Sau Khi Tôi Chết - Lâu Bất Nguy

Chương 57




Rất lâu trước kia, Phượng Huyền Vi có một thanh kiếm, thanh kiếm ấy được sinh ra cùng y, và cũng là bạn đồng hành của y.



Kiếm dài hai thước ba tấc, từ trên xuống dưới trắng như tuyết, lưỡi kiếm mỏng tựa cánh ve sầu, trên đó không có hoa văn phức tạp hay đồ trang trí thừa nào.



Phượng Huyền Vi rất quý trọng thanh kiếm của mình, chưa bao giờ rời khỏi nó, y dùng kiếm nhập đạo, chứng đạo bằng kiếm.



Phượng Huyền Vi lúc đó khác với bây giờ, y đầy nhiệt huyết, một khi kiếm tuốt khỏi vỏ tất sẽ đổ máu, họ ngao du trong thiên hạ, chưa bao giờ gặp đối thủ.



Sau đó, biết bao năm trôi qua, y trải qua nhiều chuyện rồi cũng trầm tĩnh lại, hành vi dần chín chắn hơn, trở thành Đế quân Doanh Châu, kiếm vẫn ở bên.



Rồi tiếp đó nữa, trong trận chiến núi Thương Ngô, Thiên Ma trốn vào rừng tháp mười dặm dưới núi, dung nham phun trào từ ngọn núi xa kia, y muốn cứu mấy triệu người trong thành nhưng không thể để Thiên Ma trốn thoát, thế là dồn hơn phân nửa sức mạnh vào kiếm, ghim nó trên rừng tháp để trấn áp Thiên Ma.



Đây là lần đầu tiên Phượng Huyền Vi rời kiếm, sau đó y cũng đánh mất thanh kiếm của mình.



Dưới ngọn lửa vô tận, nơi trận kiếm đan xen, Thiên Ma thở ra ma khí nồng nặc cho trận chiến cuối cùng, trong khi thanh kiếm của y bị vỡ thành hạt mịn, giống như vô số bụi sao, bùng phát về mọi hướng trong ngọn lửa dữ tợn.



Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Phượng Huyền Vi không kịp cứu vãn, bụi sao lặng lẽ lướt qua mặt y. Bởi vì y đã rót một nửa sức mạnh vào thanh kiếm, mà thanh kiếm kia còn là vật cộng sinh, Phượng Huyền Vi phải bị thương cực nặng, sau đó linh thể bị tổn hại, khuyết thiếu đạo tâm.



Y không thể tìm thấy kiếm của mình.



Đọc Full Tại



Sau sự việc đó, Phượng Huyền Vi quay trở lại Doanh Châu và niêm phong cung Tử Vi.



Y cố gắng tìm về thanh kiếm, nhưng dù thử nhiều cách vẫn không thể cảm nhận được nó, cuối cùng Phượng Huyền Vi phải chấp nhận sự thật rằng thanh kiếm của y đã bị gãy dưới núi Thương Ngô.



Kể từ đó, Phượng Huyền Vi không còn sử dụng kiếm nữa.



Đạo tâm và linh thể của Phượng Huyền Vi không thể chữa lành nữa, thời gian dài sau đó, y cảm thấy mình và Thiên Ma lẽ ra đã cùng ngã xuống chân núi Thương Ngô ngày hôm đó, nhưng chính thanh kiếm của y đã chặn kiếp nạn này cho y.





Phượng Huyền Vi biết mình không thể giữ chức hoàng đế Doanh Châu nữa, sức mạnh còn lại hẳn vẫn có thể làm chút gì đó cho Tam giới.



Ninh Độ và những người khác biết về hoàn cảnh của y đã nhiều lần gợi ý rằng họ có thể tìm báu vật ở khắp nơi, tìm thợ rèn giỏi nhất và đúc một thanh kiếm mới cho y.



Thanh kiếm mới cho y?



Thứ gì có thể thay thế? Làm sao mà thay thế được?



Tạo hóa thật kỳ diệu, cho dù y có tất cả đạo pháp cũng không thể tính hết ý trời.




Khi đó, làm sao Phượng Huyền Vi nghĩ được rằng mặc dù thanh kiếm đã bị phá hủy, nhưng trong ánh kiếm cuối cùng, kiếm khí lạnh thấu xương đã hóa thành tinh linh, đi xa cùng bụi sao, một tinh linh mới yếu ớt và mong manh, vô tri vô giác, như gió nhẹ dưới mái hiên, như mây khói trên bầu trời.



