Sau khi rời khỏi nhà họ Tống, Tống Thức Chu thẳng tiến đến ga tàu cao tốc.
Cô bước rất vội, trên con đường rộng hơn chục mét đầy xe cộ qua lại, muốn bắt taxi nhưng mãi không gọi được. Cô vừa vẫy xe vừa đặt qua ứng dụng trên điện thoại.
Cuối cùng, khi bắt được một chiếc xe, chiếc vali của cô bị vướng vào gờ giảm tốc, đồ đạc trong túi xách rơi ra khá nhiều. Tống Thức Chu liếc qua một cái, thấy không có gì quan trọng, nên cô không nhặt lại, nhảy vội vào xe taxi.
Bác tài xế giật mình, quay đầu nhìn cô.
"Cháu gái à, cháu chạy cuống cuồng thế này... chúng ta có phải đang bị truy đuổi không?"
Tống Thức Chu cười nhẹ.
"Không khác gì bị truy đuổi đâu bác."
Bác tài tưởng cô đùa, bấm còi hai cái.
"Thật không nhặt lại à? Không nhặt là tôi lái xe đi đấy nhé?"
Cô gật đầu, bác tài cười ha hả.
"Được rồi, thế chúng ta đang bị ai truy đuổi vậy?"
Tống Thức Chu thầm nghĩ, nếu cô nói ra ai đang đuổi mình, e là bác còn không dám nhận chở cô mất.
Cô vẫy tay, nở một nụ cười vô hại.
"Cháu đùa thôi mà."
Đây có lẽ là lần đầu tiên cô đưa ra một quyết định không kỹ lưỡng đến vậy. Ngồi ở ghế sau, Tống Thức Chu mở cửa sổ, gió lạnh thổi tung mái tóc của cô, những bông tuyết rơi trên gương mặt, mang đến cảm giác tươi mới.
Cảm giác còn sống.
Khi còn ở nhà họ Tống, cô giống như một cái bóng hoàn hảo, nói hay làm gì đều phải nghĩ đi nghĩ lại, liệu Tống Lam Y có hài lòng không? - Tống Niệm Sơ có gây khó dễ cho cô không? Chị Ngọc có lo lắng không? Sau này, khi ở bên cạnh Bạch Nhược Vi - một người tình khó chịu như vậy cô lại càng cẩn trọng hơn.
Thật đáng tiếc, dù cô thận trọng đến đâu, bông hồng mà cô chăm sóc cẩn thận vẫn mọc ra những chiếc gai sắc nhọn. Điều đó cho thấy, sự cẩn thận không phải lúc nào cũng là điều tốt.
Con người sống trên đời, vẫn nên thoải mái và vui vẻ thì hơn.
Cô xếp hàng tại quầy vé, bây giờ là mùa thấp điểm du lịch. Chiếc đồng hồ thạch anh khổng lồ tại ga tàu quay hai vòng, nhân viên bán vé liền hỏi cô muốn đi đâu.
"Tuyến gần nhất."
Người bán vé sững sờ, Tống Thức Chu lại bổ sung thêm.
"Đi đâu cũng được, tôi muốn đi chuyến gần nhất."
Người ta nói cuộc sống là sự vất vả trước mắt và những chân trời xa xăm, nhưng câu nói này đối với Tống Thức Chu dường như chỉ có vế đầu là đúng. Cô đã sống hơn hai mươi năm, vậy mà chưa từng có nơi nào muốn đến.
Chỉ cần nhanh chóng rời khỏi Nội Thành, đi đâu cũng được.
Trong lúc chờ tàu, cô đăng nhập vào mạng xã hội. Mới chỉ vài giờ trôi qua kể từ khi cô phát điên và cắt đứt quan hệ với nhà họ Tống, hộp chat của cô như bùng nổ, có đến hàng nghìn tin nhắn chờ.
