Lẽ nào đạo lý phụ nữ mang thai ngốc ba năm là có thật?
——————-
Cuối tuần, Lâm Cưu dậy thật sớm, tự mình nấu cháo, làm sao cho ra dáng ăn sáng, bắt đầu lại thói quen uống sữa, ăn ngon uống tốt cung cấp cho đứa bé trong bụng.
Ăn điểm tâm xong lại mang Hạt Đậu đi dạo xung quanh Tịch Dương Giác, lúc đi ngang phòng Trần bá, lão nhân gia đang sửa ống nước, Lâm Cưu buộc Hạt Đậu dưới tán cây, từ từ đi vào, nói: "Con giúp ngài."
Lâm Cưu ở phố Tịch Giác Dương nổi danh là lắm tài, những người già sống một mình có chuyện gì đều tìm cậu làm, Lâm Cưu cũng không thu bọn họ nhiều tiền, sửa ống nước cũng tự mình mang đồ dùng đến chỉ thu mười tệ, người trẻ tuổi đều đi ra ngoài, Lâm Cưu hiển nhiên trở thành bảo bối của một nhóm trưởng bối ở Tịch Giác Dương.
Cậu giúp Trần bá sửa xong ống nước, lại đến trong sân kiểm tra những cái ống nước khác, thu mười tệ chuẩn bị đi.
Trần bá gọi cậu lại: "Mấy ngày trước gà mẹ đẻ không ít trứng, Tiểu Cưu con lấy ít trứng đem về ăn, gầy quá rồi, trứng gà bổ thân thể."
Lâm Cưu đứng ở cửa, chần chờ.
Trần bá không nói hai lời dùng túi nhựa xếp vào mười mấy quả trứng gà dúi cho cậu, nếu như trong nhà có con gái, ông ước gì có thể giới thiệu cho Lâm Cưu làm quen.
Tiểu tử này tuấn tú cao gầy, ngoại trừ lời nói thiếu điểm, tâm địa lại thiện lương, không nhận về nhà được tiếc quá.
Lâm Cưu cuối cùng không làm khó nhận lấy trứng gà, trên đường trở về sờ sờ bụng, chậm rãi mở miệng: " Tiện nghi cho con."
Cậu không thích ăn trứng gà, lúc ăn thường đưa phần tròng đỏ cho Hạt Đậu, cậu chỉ muốn ăn lòng trắng trứng.
Trước đây thai phụ điều kiện không tốt, sinh con đều dựa vào trứng gà bồi bổ, con Lâm Cưu còn chưa sinh đã có, cũng đã cân nhắc chuyện sau đó.
Mãi đến tận khi đến cửa nhà mình nhìn thấy một cái bóng lưng, Lâm Cưu dừng lại không nhúc nhích.
Hắc Nguyệt Quang.
Ngày hôm nay Hắc Nguyệt Quang Lệ Bách Viễn trở lại nhìn nhà cũ, mục đích chủ yếu vẫn là nhà đối diện, giả bộ gõ cửa nhưng không ai mở cửa.
Quay đầu, nhìn thấy từ ngã rẽ có một bóng hình quen thuộc, Lệ Bách Viễn chần chờ không tiến lên, bốn mắt nhìn nhau.
Lệ Bách Viễn khẽ nói: "Lâm Cưu."
Hắc Nguyệt Quang cao cao tại thượng không thể với tới, một trương mặt như miếng băng bột phấn.
Lâm Cưu thản nhiên hỏi: "Có việc?"
Lệ Bách Viễn: "Mấy năm không gặp, cùng nhau ăn một bữa đi."
Lâm Cưu cau mày: "Tôi bận."
Ánh mắt Lệ Bách Viễn rơi vào túi nhựa trong tay Lâm Cưu, Lâm Cưu nhấc túi lên đi tới trước cửa mở khóa, rõ ràng không quá hoan nghênh Lệ Bách Viễn vào nhà.
Lệ Bách Viễn nói: "Em xua đuổi tôi?"
Còn nói: "Căm ghét tôi lắm sao?"
Lâm Cưu cảm thấy được Lệ Bách Viễn có chút phiền, vẫn là bộ dáng lạnh nhạt không thể với tới, trước đây có bao nhiêu yêu thích, hiện tại nghĩ lại cảm thấy mình rất ngu ngốc.
