Sau Khi Tôi Chết, Omega Bạc Tình Phát Cuồng Rồi

Chương 25




“Tôi không cần..."

Chủ tiệm rõ ràng không nhận ra vị tiểu thư này không cần khuyến mãi, chỉ nghĩ rằng chị đến để chụp ảnh kiểu khác.

“Ồ, vậy sao... Chúng tôi còn có dịch vụ chụp ảnh nghệ thuật, cô có muốn xem thử mẫu không?"

Nói rồi, ông ta mang ra rất nhiều mẫu ảnh nghệ thuật.

Những bức ảnh cưới rẻ tiền lần lượt bị dỡ xuống. Bạch Nhược Vi chợt thấy lòng thắt lại, giọng nói cũng bỗng run rẩy một cách khó hiểu.

“Tôi vẫn muốn xem ảnh cưới..."

Chủ tiệm lần đầu gặp một vị khách kỳ lạ như vậy.

Vị tiểu thư này mặc dù ăn mặc kín đáo, biểu cảm cũng bình thường, nhưng nhìn kỹ lại thấy gương mặt này rất xa lạ. Thị trấn nhỏ chỉ có từng này người, phần lớn cư dân ông ta đều quen mặt. Chị ấy chắc chắn không phải là người ở đây, vậy thì có thể là khách du lịch. Nhưng nếu là du lịch, tại sao lại chọn một nơi hẻo lánh như Thị trấn Phi Điểu để chụp ảnh cưới? Có phải chỉ là ngẫu hứng nhất thời hay không?

Chắc chắn là sẽ không làm được chuyện gì với vị khách này rồi.

Chủ tiệm thở dài. Hiện tại là mùa cưới vắng khách, công việc chính của tiệm là chụp ảnh cưới. Một tuần nay cũng không tiếp được khách nào ra hồn.

Ông ta không dây dưa nữa, đành treo lại những bức ảnh cưới lên.

Những người trong ảnh đều có nụ cười giống nhau, gượng gạo, là thứ hạnh phúc rẻ mạt và dễ vỡ. Nhưng ngay cả thứ hạnh phúc dễ vỡ ấy, chị cũng đã từng suýt có được. Bạch Nhược Vi vô thức vươn tay, chạm vào nụ cười gần ngay trước mắt qua khung ảnh.

Rõ ràng là những khuôn mặt khác nhau, nhưng càng nhìn, chị càng thấy giống khuôn mặt của Tống Thức Chu và chị.

Điều này khiến chị bất giác mỉm cười. Chẳng bao lâu, đôi mày và khóe miệng của chị đều khẽ run lên.

Chị quyết định tự an ủi bản thân bằng một cách khác. Kiếp trước chị yêu sâu đậm như thế, có lẽ là đã cạn hết duyên phận rồi, cũng không chừng. Nhưng chị không muốn kết cục như thế này. Chị muốn cùng Tống Thức Chu sống đến trăm năm. Chị muốn cùng Tống Thức Chu mãi mãi. Chị muốn cả đời, cả kiếp với Tống Thức Chu... Chẳng lẽ cuộc đời của chị ngắn ngủi như thế, vài năm đã có thể gọi là cả đời sao?

Chị không tin.

Chị không tin.

Chị không tin, và sẽ không có ai có thể bắt chị phải tin.

Những bức ảnh như có lời nguyền, bàn tay của Bạch Nhược Vi bị giật lại, đau đớn và ngứa ngáy như bị điện giật.

Đột nhiên, giữa một bức tường đầy màu sắc, chị nhìn thấy một màu sắc khác biệt.

Một bức tranh sơn dầu chen chúc giữa hàng loạt ảnh cưới, vì nét vẽ quá tinh tế, gần như có thể đánh lừa đôi mắt, khiến chị không nhận ra ngay lập tức.

Bạch Nhược Vi ngây người, cầm lấy bức tranh.

Màu sắc rực rỡ vẽ lên một bóng hình duyên dáng, là nàng thơ được khắc họa bởi hàng nghìn nét bút tinh tế. Chị tròn xoe mắt, vì những nét bút quen thuộc, vì màu sắc quen thuộc, và càng vì người phụ nữ trong tranh có khuôn mặt giống hệt chị.