Tống Thức Chu có một nhóm bạn nhỏ, trong đó toàn là bạn bè của cô ở Nội Thành. Nhóm này thường có tên là "AAA Hội quán dưỡng sinh của phú bà ở Nội Thành-Hôm nay cũng muốn làm đồ chơi của phụ nữ." Một cái tên khiến người ta dở khóc dở cười, nhưng hôm nay nó đã được đổi tên thành "Chúc mừng tiểu thư Tống Thức Chu cá chép hóa rồng hát vang."
Tống Thức Chu không nhịn được, bật cười.
Nội thành đệ nhất mạnh mẽ – Tô Tử Tình, bạn thân nhất của Tống Thức Chu, gửi một biểu tượng cảm xúc u ám và hỏi cô có thật sự bỏ trốn không.
"Mẹ cậu áp bức cậu bao nhiêu năm, cuối cùng cậu cũng vùng lên rồi?"
"Được đấy, Tống Thức Chu, làm trước báo sau, không sợ bà mẹ hoàng đế nhà cậu xuống trần gian bắt cậu sao?"
"Cậu biết gì không, Tống Thức Chu chạy rồi, bà mẹ Tống Lam Y có thể bỏ lại sản nghiệp để đuổi bắt cậu khắp thế giới sao?"
Một lát sau, đệ nhất mạnh mẽ Nội Thành nhắn tin riêng cho cô.
"Sao cậu lại bỏ đi giữa bữa tiệc đêm qua?"
"Chết thật, không phải cậu thực sự ngủ với Tiểu Bạch Long chứ?"
"Tiểu Bạch Long" là biệt danh mà đám con cháu thế gia ở Nội Thành gọi Bạch Nhược Vi, vì sự áp đảo của chị quá lớn. Tên "khủng long" dường như không hợp với dung mạo tuyệt mỹ của chị. Nghĩ mà xem, làm sao có thể gọi một mỹ nhân là khủng long được? Xã hội tiến hóa kinh khủng vậy sao?
Vì thế Tô Tử Tình vỗ đùi quyết định, gọi Bạch Nhược Vi là Bạch Long, biệt danh yêu thương là Tiểu Bạch Long.
Tống Thức Chu trả lời cô ấy bằng ba dấu chấm. Tô Tử Tình đang say xỉn trong quán bar, cố suy luận xem ba dấu chấm này có nghĩa là gì.
Người đẹp bên cạnh nhìn qua, nói: "Ồ, cậu không biết à?"
"Dấu chấm biểu thị sự khẳng định, ba dấu chấm nghĩa là ba lần khẳng định, vậy tức là ngủ ba lần rồi."
Tô Tử Tình sốt ruột như muốn nhảy dựng lên, trông như một con thú nhỏ đang thèm ăn mà lại bị cấm, gõ loạn xạ một hồi, nhưng chỉ nhận lại một dấu chấm than màu đỏ.
Tống Thức Chu đã chặn cô ấy.
Và rời nhóm chat luôn!
......
Bây giờ không phải lúc để tán gẫu.
Tống Thức Chu thoát khỏi giao diện chat.
Cô còn đang trên đường chạy trốn.
Cô xóa sạch và chặn mọi thứ liên quan đến nhà họ Tống, thao tác nhanh gọn và dứt khoát. Đáng lẽ cô nên chần chừ thêm một chút, ít nhất cũng nên dừng lại vài giây. Dù sao đây cũng là gia đình mà cô đã sống chung suốt bảy, tám năm.
Có lẽ vì trong tiềm thức, cô đã tập dượt điều này quá nhiều lần rồi, nên trong lòng chẳng có chút cảm xúc nào. Cho đến khi cuộc gọi từ Tổng Phùng Ngọc đến.
Cô cúi đầu, lặng lẽ nhìn màn hình điện thoại đang nhấp nháy. Chuông reo vang một hồi rồi tự động tắt.
Nhưng rất nhanh, cuộc gọi thứ hai, thứ ba liên tục gọi đến.
Tống Thức Chu thở dài.