Lâm Cưu đóng cửa lại, vang ra một tiếng ầm thật lớn, Lệ Bách Viễn đứng ở ngoài cửa ngẩn ra.
Anh chợt tỉnh táo, lẽ nào vừa nãy mình biểu hiện quá dễ dãi, như kẻ liếm cẩu không có cao lãnh?
Lâm Cưu yêu thích bộ dáng cao lãnh thế nào anh biết rõ, càng không phản ứng thì cậu càng sấn tới, cho nên lúc nãy mình thể hiện quá xổ sàng.
Lệ Bách Viễn đứng ở cửa chốc lát, sau đó xoay người đi vào nhà mình.
Lý Thiên Lâm gửi tin nanhWechat tới, một con trai so với một đám con gái túm tụm còn nhiều chuyện hơn.
Mỹ nam tử có một không hai: Thế nào? Có nhìn thấy tiểu bạch nguyệt quang của cậu không?
Lboy: Gặp được.
Mỹ nam tử có một không hai: Diễn biến thế nào? Có hẹn được không?
Lboy: Tôi quá liếm cẩu, em ấy không thích.
Mỹ nam tử có một không hai: Được rồi, nếu tiểu bạch nguyệt quang không dính cách này, vậy thì dục cự còn nghênh!
Lệ Bách Viễn mặc kệ.
Mỹ nam tử có một không hai: Cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (1), tôi thấy cậu mới mua căn nhà kia đừng dọn vào ở, thẳng thắng ở cách vách với tiểu bạch nguyệt quang, cô nam quả nam, ai biết ngày sau sẽ có chuyện gì xảy ra.
Lệ Bách Viễn không để ý tới Lý Thiên Lâm phí lời, thế nhưng biện pháp chuyển về ở Tịch Giác Dương rất có lý.
Anh mới hạng mục sắp tới, muốn đi công ty khả năng không tiện lắm, quãng thời gian trước mới vừa đề xe mới hết thảy thủ tục đều làm được, có thể tạm thời đem phòng ở Tịch Giác Dương làm thành phòng làm việc.
Bây giờ nhìn bộ dáng của Lâm Cưu không muốn có nửa điểm giao tình với anh, mà nửa tháng trước bọn họ đêm đó chuyện phát sinh...
Thân thể Lâm Cưu có cảm giác với anh, đêm đó lúc ôm anh khóc, bên miệng còn nỉ non tên anh.
Đã như này? Còn chia tay?
Ngược lại anh không đồng ý, cũng không hối hận.
*
Lâm Cưu đang nói chuyện với chú Tiền ở Tịch Giác Dương trên Wechat, chú đang ngồi trên một cái ghế xếp nhỏ, bên chân còn bày một rổ đậu đũa, "Chú Tiền, con bây giờ nghèo rớt mồng tơi, thật không có ý định đi lôi kéo con gái nhà người ta, cô ấy nghe nói còn có tài, con còn chưa đọc nổi cuốn sách, nam nhân thô kệch lại mù chữ, quen người tôithật sự không hợp."
Chú Tiền ở đầu bên kia cao giọng: "Làm sao mà mù chữ? Ta nói này Tiểu Lâm, người trẻ không nên tự ti, trên con đường này chúng tôicó bao nhiêu người nhìn con lớn lên, mấy năm nay con sống không dễ dàng, hiểu chuyện lại chịu khó, hiện tại học nhiều nhưng không có bản lĩnh, thì dù có đọc bao nhiêu sách cũng không có bằng con được đâu."
Chú Tiền vẫn đang lầm bầm: "Như Duyệt nàng cũng không nhìn trúng mấy kẻ có nhà có xe đó, tuy bây giờ con không có nhà, sau này giá nhà ở Tịch Giác Dương cao, đến lúc đó bán đi đến trung tâm mua nhà cũng được. Chúng ta đã nói chuyện với Như Duyệt, nàng thích nam nhân thành thật lại chịu khó, Tiểu Lâm con lại đẹp trai như vậy, nàng cũng thích người đẹp trai!"
