

Kiều Tịch ngã lên người của người đó, một cảm giác lạnh lẽo cứng rắn truyền đến khiến cho cơn co giật đau đớn trong lồng ngực cô lập tức giảm xuống.

Dường như cô không khống chế được cơ thể nữa, thân thể của cô kề sát vào người đó trong vô thức, tham lam cảm giác mát mẻ trên người người đó.

[Bắt đầu hấp thụ năng lượng.]

"Cái gì?" Trong đầu Kiều Tịch vang lên một giọng nói trẻ con.

Cơn đau tim nhanh chóng giảm mạnh, cô ngơ ngác ngẩng lên nhìn người đó, ánh vào mắt cô là một gương mặt trong trẻo hơn người, đẹp đến mức hoàn hảo.





Đôi mắt đen như mực của người đó lẳng lặng nhìn cô.

"Anh đang nói chuyện với tôi ư?" Kiều Tịch hỏi người đó.

Người ngồi trên xe lăn mở miệng: "Cút."

Sắc mặt tái nhợt của Kiều Tịch dần dần hồi phục như cũ, làn da trắng như tuyết ưng ửng hồng say rượu, xinh đẹp rực rỡ, cô lắc đầu theo bản năng: "Không cút, đang thoải mái."

Người anh lạnh lạnh rất dễ chịu, vì dựa vào anh nên cô không còn đau nữa.

Tay Kiều Tịch mò lên vạt áo anh, túm lấy không chịu buông, cọ cọ đầu vào lồng ngực anh: "Anh cho tôi dựa đi mà."

Cô kéo dài giọng, nhỏ nhẹ mềm mại, đến cuối câu còn hơi lên giọng một chút, êm ái đến mức khiến người khác mềm cả xương.

Người ngồi trên xe lăn cúi xuống, mặt không cảm xúc, tách từng ngón từng ngón tay một đang nắm vạt áo anh ra.

"Đau." Kiều Tịch nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, trong cơn say cô không biết tốt xấu, chỉ trích anh: "Anh làm đau tay tôi."



Lục Hoặc cau mày, phủi tay Kiều Tịch ra.

"Chủ nhân, hấp thụ nhiều hơn chút đi." Giọng trẻ con lại vang lên, kèm theo một sự kích động nào đó.

Kiều Tịch nghiêng đầu, nhìn anh đầy nghi hoặc: "Anh đang nói cái gì vậy?"

Vẻ mặt của Lục Hoặc vẫn rất lạnh nhạt, anh giơ tay đẩy cô ra.

Kiều Tịch bị đẩy bèn vươn tay ôm cổ anh theo bản năng, hai người đồng loạt ngã khỏi xe lăn.

"Á." Kiều Tịch bị đè xuống dưới, cơ thể của con gái rất mềm mại, sao chịu nổi áp lực mạnh như thế, cô đau đến mức mắt đỏ hoe.

Khi mọi người tìm tới, đúng lúc thấy cảnh người đàn ông nằm trên người Kiều Tịch, đầu đặt lên hõm vai cô, vô cùng mờ ám. Còn hai mắt Kiều Tịch thì đang đỏ ửng như bị người ta bắt nạt đến phát khóc vậy.

"Tiểu Tịch!"

Thấy cảnh con gái bị một người đàn ông lạ đè lên, vẻ mặt đau đớn, cổ áo mở ra, mẹ Kiều kinh hoàng, máu khắp người như chảy ngược, tức giận đến nỗi giọng nói cũng run run: "Cậu làm gì con gái tôi vậy?"



Lục Hoặc chống hai tay lên đất, nâng nửa người trên dậy, anh còn chưa kịp kéo hai chân ra đã có người đi lên kéo anh sang một bên.

Mẹ Kiều bước nhanh trên đôi giày cao gót đến xem con gái: "Tiểu Tịch đừng sợ."

Hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, từ lúc Kiều Tịch ra khỏi phòng khách vẫn chưa quay về, mẹ Kiều lo cho con gái nên dẫn người đi tìm cô.