Cô không sợ việc bị Bạch Nhược Vi truy đuổi, nên cũng chẳng cải trang hay lên kế hoạch cẩn thận gì, vì cô biết rằng nếu Bạch Nhược Vi muốn tìm cô, dù có thế nào cũng sẽ tìm được.
Điều duy nhất cô có thể làm là đánh cược, cược rằng Bạch Nhược Vi sẽ không nghĩ đến chuyện đó. Dù có nghĩ đến, cô ấy cũng sẽ không đến tìm cô. Vì vậy, cô không chạy trốn mà chỉ đơn thuần là cắt đứt. Cắt đứt với nhà họ Tống.
Trong đó bao gồm cả Tống Phùng Ngọc.
Cách xử lý tốt nhất cho một vết thương nhiễm trùng là cắt bỏ tận gốc, loại bỏ hết phần hoại tử, rồi bôi thuốc và băng bó. Dù có đau đớn, nhưng ít ra đó là một phương pháp hiệu quả.
Do dự chỉ khiến vết thương lan rộng, cuối cùng lây nhiễm toàn bộ cơ thể.
Điều cô cần làm bây giờ là nhẫn tâm.
Trong khi chờ tàu, Tống Thức Chu nắm chặt tay cầm của vali. Cô nghĩ ngợi một chút, cuối cùng vẫn gửi cho Tống Phùng Ngọc một tin nhắn.
"Chị Ngọc, tâm trạng em không tốt, em đi ra ngoài giải sầu vài ngày, đừng lo lắng và đừng nhớ."
Cô do dự liệu có nên thêm hai chữ “đừng quên” không, cuối cùng vẫn xóa đi, không gửi.
....
Sau khi lên tàu, tâm trạng của Tống Thức Chu tốt hơn rất nhiều.
Cô hiếm khi có thời gian nhàn nhã như thế này để đi du lịch. Khi còn nhỏ, cô rất thích ngồi trên xe, vì lúc ngồi xe cô chẳng cần phải suy nghĩ hay làm gì cả, chỉ cần chờ đợi.
Hồi nhỏ cô thích cảm giác chờ đợi, vì chờ đợi không cần phải làm việc. Không có đống việc nhà hay những thùng rau củ cần cô khuân vác. Nhà họ Lục có một quầy hàng nhỏ ở chợ, việc vận chuyển hàng hóa một phần do công nhân làm, một phần giao cho Tống Thức Chu.
Sau khi lớn lên, gặp được Bạch Nhược Vi, cô lại không còn thích chờ đợi nữa. Vì chờ đợi thường không mang lại kết quả tốt. Cô đã chờ Bạch Nhược Vi đồng ý lời cầu hôn của mình, nhưng đổi lại là những lần trì hoãn. Cô đã chờ Bạch Nhược Vi trở về Nội Thành để nói rõ mọi chuyện, nhưng điều cô nhận lại là tin tức về lễ đính hôn của Bạch Nhược Vi.
Cô gần như chờ đến mức mắc chứng PTSD (rối loạn căng thẳng sau sang chấn).
Sao cô lại nghĩ đến Bạch Nhược Vi nữa rồi?
Tống Thức Chu cười tự giễu.
Rời xa chị ấy, cô không thể sống nổi sao?
Trên tàu, người đi qua đi lại, bên cạnh Tống Thức Chu là một cô gái nhỏ, không ồn ào, vừa lên xe đã ngủ, có lẽ giờ đã mơ đến giấc mơ thứ mấy rồi.
Tống Thức Chu hạ bàn nhỏ xuống, mở máy tính và đăng nhập vào tài khoản Weibo.
Đây là lần đầu tiên cô yêu, và cũng là lần đầu của Bạch Nhược Vi. Cả hai đều không có kinh nghiệm trong tình yêu. Tống Thức Chu dễ lo lắng, thích viết lách để ghi lại cuộc sống, nên cô đã biến những kỷ niệm của hai người thành một cuốn nhật ký tình yêu, dài đến vài nghìn chữ, vừa lẩm bẩm vừa ngọt ngào.