Lâm Cưu nói đến cuối cùng miệng cũng khô, vẫn không thể từ chối được ý tốt của chú Tiền.
Tịch Dương Giác thu lưu rất nhiều người già, mẹ goá con côi, Lâm Cưu giúp đỡ phần lớn người ở đây, phần lớn người ở đây đều xem cậu như con cái trong nhà mà đối đãi.
Lâm Cưu không thể nặng lời với bọn họ, không thể làm gì khác hơn là thêm lời mời kết bạn với Wechat của Như Duyệt, lúc gặp mặt nói rõ ràng là được.
Buổi tối ăn cơm, nhìn Hạt Đậu nghịch ngợm chạy nhảy trong sân, ban đêm lúc hơn 9 giờ chuẩn bị đi ngủ, cách vách đột nhiên truyền đến tiếng kèn ô tô, giống như có người giao đồ.
Lâm Cưu xuống giường đóng chặt cửa sổ, đá đá chú chó Sa Bì bên chân, bàn tay đặt lên bụng nhẹ sờ, làm sao cũng không tin bên trong có một đứa bé.
*
Lệ Bách Viễn đứng ở ngoài cửa nhìn nhân viên vận chuyển đem đồ đạc dời vào trong nhà, nhà đối diện tối thui, còn chưa được chín giờ rưỡi, Lâm Cưu cư nhiên ngủ sớm như vậy.
Tiểu bạch nguyệt quang lúc trước rất thích thức khuya, dạy thế nào cũng không nghe lời, còn muốn cưỡng bức dụ dỗ, đợi Lệ Bách Viễn dỗ ngủ mới chịu ngủ sớm.
Vừa điểm mười giờ, thời gian còn sớm, Lệ Bách Viễn không chút buồn ngủ. Anh đang nghĩ cách làm thế nào Lâm Cưu mới phản ứng với anh.
Nghĩ đến đêm khuya hai giờ, xử lý xong một chút công việc mới buồn ngủ.
Không tới bảy giờ, liền bị tiếng chó sủa gào gừ kế bên đánh thức.
Lệ Bách Viễn mặt không cảm xúc.
Giờ khắc này mặt Lâm Cưu cũng đồng dạng không cảm xúc, cậu bắt lấy Hạt Đậu xuống khỏi bụng mình, tóc dựng lên như nhúm rong biển nhỏ, tiện tay lay một cái: "Yên lặng nào."
Mặt chú chó Sa Bì trời sinh đã xấu lúc này có chút oan ức, Lâm Cưu nói: "Trong bụng tao có một hạt đậu, sẽ bị đè hỏng."
Có lẽ thuận theo ý nghĩ, cậu cơ bản không muốn đứa nhỏ trong bụng biến mất.
Lâm Cưu vẫy vẫy chú chó Sa Bì, chuẩn bị đem Hạt Đậu ngồi lên bụng mình, sau đó cảm thấy được mình thật ngốc.
Lẽ nào đạo lý phụ nữ mang thai ngốc ba năm là có thật?
Cậu đẩy Hạt Đậu ra bước xuống giường, vì phòng ngừa Hạt Đậu nghịch phá, trước tiên cho nó ăn đồ ăn rồi mới đi làm điểm tâm cho mình.
Tới bảy giờ rưỡi mới có công việc.
Trong Wechat có người liên hệ cậu, Lâm Cưu vội vàng ăn điểm tâm xong, mặc kệ Hạt Đậu kêu rên, cậu ôm theo hộp đồ nghề ra khỏi cửa.
Nghe thấy động tĩnh Lệ Bách Viễn mở cửa, chỉ thấy được bóng lưng của tiểu bạch nguyệt quang đi xa.
Lớp sơn phía sau xe đẹp đã tróc ra không ít, lúc qua ổ gà trên đường, xe liền phát ra tiếng loảng xoảng loảng xoảng kêu vang, cả người trên xe cũng lắc rất mạnh.
Mí mắt Lệ Bách Viễn giật giật, hoàn hảo không thấy Lâm Cưu từ trên xe ngã xuống, còn có cái thùng sau xe của cậu thoạt nhìn có chút nặng nề, lần trước Lý Thiên Lâm nói lúc cậu đi mở khoá xe cũng mang theo cái thùng như thế.
