Sau Khi Tỏ Tình Thất Bại, Học Trưởng Ngày Nào Cũng Ghen

Chương 2




"Hôm nay cậu có vẻ hăng nhỉ? Liên tiếp ra tay với tôi không khoan nhượng."

Hạ Triết ngồi xuống sàn tập quyền anh cầm lấy chai nước uống một hơi, sau đó nhìn Bạch Chính Nam cười hỏi.

"Tôi còn muốn đánh cậu nhiều hơn đấy!"

Bạch Chính Nam uống xong chai nước, đóng nắp lại rồi ném ra xa nói. Thật ra hắn muốn trút giận thay cho Bạch Ngưng Yên.

Hôm nay Bạch Ngưng Yên đau lòng, khóc đến sưng mắt, vì vậy mà buổi chiều em gái hắn không thể lên lớp, đành xin về nhà, sau đó cũng quá thiết tha ăn uống, chỉ qua loa vài đũa, Bạch Chính Nam trông thấy xót xa, tuy Bạch Ngưng Yên nói sẽ không tiếp tục theo đuổi Hạ Triết nhưng quãng thời gian này, Bạch Ngưng Yên chắc chắn không thể nào vui vẻ.

Bạch Chính Nam không biết nên an ủi em gái thế nào, hắn sợ nói sai càng khiến Bạch Ngưng Yên thương tâm hơn, vừa đúng lúc Hạ Triết hẹn hắn ra ngoài luyện quyền anh, Bạch Chính Nam mượn cơ hội này trả đũa.

Phòng tập quyền anh nằm trong một hội quán võ thuật nhỏ, Hạ Triết và Bạch Chính Nam thường đến nơi này, cả hai cùng chung một vị sư phụ, những lúc tâm trạng không tốt, Hạ Triết và Bạch Chính Nam đều đến đây để giải tỏa.

Hội quán võ thuật này nằm ở phía bắc thành phố họ đang sinh sống, đây là một nơi tương đối không có luật lệ, cảnh sát cũng không quan tâm đến khu này, vì vậy có rất nhiều lưu manh, trộm cướp xuất hiện, những người dám đến đây đều là những kẻ có bản lĩnh, nếu không, lúc xảy ra chuyện sẽ không có ai giúp đỡ, hiếm lắm mới có người ra mặt. Báo cảnh sát cũng chỉ lam cho có lệ.

Màn đêm buông xuống, trái với sự nhộn nhịp của trung tâm thành phố, nơi này vắng lặng, yên ắng và âm u đến đáng sợ, lần đầu tiên đi đến khu này, cả Hạ Triết lẫn Bạch Chính Nam bị một phen kinh hãi, may mắn gặp được người trượng nghĩa xuất hiện đúng lúc để giúp đỡ, chính là sư phụ dạy võ hiện tại, nhưng không phải lần nào cũng vậy, Hạ Triết và Bạch Chính Nam học quyền anh một phần vì yêu thích, một phần là để phòng thân đồng thời để giúp đỡ người yếu thế.

Ánh đèn phòng tập mờ nhạt, Hạ Triết và Bạch Chính Nam ngối đối diện nhau, hôm nay không có người đến, phòng tập chính là thiên hạ của cả hai.

"Tôi đắc tội cậu à?"

Hạ Triết khó hiểu hỏi. Hắn không nhớ mình đã làm gì khiến Bạch Chính Nam tức giận, bình thường xảy ra mâu thuẫn, cả hai sẽ cùng ngồi lại nói chuyện với nhau, hiếm khi dùng đến nắm đấm.

"Không hẳn!" Bạch Chính Nam trả lời. "Nhưng tôi vẫn rất muốn đánh cậu!"

Hạ Triết nghe vậy bật cười thành tiếng, từ lúc nào mà Bạch Chính Nam trở nên ngang ngược như vậy?

"Nói đi, tôi rốt cuộc đắc tội cậu chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng đắc tội." Bạch Chính Nam đáp, hắn đứng lên đeo găng đấm bốc vào, cất giọng. "Chúng ta đánh tiếp!"

"Tôi mệt rồi, không muốn đánh, ngày mai còn có kiểm tra, tôi muốn về ôn bài!"

Hạ Triết từ chối.

Bạch Chính Nam hôm nay uống nhầm thuốc gì lại hăng say đánh nhau đến mức này? Thường ngày, Hạ Triết có hứng muốn đánh thêm vài ván Bạch Chính Nam đều từ chối. Không phải Bạch Chính Nam yếu kém hơn mà vì hắn ta không muốn phung phí thêm sức lực.

"Trong đầu cậu chỉ có học à? Vui chơi hay yêu đương đều không nghĩ đến sao?"

