Hai người từ đại học bước chân vào xã hội, chuyện tình cảm tuy không gọi là hoành tráng rầm rộ, nhưng lại bên nhau bền chặt, dài lâu.
Có điều dạo gần đây Y Thương phát hiện Lâm Hạ lạ lắm, anh có cảm giác cậu đang cố ý tránh né mình, chẳng lẽ Lâm Hạ bắt đầu chán anh rồi ư?
Giờ cơm tối nay, hai người chỉ nhìn nhau chứ chẳng nói lời nào, Y Thương vắt óc bắt chuyện với cậu, nhưng Lâm Hạ vẫn luôn lẩn tránh ánh mắt của anh.
Y Thương thất vọng não lòng, đồ ăn trong miệng dường như càng thêm đắng chát.
Tối đến nằm trên giường, Y Thương ôm Lâm Hạ nũng nịu, đến khi muốn làm “chuyện ấy ấy”, Lâm Hạ lại đẩy anh ra, “Hôm nay em hơi mệt.
”
Lâm Hạ bắt đầu chán mình thật rồi!!!
Y Thương đưa lưng về phía cậu, bấm đốt ngón tay đếm nhẩm trong lòng, hôm trước Lâm Hạ từ chối hôn sâu với mình, hôm nay lại tiếp tục từ chối, mai là cuối tuần cơ mà! Thời khắc này sao có thể lãng phí được cơ chứ!
Y Thương còn lâu mới chiều theo ý cậu, anh quay sang mặt đối mặt với Lâm Hạ, một tay chống xuống giường, tay còn lại kéo đối phương qua, xin không được thì ta “híp”!
“Sao vậy anh?” Lâm Hạ khó hiểu nhìn Y Thương.
“Không có gì, em muốn uống nước không?” Nhìn sâu vào đôi mắt ấy, sao anh xuống tay được đây!
“Anh rót cho em rồi mà, chừng nào em uống thì tự lấy.
” Tối nào Y Thương cũng sẽ rót cho cậu một ly nước ấm đặt ở đầu giường.
“Ừm, vậy thôi.