Hắn lang thang khắp thế giới thời gian dài, cuối cùng tình cờ nghe một cuộc trò chuyện, kể từ đó, hắn hòa vào đá và dần ổn định. Bốn mùa thay đổi, mọi vật thăng trầm, hắn tích tụ linh khí trời đất từng chút, hấp thụ ánh sáng Mặt trời và Mặt trăng.



Cứ như vậy, năm này qua năm khác, hắn tu luyện thành người.



Có thể là một sự trùng hợp, hoặc có thể là ý trời, cuối cùng Phượng Huyền Vi đã gặp lại hắn.



Tạ Từ cùng chung thần lực với y, vì vậy có thể lật xem sổ sinh mệnh của Phong Đô, mãi đến khi Tạ Từ tỉnh lại và kể Phượng Huyền Vi mới biết chuyện này.



Mưa gió hoành hành, lửa trên trời trút xuống, đứng trong tòa nhà nhỏ dường như nghe được tiếng kêu của tất cả sinh linh.



Hai cột trắng bằng ngọc cao tận trời bên ngoài Cõi Sinh tử dày đặc vết nứt, những ký tự tiếng Phạn màu vàng xung quanh mất đi ánh sáng, nháy mắt tan thành mây khói, cột đá sụp đổ, chìm trong làn nước băng giá.



Cách đây một thời gian, lúc mọi người phong ấn ma khí còn sót lại từ thời cổ, có một đám ma khí đã nuốt chửng số lượng lớn đồng loại, sinh ra trí tuệ rồi ẩn nấp, nhưng họ không nhận ra. Vì vậy, đám ma khí đó đã đến Cõi Sinh tử và trộn lẫn với năng lượng tử vong hỗn loạn vừa lao ra khỏi mộ Thần, đây mới là thảm họa thực sự.



Thế gian mịt mờ, Mặt trời và Mặt trăng tối tăm, trong bóng đêm dường như có hàng ngàn quái thú phi nước đại với khí thế hủy diệt, tiếng gầm trầm thấp của chúng có thể xuyên thủng, hủy diệt núi non.




Thanh âm kia không chỉ phá hủy mọi vật mà còn làm rối loạn tâm trí mọi người, cảnh tượng khốn khổ ngày tận thế hóa thành một cuộn giấy dài đẫm máu, chậm rãi trình chiếu trước mắt họ như đang cười nhạo những gì họ đang làm lúc này chỉ là châu chấu đá xe.



Vị tiên Doanh Châu đứng thành hàng, dốc toàn lực, bất kể sống chết, đủ ánh sáng đan xen và lao về bóng tối vô tận, nhưng lại hệt đá chìm xuống biển, không tạo nên gợn sóng hay âm thanh.



Các tu sĩ cũng tập trung tại biên giới các châu để duy trì hòa bình bằng sức lực ít ỏi của mình. Sư tỷ phái Trác Quang dẫn tất cả sư đệ sư muội tạo thành bức tường người, họ đã biết từ trưởng phái rằng có lẽ sẽ không thể sống sót sau trận chiến, tu vi của họ hãy còn thấp, nhưng giờ khắc này, họ chấp nhận hi sinh một cách thầm lặng vì thế giới này, không ai lùi bước.



Nơi Đồ sơn xa xôi, Tiêu Oản lãnh đạo người trong tộc chống lại ma khí đang lan rộng, nhưng cách đây không lâu cô ta đã bị nội thương bởi lần kiểm tra ký ức, kiên trì chưa được 30 phút đã ngã từ giữa không trung và hộc máu. Mấy hồ ly nhỏ không thể biến hình lao ra từ mọi hướng, vây quang cô ta, ríu rít hỏi han, Tiêu Oản khó khăn vẫy tay: “Vào khu vực cấm, nhanh lên.”



Âm thanh than khóc trong thị trấn ma ở Phong Đô ngày đêm không dứt, mấy bóng ma lẩn trốn giữa những bức tường đổ nát. Lan Cơ mặc đồ trắng, đứng trên bục cao ở Thẩm Ngục Ti, mười một cuốn sổ sinh mệnh lơ lửng xung quanh, rút ra một sợi chỉ vàng từ đó rồi dệt thành một tấm lưới khổng lồ để nhốt ma khí đang dâng trào.



Trên biển Vô Ưu, sóng biển cuồn cuộn, mây đen gần như áp sát mặt biển, sóng tung bọt trắng xóa, người cá trồi lên khỏi mặt nước, ca hát trước gió mưa cuồng nộ.