Đây chẳng phải là bức tranh mà trước đây Tống Thức Chu vẽ cho chị sao? Tại sao... lại xuất hiện ở đây?

Tiểu thư Bạch cảm thấy bối rối. Chị theo phản xạ cắn móng tay. Khi người ta hoảng sợ tột độ, họ thường muốn nhai gì đó. Cơ thể của Bạch Nhược Vi cứng đờ, mắt chị dán chặt vào từng chi tiết trong bức tranh.

Không, không phải chị.

Người trong tranh không phải chị.

Tiểu thư Bạch siết chặt nắm đấm.

Tống Thức Chu thực sự không có tài năng gì về hội họa. Nhưng cô ấy từng chỉ vẽ cho mình chị. Đó là một bức chân dung xiêu vẹo, thứ đồ không đáng giá đến mức chẳng ai thèm lấy. Người khác nhìn vào chỉ cười nhạo, còn Bạch Nhược Vi từng chế giễu nó từ đầu đến chân, trong khi Tống Thức Chu chỉ đứng đó, gượng cười ngượng ngùng.

Nhưng đó là thứ thuộc về chị.

Đó là thứ Tống Thức Chu dành cho chị.

Hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt. tiểu thư Bạch khóc đau khổ, thảm hại. Nếu như trong quá khứ, có ai đó thấy được cảnh này, hẳn sẽ đau lòng không biết phải làm sao. Sao có thể để cô ấy, người đẹp như vầng trăng trên trời, như hoa trong gương, phải đau lòng đến vậy? Có lẽ do ai đó, mà nay không còn nữa. Không còn Tống Thức Chu bên chị.

Bạch Nhược Vi gần như ngay lập tức muốn về nhà tìm bức tranh kia, so sánh với bức tranh này. Nhưng chẳng cần so sánh cũng biết, vì bức tranh đó sẽ không bao giờ tìm lại được, và thực sự cũng chẳng có gì để so sánh.

Tài hội họa của Tống Thức Chu đã tiến bộ rất nhiều. So với bức tranh ngượng ngùng, chật chội trước đây, bức tranh này đúng là một tác phẩm nghệ thuật. Cả người Bạch Nhược Vi như bị thiêu đốt. Tống Thức Chu khi vẽ tranh thường thích nhìn chị chằm chằm. Chị từng nghi ngờ Tống Thức Chu không phải thực sự muốn vẽ tranh, mà chỉ muốn ngắm nhìn chị một cách công khai mà thôi.

Chị dường như lại thấy ánh mắt cười của Tống Thức Chu.

Nhưng giờ đây, cô ấy đang vẽ cho người khác.

Sự im lặng của tiểu thư Bạch không một tiếng động. Nhưng với một người rực rỡ như chị, dù có im lặng cũng vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Chủ tiệm chụp ảnh thấy chị đứng im quá lâu, không khỏi nghi ngờ, bèn bước đến gần.

Có lẽ vì khóc quá nhập tâm, Bạch Nhược Vi không biết từ lúc nào đã tháo kính râm ra, nửa khuôn mặt chị đầy nước mắt.

Chủ tiệm kinh ngạc thốt lên:

"Bà chủ Lam, sao cô lại đến đây?"

Người dân ở Thị trấn Phi Điểu chỉ biết bà chủ Lam, làm sao biết được trên đời này còn có một tiểu thư Bạch giống đến bảy tám phần với chị ấy. Nhưng rất nhanh, ông ta nhận ra điều không ổn. Người phụ nữ trước mặt có khí chất khác hẳn với Lam Trì, các chi tiết trong dáng vẻ của cô cũng khác biệt.

Chủ tiệm biết mình lỡ lời. Chưa kịp mở miệng giải thích, ngay lập tức, một khẩu súng đen sì đã dí vào hông ông ta.

"Tôi... tôi sẽ không làm khó ông."

"Dẫn tôi đi gặp người mà ông vừa nói."