Sau đó chính là tình hình bây giờ.

Mẹ Kiều nhanh chóng đỡ Kiều Tịch dậy, khép cổ áo lại cho cô và kiểm tra qua một lần, thấy trên người cô không bị thương mới yên tâm: "Có mẹ ở đây rồi, không ai có thể bắt nạt con nữa."

Kiều Tịch nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, ngoan ngoãn dựa đầu lên vai mẹ Kiều, hai mắt cong cong: "Mẹ."

Mẹ Kiều ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người con gái thì biết cô uống say rồi, bà dặn dò người đỡ Kiều Tịch lên xe.
Chờ con gái đi mất, mẹ Kiều không nhịn được chất vấn: "Cậu bắt nạt con gái tôi, nhà họ Kiều nhất định sẽ truy cứu đến cùng."

Lục quản gia không ngờ Kiều tiểu thư lại xuất hiện ở chỗ Lục Hoặc, cảnh tượng Lục Hoặc đè lên người Kiều tiểu thư vừa nãy cũng bị mọi người nhìn thấy hết rồi.

Cả thành phố B này đều biết, vợ chồng nhà họ Kiều rất thương yêu cưng chiều con gái, Kiều tiểu thư bị bắt nạt, nhất định họ sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu.

Lục quản gia dùng thái độ hết sức cung kính, nói: "Kiều phu nhân, tôi sẽ báo chuyện này lại cho lão gia, xin hãy chờ một chút."

Cạnh đó, hai chân Lục Hoặc không đi được, ở đây lại không có ai giúp nên tự anh bò về lại xe lăn. Trên chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ và chiến quần dài đen đều dính khá nhiều bụi đất, ngay cả tay cũng bẩn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh chút nào.
Anh lặng im ngồi trên xe lăn, hai mắt cụp xuống, nhẹ nhàng phủi bụi bẩn trên người đi.

Chẳng bao lâu sau, ông cụ Lục đã đến.

Vẻ mặt mẹ Kiều cực kì giận dữ, lời nói cũng không còn ý kính trọng như thường ngày: "Lục lão tiên sinh, nhà họ Lục nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý về chuyện ngày hôm nay."

Hôm nay là ngày mở tiệc mừng thọ của ông cụ Lục, đáng ra phải là ngày vui vẻ náo nhiệt nhất, nhưng có chuyện không hay xảy ra khiến mặt ông ta cũng hơi khó coi.

Trong lúc đến đây, ông cụ Lục đã nghe Lục quản gia báo cáo lại, cũng hiểu đại khái chuyện gì vừa xảy ra, ông ta nhìn Lục Hoặc, chất vấn bằng giọng nghiêm nghị: "Mày giải thích sao?"

Lục Hoặc ngẩng đầu lên nhìn ông cụ Lục: "Chẳng liên quan gì đến tôi."

Ông cụ Lục hỏi lại lần thứ hai: "Mày xúc phạm đến tiểu thư nhà họ Kiều sao?"
Lục Hoặc trả lời bằng giọng khẳng định: "Tôi không làm."

"Nếu mày không làm thì vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

Lục Hoặc cau mày: "Cô ấy kéo tôi ngã xuống đất."

Mẹ Kiều tức giận đến mức bật cười: "Ở đây có nhiều người thấy cậu bắt nạt con gái tôi như vậy. Lục lão tiên sinh, tôi luôn luôn kính trọng ngài vì ngài là người công bằng chính trực, mong rằng hôm nay ngài sẽ không thiên vị bất kì ai."

Hai mắt ông cụ Lục tối xuống: "Nếu người nhà họ Lục làm sai thì nhất định sẽ không trốn tránh trách nhiệm." Ông ta dặn dò Lục quản gia: "Mang thước ra đây."

"Vâng, thưa lão gia."

Ông cụ Lục cầm cây thước dài gần 1 mét, chỉ vào Lục Hoặc: "Mày có hành vi không đứng đắn, mày có lỗi, phải bị xử phạt."