Cũng có vô số người phàm dùng máu thịt mình để đối phó với thảm họa này bằng phương pháp vụng về của chính mình. Họ vác bao cát đắp đê, chèo bè cứu nạn khắp nơi, tìm hang động, xây thành lũy đá, mở kho chứa thóc, có sức thì góp sức, cứu được người nào hay người đó, họ muốn sống sót sau thảm họa này.



Mưa xối xả như trút nước, trên bầu trời đen kịt xuất hiện mấy tia chớp y hệt bộ mặt hung ác và vặn vẹo của con thú lạ, phía trên đống đổ nát, máu tươi hòa thành dòng sông uốn khúc, ào ào chảy về tứ phía.



Chỉ nghe một tiếng nổ đinh tai nhức óc, sau khi tia chớp tắt, bầu trời đen ngòm lại sáng lên như ban ngày, ma khí mạnh mẽ xuyên thủng kết giới, bao trùm tất cả vị tiên.



Trong bóng tối dày đặc năng lực tà ác, hàng ngàn yêu thú kỳ dị lao tới, chúng không bị thương cũng không chết, sẽ không có hồi kết.




Diệp Vấn Cừ kiệt sức ngã quỵ, mặc cho vô số quái thú giẫm bẹp, nội tạng sắp bị đạp nát, khi quay đầu, Hách Liên Tranh bên cạnh trông còn thê thảm hơn, nửa quỳ trên mặt đất, quần áo bê bết máu, cánh tay trái mềm oặt rũ xuống, xương cốt gần như gãy nát, trên ngực còn có lỗ thủng, dù tim không bị thương nhưng máu vẫn chảy ào ạt.



“Ngươi thế nào?” Diệp Vấn Cừ hỏi.



Hách Liên Tranh ho khan, phun ra một ngụm máu, liếc nhìn rồi nói: “Ta cảm thấy mình sắp chết.”



Diệp Vấn Cừ vui vẻ giữa đau khổ, nói đùa: “Lần này vận may của ngươi hết rồi à?”




Nỗ lực chung của vị tiên đã không thể ngăn chặn sự lan rộng của ma khí và năng lượng chết chóc hỗn loạn, họ thay đổi nhiều pháp trận rồi cạn kiệt sức mạnh, thế mà kết quả chỉ luôn thiếu một chút nữa thôi, nhưng một chút này chính là tất cả, thế giới lâm nguy, cảnh trên cuộn giấy dường như dần trở thành sự thật.



Hách Liên Tranh cười, “Xem ra…” Anh ngẩng đầu nhìn về phía cuối trời, trong mắt lộ chút kinh ngạc, lẩm bẩm: “Vẫn thiếu chút.”



“Hở?” Diệp Vấn Cừ ngẩng đầu nhìn theo tầm mắt Hách Liên Tranh.



Trên bầu trời xa xa, một ánh sáng trắng lấp lóe, dần dần, ánh sáng đó càng lúc càng sáng, giống những ngôi sao băng đang rít gào, cầu vồng xẹt qua bầu trời. Diệp Vấn Cừ nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong ánh sáng trắng, hình bóng đó cầm kiếm, thanh kiếm uy nghi, nuốt chửng núi sông.



Diệp Vấn Cừ trợn tròn mắt, anh đã ngã xuống đất và định cam chịu số phận mình, nhìn thấy cảnh này, anh cố nhịn đau ngồi dậy, khẽ cười nói với Hách Liên Tranh: “Ngươi phải quan sát cẩn thận đấy.”



Tiếng gió mưa, tiếng khóc cười, tiếng gươm đao, tiếng móng ngựa, nhà cao tầng sụp đổ… Tất cả âm thanh đều bị nuốt chửng vào giờ phút này.



Trong thế giới rộng lớn, tất cả chúng sinh, chỉ còn lại thời gian tại nhát kiếm này.



Cực nhanh, cực ổn định và cực kỳ chính xác.



Đọc Full Tại



Trông như bông hoa sậy ban ngày tung bay, rơi xuống biển, đóa hoa quỳnh lặng lẽ nở trong đêm dài.



Tu Di* và giới tử*, tức thì và vĩnh cửu, vũ trụ, trái đất, Mặt trời, Mặt trăng và các vì sao, tất cả đều được trao cho thanh kiếm.



Tu Di*: Một ngọn núi thiêng với năm đỉnh, được xem như là trung tâm của tất cả các vũ trụ thuộc vật lý, siêu hình và tinh thần.



Giới tử*: Hột cải, chỉ sự rất nhỏ bé.



Khi gió mưa ngừng lại, mọi đau khổ sẽ biến mất, mọi thứ trên thế giới sẽ trở lại một màu trắng trống rỗng.