- ------------------

Sau những ngày mưa dai dẳng, cuối cùng trời cũng quang đãng. Tống Thức Chu dọn dẹp lại tầng một, hôm nay không có ai đến mua tranh của Lam Trì. Có lẽ ngày nào cũng chẳng có ai đến mua tranh của cô ấy, vì vậy buổi chiều Tống Thức Chu tranh thủ chợp mắt một chút. Cô gọi Lam Trì một hồi lâu mới đánh thức được chị ấy dậy.

Lam Trì uống một ngụm trà cho đỡ khô họng, khi nói chuyện vẫn còn ngái ngủ, giọng nói đầy vẻ lười biếng.

Đây là bức tranh thứ hai mà Tống Thức Chu vẽ cho Lam Trì. Tống Thức Chu ngồi trước giá vẽ, còn Lam Trì không biết từ lúc nào đã đứng phía sau cô. Sau khi trời vào thu, nhiệt độ giảm mạnh, Lam Trì cởi chiếc áo len màu xanh rêu thường mặc, khoác lên vai Tống Thức Chu.

Chiếc áo khoác mang mùi thơm dễ chịu của cỏ cây, giống như mùi sau cơn mưa, cũng giống như mùi khói sau khi đốt lửa, pha trộn với bụi bặm, mang theo chút hiu quạnh.

Tống Thức Chu cúi xuống, mỉm cười.

“Em vẫn chưa vẽ xong mà, sao chị lại đến đây?”

Lam Trì đứng phía sau cô, quan sát.

“Tất nhiên là chị đến xem em có trốn việc hay không."

Giọng nói của người phụ nữ nhẹ nhàng, có chút uể oải.

Chị ấy vô thức đặt tay lên giá vé, ngáp lười nhác. Tống Thức Chu quay lại nhìn chị ấy, vừa chăm chú vào bức tranh, vừa để ý đến Lam Trì, nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt, trong mắt cô đầy ắp những cảm xúc tốt đẹp.

“Yêu cầu của chị nhiều thế, em đâu dám lười biếng?”

Thời gian yên bình khiến người ta chìm đắm trong đó, như thể sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng rất nhanh, một tiếng động vang lên làm vỡ tan bầu không khí nhàn nhã. Tống Thức Chu giật mình, nhìn xuống qua lớp kính.

Là chị ấy.

Bạch Nhược Vi đứng ở tiền sảnh, ánh mắt chỉ có Tống Thức Chu.

“Tống Thức Chu, em không chết. Em quả nhiên không chết."

Chị đã vượt qua bao núi đồi, đã phải tốn biết bao sức lực, nghĩ ra biết bao cách.

Cuối cùng cũng lại được gặp người mà chị hằng mong nhớ.

Bạch Nhược Vi muốn lao vào vòng tay của Tống Thức Chu, kể cho cô nghe về những khó khăn trong những ngày qua.

Nhưng ngay sau đó, chị nhìn thấy một người khác.

Một người có khuôn mặt giống hệt chị.

“Cô ta là ai?"

Còn cần hỏi ai sao?

Vẻ mặt của tiểu thư Bạch có chút điên loạn, ngay cả đôi mắt xanh lục nhạt, giống hệt đôi mắt xanh lục nhạt của Lam Trì, cũng ánh lên chút đỏ ngầu.

Chị không cần biết Tống Thức Chu có giữ lại ký ức kiếp trước hay không, vì dù có hay không, chị cũng sẽ mang Tống Thức Chu trở về bên mình. Thời gian xa cách giữa chị và Tống Thức Chu quá lâu rồi. Những ngày tháng cô độc khiến chị đã tưởng tượng ra hàng nghìn viễn cảnh đoàn tụ. Chị có quá nhiều điều muốn nói, quá nhiều việc muốn làm.

Nhưng bất kể là viễn cảnh nào, cũng không phải giống như bây giờ.

Người mà chị ngày đêm mong nhớ giờ đã ở ngay trước mắt. Ánh mắt dịu dàng mà người đó chỉ dành cho chị, giờ đây lại dành cho một người khác, một người giống chị đến bảy tám phần.

Rồi ánh mắt đó trở nên lạnh lùng, nhìn về phía chị, người đang vô cùng thảm hại.