Vừa dứt lời, cây thước trong tay ông cụ Lục đã vụt về phía Lục Hoặc, đánh xuống người anh một cách tàn nhẫn.
"Bốp" một tiếng vang dội, cây thước đập xuống còn mang theo tiếng gió mạnh mẽ.

Ông cụ Lục xuống tay hoàn toàn không nhẹ chút nào, cái trước lại độc ác hơn cái sau: "Người nhà họ Lục chưa bao giờ làm những chuyện đồi bại, xin lỗi nhà họ Kiều mau!"

"Tôi không sai, tôi không xin lỗi." Đôi môi Lục Hoặc trắng bệch ra, bàn tay đặt trên tay vịn xe lăn nổi gân xanh. Chân anh không thể đi lại, chỉ có thể bị động ngồi trên xe lăn chịu đòn.

Ông cụ Lục càng đánh càng ác hơn: "Đồ súc sinh."

"Á." Thấy cây thước vụt về phía mặt Lục Hoặc, có người không nhịn nổi kêu lên một tiếng kinh ngạc.

Chỉ trong chớp mắt, trên gương mặt trong trẻo của Lục Hoặc có thêm một vết đỏ, vết thương cực kì nổi bật trên làn da trắng sáng.

Không một ai đang đứng đây lên tiếng khuyên can.

Mọi người đều ngầm hiểu, Lục Hoặc không thể đi lại, Kiều Tịch bỗng nhiên xuất hiện ở đây có lẽ là do hiểu lầm, nhưng không có ai đưa ra ý kiến gọi Kiều Tịch đến đối chất, cũng chẳng ai có ý định tra rõ.
Lúc Kiều Tịch tỉnh lại, trời đã tối rồi.

Mẹ Kiều nghe thấy tiếng động thì vui vẻ: "Tiểu Tịch, con tỉnh rồi. Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?" Mẹ Kiều thân thiết hỏi con gái.

Kiều Tịch lắc đầu một cái, cô nhìn mẹ Kiều đầy ngạc nhiên. Hóa ra không phải cô mơ, mẹ Kiều đang đứng trước mặt cô thực sự rất giống người mẹ thật của cô.

Lúc bấy giờ trái tim của mẹ Kiều mới đặt xuống được: "Tiểu Tịch, chuyện người nhà họ Lục bắt nạt con, mẹ đã lấy lại công bằng cho con rồi."

"Bắt nạt con á?" Kiều Tịch hơi ngạc nhiên.

"Khi mẹ tìm được con thì đúng lúc nhìn thấy cái tên Lục Hoặc kia đè lên người con, nếu mẹ mà tới muộn chút nữa thì..." Mẹ Kiều không dám nghĩ thêm nữa: "Ông cụ Lục đã phạt Lục Hoặc rồi."

"Mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, không có ai bắt nạt con cả."
Nguyên chủ mắc bệnh tim, không được uống rượu, nhưng hôm nay cô ấy đã uống hết một chai rượu trong bữa tiệc.

Nguyên chủ chết vì bệnh tim tái phát, cô xuyên qua trong lúc cả cơn say và căn bệnh tim phát tác. Sau đó cô bước vào một khu nhà nhỏ, gặp một người đàn ông, lúc đó cô đã cầu cứu người đàn ông đó.

Kiều Tịch nói với mẹ Kiều: "Tại con bất cẩn kéo ngã anh ấy, không phải anh ấy bắt nạt con đâu."

Mẹ Kiều nhìn con gái đầy ngạc nhiên: "Thật sao?"

"Vâng." Kiều Tịch gật đầu.

Mẹ Kiều nghĩ đến cảnh Lục Hoặc không chịu xin lỗi, bị ông cụ Lục đánh cho một trận, thở dài: "Lúc đó mẹ thấy con bị đè dưới đất, vừa vội vừa tức, không ngờ lại đổ oan cho người ta. Ngày mai mẹ với bố con sẽ đến nhà họ Lục xin lỗi."