Lâm Cưu mở khóa cửa văn phòng làm việc cho khách hàng, thu lệ phí bảy mươi tệ.
Sau đó giao thức ăn đến nhà cho mấy cửa hàng, từ tám giờ rưỡi đưa đến mười giờ.
Lúc cậu từ tòa nhà văn phòng đi ra, xem lại tiền một chút, thầm nghĩ có thể thăng cấp phương tiện cho mình. Đưa đồ ăn bằng xe đạp tương đối mệt, mua chiếc xe máy con tốc độ vừa nhanh lại tiện lợi, mùa đông cũng có rất nhiều người không ra khỏi nhà, thời tiết đặc thù, cũng có thể có người bắt xe ôm, này đó cậu cũng có thể làm.
Lâm Cưu đạp xe đạp trở lại Tịch Dương Giác, lúc đi ngang qua phòng đối diện, cửa phòng mở, dư quang nhìn thấy người ngồi trên ghế, vô tình đối mắt, Lâm Cưu quay đầu trở lại.
Lệ Bách Viễn thu hồi ánh mắt.
Lý Thiên Lâm nói đúng, cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt, anh không thể chủ động tới gần Lâm Cưu, vậy thì trăm phương ngàn kế làm cho đối phương tự mình đưa tới cửa.
Nhà cũ rối tinh rối mù, cần sữa chữa rất nhiều chỗ, trang trí cũng phải đợi sửa xong mới làm.
Ngày hôm qua Lệ Bách Viễn vốn định liên hệ với công ty thiết kế, nhớ tới Lâm Cưu có làm công việc này, vì vậy đến phụ cận phố Tịch Dương Giác, tìm tới một công ty nhỏ.
Bên trong phòng làm việc có vài nhân viên, Lệ Bách Viễn cố ý hỏi, vậy mà hỏi đúng rồi, ông chủ có thể sắp xếp người ở gần đó, người được gọi chính là Lâm Cưu.
Ông chủ nghe Lệ Bách Viễn nhắc đến Lâm Cưu, liền sẵn tiện khen Lâm Cưu hết lời, nói đứa trẻ này thật biết chịu khó.
Lệ Bách Viễn giả bộ cân nhắc: "Nếu ông chủ đã nói là tốt, vậy cứ chọn người đó đi."
Lão bản gọi điện thoại cho Lâm Cưu, Lâm Cưu vừa nghe thấy ở cửa sổ, dứt khoát từ chối.
Lệ Bách Viễn trắng tay đi về.
Anh cũng không tìm người khác làm công việc này, nhìn sân rối như tơ vò, nỗi lòng bay tới cách vách, nghĩ đến có chút phiền muộn.
Lệ Bách Viễn cầm lấy một cái cây búa từ thùng dụng cụ, gõ gõ nơi này đánh đánh nơi kia.
Wechat có tin nhắn của Lý Thiên Lâm.
Mỹ nam tử có một không hai: Khổ nhục kế có hiểu không?! Dốt nát!
Lboy: Đây là chiêu gì vậy?
Mỹ nam tử có một không hai: A, cho nên nói cậu không hiểu.
Lệ Bách Viễn xác thực không hiểu, anh cũng không biết dùng khổ nhục kế lừa người.
Đừng nói là lừa người, tìm một câu làm cái cớ còn khó.
Lệ Bách Viễn bỗng nhiên nhắm mắt, giơ cây búa lên, hé mắt nhìn xuống chân mình, buông tay ra, cây búa liền rơi xuống.
Liếm cẩu không thể làm, vậy thì dùng khổ nhục kế đi.
———————-
(1): Ý nghĩa của câu thành ngữ này là chỉ những lâu đài gần nước sẽ nhìn thấy ánh trăng trước tiên. Ví với việc có quan hệ gần gũi với một người, hoặc là có các mặt như chức vụ, hoàn cảnh thuận lợi thì sẽ sớm có được lợi ích hoặc thuận lợi hơn.
Lời editor:
Lệ Bách Viễn: Khổ nhục kế dùng làm sao?:((((((
Lý Thiên Lâm: Ngu ngốc.
Lâm Cưu: Hừ.