Tài khoản Weibo của cô không có nhiều người theo dõi, cô chỉ viết nhật ký tình yêu mỗi ngày cho riêng mình. Nhưng không ngờ điều này lại thu hút một lượng fan trung thành.
Thời gian đó, thể loại "giàu sang" đang rất thịnh hành. Tống Thức Chu rất lo lắng, nhìn lượng người theo dõi và hàng ngàn bình luận tăng lên chóng mặt, cô sợ những mẩu chuyện tình yêu ngây ngô của mình sẽ bị người khác chê cười. Cô còn sợ rằng người ta sẽ phát hiện ra thân phận của Bạch Nhược Vi, khiến cô gặp rắc rối không đáng có. Những ngày đó, cô thấp thỏm đến mức ngay cả Bạch Nhược Vi cũng nhận ra sự khác thường của cô.
Nhưng rồi những lo lắng đó không xảy ra. Phần bình luận vô cùng yên bình, thậm chí mọi người còn bắt đầu ghép đôi cô và Bạch Nhược Vi.
Giờ nghĩ lại, Tống Thức Chu cũng không hiểu nổi tại sao những đoạn nhật ký lộn xộn đó lại có thể hấp dẫn đến vậy.
Cô đã không có thời gian chăm sóc tài khoản Weibo một thời gian dài, những người hâm mộ đòi bản cập nhật ngày càng nhiều, thậm chí có người giở trò ăn vạ để yêu cầu cô cập nhật.
Nhưng cô sẽ không viết tiếp nữa.
Tống Thức Chu mỉm cười.
Vì họ đã chia tay.
Cô gõ bàn phím, cố gắng tạo ra một giọng điệu nhẹ nhàng.
"Họ cuối cùng cũng bước vào lễ đường, nhưng một người là cô dâu, còn người kia là người dẫn chương trình."
Tống Thức Chu cười nhẹ. May mà cô chưa đến mức thảm hại phải làm người dẫn chương trình cho đám cưới của Bạch Nhược Vi và tiểu thư họ Triệu.
Dù chỉ là một suy nghĩ đùa giỡn, không hiểu sao mắt cô bỗng cay xè.
Cô là người rộng lượng và bao dung nhất, nhưng cô vẫn không vượt qua được rào cản mang tên Bạch Nhược Vi.
Weibo nhanh chóng đăng bài, từ số 0, nhảy thành 1.
0?
Cô ngẩn ra.
Sao lại là 0? Trước đây cô đã đăng rất nhiều, đến mức trợ lý Weibo còn không chịu nổi, bảo cô là tác giả chất lượng cao và đề nghị trao giải thưởng người viết nhiều nhất năm cho cô.
Nên là 0.
Tống Thức Chu ngớ người.
Cô quên mất.
Cô đã được tái sinh, lần này cô không dại dột tỏ tình với Bạch Nhược Vi, hai người không ở bên nhau, cô không bị xoay vòng đến chóng mặt, và tất nhiên sẽ không có những cuốn nhật ký tình yêu ngớ ngẩn đó, cũng không có một đám người háo hức mong đợi từng ngày.
Cũng chẳng có gì đáng mong đợi cả.
Cô thực sự không có tâm trạng để làm những chuyện sướt mướt của kẻ thất tình, hơn nữa, đây cũng không hẳn là thất tình. Cô bị Bạch Nhược Vi đơn phương bỏ rơi, bây giờ cô cũng đang đơn phương rời bỏ cô ấy. Mỗi người một lần, có lẽ vậy là công bằng.
Chỉ là cô hơi tiếc một chút.
Con tàu lướt qua những đường hầm sâu thẳm. Trong bóng tối, Tống Thức Chu khẽ mỉm cười.
"Tiểu thư Bạch, tạm biệt."
Dù sao thì những khoảnh khắc đó, những con chữ đó, mọi niềm vui trong quá khứ...
Đều đã biến mất sạch sẽ rồi.