Mẹ Kiều vỗ về con gái: "Con cứ nghỉ ngơi thật tốt đi đã, lần này là do mẹ sai vì chưa nghe rõ mọi chuyện, mẹ và bố con sẽ cố gắng đền bù nhà họ Lục."
Mẹ Kiều vừa đi ra, căn phòng đã yên tĩnh trở lại.

Kiều Tịch đặt tay lên ngực, trong lồng ngực vừa khó chịu vừa có chút không thoải mái.

Cô xuyên thành một vai nữ phụ bia đỡ đạn có bệnh tim trong truyện. Thân thể của nguyên chủ không tốt, lại còn kiêu căng, nhưng gia thế và dung mạo cực kì xuất sắc, được bố mẹ chiều chuộng từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu được mọi người vây quanh đến đó.

Nhưng cô ấy chỉ là viên đá lót đường cho nữ chính mà thôi.

Sự tồn tại của vai nữ phụ này là để cho nữ chính thuận lợi hưởng hết tất cả mọi thứ của cô ấy, trở thành thế thân của cô ấy.

Theo tình tiết trong truyện thì chỉ mấy ngày nữa thôi cô sẽ phát bệnh tim rồi chết.

"Ba ngày."

Trong đầu cô lại vang lên giọng nói trẻ con đáng yêu. Kiều Tịch nhớ lại, trước khi cô ngất xỉu cũng đã nghe thấy giọng nói này, lúc ấy cô còn tưởng là Lục Hoặc nói chuyện với cô.
"Ai đó?"

"Em tên là Bạo Phú, chủ nhân, tuổi thọ của chị chỉ còn có ba ngày nữa thôi."

Giọng trẻ con vừa dứt lời đã nhanh chóng nói tiếp: "Không đúng, em nhớ nhầm. Hôm nay chủ nhân đã hấp thụ 0,1% năng lượng trên người Lục Hoặc, bây giờ tuổi thọ của chủ nhân còn 3 ngày 0,3 giờ."

Kiều Tịch sợ hãi: "Hấp thụ năng lượng cái gì cơ?"

Bạo Phú nói với cô: "Năng lượng giúp chủ nhân kéo dài mạng sống, chỉ cần chủ nhân tới gần anh ấy là có thể hấp thụ năng lượng trên người anh ấy. Hấp thụ 1 giờ đồng hồ sẽ nhận được 1% năng lượng, tương đương với 3 giờ tuổi thọ."

Trong đôi mắt xinh đẹp của Kiều Tịch đong đầy ngạc nhiên: "Tôi ở cạnh Lục Hoặc một giờ thì tuổi thọ sẽ tăng thêm 3 giờ?"

Vì thế, chỉ cần hấp thụ năng lượng trên người Lục Hoặc thì cô không phải chết sao?
Bạo Phú: "Đúng thế, sau khi chủ nhân hấp thụ năng lượng còn có thể dùng để chữa trị cho hai chân của Lục Hoặc nữa đó."

Kiều Tịch cực kì sợ hãi. Cô nhớ lại, Lục Hoặc chính là boss phản diện trong truyện, đến lúc anh chết, hai chân vẫn không đi lại được.

Bây giờ giọng nói trẻ con kia lại bảo cô, Lục Hoặc có thể kéo dài mạng sống cho cô, còn cô có thể chữa chân cho Lục Hoặc. Cô và Lục Hoặc, hai cái bia đỡ đạn có quan hệ cộng sinh?

Kiều Tịch biết tính mạng mình có thể kéo dài thì cực kì vui vẻ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hôm nay thì trái tim đang bay lên của cô lại rơi thẳng xuống.

Lục Hoặc tự nhiên lại bị phạt vì cô, nhất định sẽ rất căm ghét cô.

Hôm sau, mẹ Kiều và bố Kiều chuẩn bị quà tặng quý giá, muốn đến nhà họ Lục xin lỗi.