Bạch Chính Nam hỏi. Vừa khéo hắn cũng muốn thăm dò một chút chuyện Hạ Triết từ chối Bạch Ngưng Yên, lại chê em gái hắn phiền phức.

"Đúng vậy, trước khi lên đại học tôi sẽ không yêu đương, vui chơi cũng sẽ hạn chế!"

"Cho nên hôm nay cậu mới từ chối Bạch Ngưng Yên?"

"Bạch Ngưng Yên là ai?" Hạ Triết hỏi.

"Là người bị cậu từ chối, còn chê phiền phức!"

Bạch Chính Nam giải thích, tên bạn này của hắn đến tên của người tỏ tình với mình cũng không biết, đúng là không tim không phổi, Bạch Chính Nam không nhịn được đau lòng thay cho Bạch Ngưng Yên.

"Bạn học đó tên Bạch Ngưng Yên à? Tôi chỉ biết bạn học đó mang họ Bạch, kể ra cậu cũng họ Bạch nhỉ, trường học cũng nhiều người họ mang họ Bạch quá!"

Hạ Triết cảm thán. Từ lúc được Bạch Ngưng Yên theo đuổi, Hạ Triết vốn không chú ý tới tên cô ấy, hắn chỉ nhớ người ta họ Bạch, còn về chuyện tên đầy đủ hay học lớp nào hắn không để tâm đến, dù sao cũng không muốn yêu đương, quan tâm sẽ khiến đối phương sinh ảo tưởng. Lúc này Bạch Chính Nam hỏi đến, Hạ Triết mới biết tên đầy đủ của cô bạn đó là Bạch Ngưng Yên.

"Không ngại nói cho cậu biết, đó là..."

Bạch Chính Nam còn chưa nói hết câu đã bị tiếng chuông điện thoại của Hạ Triết cắt đứt, Hạ Triết đi đến bàn để đồ lấy điện thoại từ trong cặp ra, là mẹ hắn gọi đến, chắc muốn hỏi hắn khi nào về nhà, Hạ Triết nhanh chóng bắt máy.

"Con nghe đây mẹ!"

"A Triết, sắp đến mười giờ, con khi nào mới về? Ngày mai không phải có kiểm tra sao? Con không định học bài à?"

Giọng của mẹ Hạ lo lắng. Bà là mẹ đơn thân, mọi hy vọng đều gửi gắm trên người Hạ Triết, từ nhỏ đến lớn, Hạ Triết không biết bố mình là ai, hắn cũng không tiện hỏi vì sợ mẹ Hạ đau lòng, Hạ Triết cố gắng học hành để có thể đậu đại học, sau đó tìm công việc tốt báo đáp ân nuôi dưỡng của mẹ Hạ.

Mẹ Hạ không quá quản thúc Hạ Triết, bà vẫn để Hạ Triết có không gian riêng tư, làm những điều mình thích, bà biết Hạ Triết hay đến khu vô pháp luật học võ, cũng biết Hạ Triết có người bạn thân tên Bạch Chính Nam, càng biết Hạ Triết được nhiều nữ sinh ngưỡng mộ, thật ra chỉ cần không ảnh hưởng đến kết quả học tập, mẹ Hạ đều không can thiệp.

"Con đang định về nhà, mẹ không cần đợi cửa, mẹ ngủ trước đi, sức khỏe mẹ không tốt, mẹ cần nghỉ ngơi."

Hạ Triết nhỏ nhẹ, hắn cũng tiện tay thu dọn đồ đạc đồng thời mở loa ngoài, đặt điẹm thoại bên cạnh, cởi áo thun thấm đẫm mồ hôi, lấy khăn lau qua một cái, Hạ Triết mặc vào áo sơ mi màu xanh nhạt.

"Mẹ biết rồi, nhớ về sớm đấy!"

Mẹ Hạ nói xong cúp máy.

Hạ Triết quay sang nhìn Bạch Chính Nam, lúc nãy hình như tên bạn này định nói gì đó về Bạch Ngưng Yên, Hạ Triết mở miệng: "Vừa rồi cậu muốn nói gì?"

"Không có gì quan trọng, lần sau tôi nói cho cậu biết cũng được, bây giờ về thôi, đừng để mẹ cậu lo lắng."

Bạch Chính Nam cũng vừa thay xong áo, hắn xếp gọn để vào trong cặp, chuyện hắn và Bạch Ngưng Yên là anh em cũng không quan trọng lắm, có cơ hội, hắn sẽ nói với Hạ Triết sau.

"Để sau vậy."

Hạ Triết cũng không hỏi nhiều, khi nào Bạch Chính Nam muốn sẽ nói với hắn. Hạ Triết và Bạch Chính Nam tắt đèn, đóng cửa phòng tập, cả hai cùng đi khỏi nơi đây, trở về nơi xô bồ, nhộn nhịp.