Giờ tuổi thọ của Kiều Tịch chỉ còn chưa đầy ba ngày, cô nhất định phải tìm cách tiếp cận Lục Hoặc, mà đến nhà họ Lục nhận tội là một cơ hội cực kì tốt, cô không định bỏ qua.
Kiều Tuấn Nghiêm cứng rắn lạnh lùng, rõ ràng là một người có tính cách lạnh lẽo nghiêm nghị nhưng lại cực kì yêu vợ thương con. Hôm qua, ông nghe nói con gái phát bệnh lần thứ hai nên vội vã bay về từ nước ngoài suốt đêm.

Kiều Tịch nhìn gương mặt giống bố cô y như đúc của bố Kiều, đôi mắt không nhịn được đỏ lên: "Bố ơi." Mẹ Kiều và bố Kiều đều trông giống hệt bố mẹ cô.

Bố Kiều nghe con gái nói muốn cùng đến nhà họ Lục thì không đồng ý: "Chuyện bên nhà họ Lục cứ để bố xử lý."

Mẹ Kiều cũng không yên tâm khi để con gái ra ngoài, chuyện hôm qua đã khiến bà sợ chết khiếp rồi.

"Lục Hoặc bị phạt là tại con, con phải nói xin lỗi với anh ấy." Kiều Tịch rất kiên quyết.

Mẹ Kiều nghe thế thì hơi ngạc nhiên. Tính tình con gái thế nào đương nhiên bà hiểu rõ, dù cô có làm sai bất cứ chuyện gì thì cũng rất ít khi chịu chủ động xin lỗi người ta.
"Mẹ." Kiều Tịch kéo tay mẹ Kiều: "Con muốn đi."

Rốt cuộc mẹ Kiều không chịu nổi con gái nhõng nhẽo, đồng ý cho cô cùng đến nhà họ Lục.

So với sự sôi nổi của buổi tiệc rượu hôm qua, hôm nay nhà họ Lục yên tĩnh hơn nhiều.

Kiều Tịch đi theo Lục quản gia, đến thăm Lục Hoặc.

Trong truyện có nói, lúc đầu Lục Hoặc là một người đáng thương, sau đó mới đột nhiên vùng dậy, biến thành boss phản diện. Kiều Tịch đánh giá nơi ở của anh, rõ ràng Lục Hoặc không được nhà họ Lục coi trọng.

Chỗ này trước đây là nơi chứa đồ linh tinh của nhà họ Lục, sau đó ông cụ Lục mới sai người dọn dẹp sạch sẽ, ông ta còn sai người xây tường cao bên ngoài căn phòng, vây thành một khu nhà nhỏ, nhốt Lục Hoặc ở trong đó.

Lục quản gia dẫn Kiều Tịch đến trước cửa phòng nhỏ, ông ta gõ gõ cửa: "Lục Hoặc thiếu gia, Kiều tiểu thư tìm cậu."
Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên một giọng nói trầm thấp: "Ừ."

Lục quản gia đẩy cửa ra.

Trước đây, căn phòng này để chứa đồ linh tinh nên ánh sáng trong phòng không tốt lắm.

Kiều Tịch nhìn vào trong, thấy Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài đen, da dẻ trắng bệch nhẵn nhụi, trên mặt có một vệt đỏ dài. Vết đỏ rất nông, cắt qua gò má, mang một vẻ đẹp như vết cắt trên đồ sứ trắng.

Lông mi đen dài vểnh lên, sống mũi cao thẳng, đường nét nào cũng đẹp.

Trong truyện có rất nhiều đoạn miêu tả nam chính lớn lên tuấn tú như nào, nhưng chưa bao giờ nói về chuyện nhân vật phản diện này lại xuất sắc đến thế. Đặc biệt là đôi mắt của anh, trong trẻo sạch sẽ, vầng trán trơn bóng, có cảm giác tinh xảo xinh đẹp của một thiếu niên.
Cô từ từ đến gần anh.

Trong đầu cô vang lên giọng nói trẻ con cực kì phấn khích của Bạo Phú: "Chủ nhân, bắt đầu hấp thụ năng lượng."