Ngay tối đó Hạ Cảnh Lan, Mạc Thiên Nhật Dạ cùng Thẩm Nghiệp Thành về Mạc gia, phòng khách bắt đầu căng thẳng, Lịch Nhi đang ngủ trên phòng không hay biết gì.
Hạ Cảnh Lan ngồi trên sofa gọi tất cả người làm ra xếp thành hàng ngang hỏi chuyện.
- Tối nay ai đã pha sữa cho Quyên Ly uống.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Tiểu Quý, chuyện hầu hạ thiếu phu nhân tương lai trước giờ chỉ có Tiểu Quý làm, ai cũng không chiều được Thẩm Quyên Ly. Tiểu Quý run rẩy bước lên phía trước.
- Thưa phu nhân, hôm nay con không pha sữa cho Thẩm tiểu thư mà là Tôn tiểu thư pha.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhíu mày ném cho Tiểu Quý một ánh nhìn nghi ngờ lên giọng.
- Cô thật cả gan, Lịch Nhi việc gì phải pha sữa cho Thẩm Quyên Ly.
Tiểu Quý bị nhìn đến hoảng sợ, Thẩm Nghiệp Thành thấy vậy lên tiếng.
- Tôi nghe nói Tôn tiểu thư bây giờ so với người làm ở Mạc gia là ngang nhau, nên việc cô ấy pha sữa cho Quyên Ly cũng đâu có gì lạ.
- Thẩm tổng thật biết nói đùa, Lịch Nhi là thiếu phu nhân của Mạc gia, việc của kẻ hầu người lạ cô ấy không cần phải động tay, nếu tôi biết ai dám xem thường sai khiến cô ấy, tôi sẽ chặt tay người đó.
Tiểu Quý nghe xong tái mặt cúi đầu, nếu lần này cô không khai bậy sợ rằng sẽ không giữ nổi tứ chi của mình mất. Mà Thẩm Nghiệp Thành cũng tối sầm mặt vì giận, nói như vậy thì cháu gái của ông là gì trong ngôi nhà này.
Hạ Cảnh Lan nghe nói tới Tôn Lịch Nhi thì càng phấn khích, dù gì bây giờ Quyên Ly cũng không sao rồi nhưng nếu thủ phạm là Tôn Lịch Nhi thì bà có cớ đuổi cô ta ra khỏi nhà mà Nhật Dạ không thể ngăn cản được.
- Tường trình lại mọi chuyện cho tôi nghe, nếu nói gian người chịu hậu quả sẽ là cô.
Tiểu Quý hốt hoảng quỳ xuống lắp bắp nói.
- Bẩm...bẩm phu nhân, tối nay con định pha sữa cho thiếu gia thì Tôn tiểu thư mới đi đâu về nói sẽ tự mình pha, sau đó thì cô ấy pha hai ly, nói là pha cho Thẩm tiểu thư, con không nghi ngờ mang ra cho Thẩm tiểu thư uống, sau đó thì con không biết gì hết. Phu nhân, con không làm gì hết, con vô tội.
Hạ Cảnh Lan nghiến chặt răng mặc cho Mạc Thiên Nhật Dạ đòi kiểm tra camera kiểm chứng lời của Tiểu Quý nói. Bà đi thẳng lên tầng hai xô cửa phòng của Lịch Nhi, Mạc Thiên Nhật Dạ cũng đi theo sau, hắn chắn trước cửa không cho mẹ mình vào.
- Mẹ, chuyện còn chưa rõ ràng, giờ này đã trễ rồi cô ấy còn đang ngủ.
- Giấc ngủ của nó quan trọng bằng con trai của con sao, con trở nên mù quáng như vậy từ lúc nào vậy, tránh ra?
"Cạch."
Hạ Cảnh Lan còn chưa mở cửa Lịch Nhi ở bên trong đã mở trước, cô nghe tiếng ồn ào ngoài cửa nên giật mình thức dậy, mở ra thì thấy nhiều người như vậy rồi.
- Có chuyện gì vậy?
- Lục soát hết mọi ngóc ngách cho tôi, tìm được đồ khả nghi sẽ có thưởng.
Hạ Cảnh Lan vừa nói xong thì những người giúp việc lập tức xông vào phòng lục tung đồ đạc trong phòng lên.
Lịch Nhi nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đầy thắc mắc, hắn kéo cô vào lòng nói nhỏ vào tai cô.
- Anh sẽ bảo vệ em.
Lịch Nhi nhíu mày không hiểu chuyện gì, cô lại làm gì phật lòng Mạc phu nhân tôn quý của Mạc gia sao?
Lịch Nhi còn chưa thắc mắc xong Tiểu Quý đã hô lên.
- Thư phu nhân, con tìm được rồi.
Tiểu Quý cầm vỉ thuốc màu trắng đã mất hai viên đưa cho Hạ Cảnh Lan, Hạ Cảnh Lan sa sầm mặt mày nhào tới định tát vào mặt Lịch Nhi nhưng Mạc Thiên Nhật Dạ nhanh tay chặn lại.
- Có gì từ từ nói, mẹ không được động vào cô ấy.
Hạ Cảnh Lan hạ tay, giận đến đỏ mặt, bà cầm theo vỉ thuốc xuống nhà nói với Tiểu Quý.
- Gọi cho cảnh sát đến đây, mọi chuyện rõ ràng rồi, con của phạm nhân thì cũng là phạm nhân thôi.
Lịch Nhi cùng Mạc Thiên Nhật Dạ xuống phòng khách, tới giờ này cô còn không biết vỉ thuốc kia tại sao có trong túi xách của mình, mà nó là loại thuốc gì cô cũng không biết.
Đôi mắt Lịch Nhi va vào Thẩm Nghiệp Thành, ông ta đến đây giờ này làm gì, không lẽ có liên quan tới Thẩm Quyên Ly?
Hạ Cảnh Lan ném vỉ thuốc lên bàn chỉ vào mặt Lịch Nhi quát lên.
- Đồ rắn độc, có phải cô thấy Nhật Dạ gần đây để ý tới mình nên âm mưu hãm hại Quyên Ly hay không, cô không đẻ được nên cũng không cho người khác đẻ, đồ ác phụ.
Lịch Nhi nghe lùng bùng lỗ tai, mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, bà ta nói cô âm mưu hãm hại Thẩm Quyên Ly, lẽ nào là nói chuyện Thẩm Quyên Ly đột nhiên bị băng huyết là do cô làm sao, còn có chuyện nực cười như vậy nữa à?
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo tay Lịch Nhi ngồi xuống ghế, không phải vì hắn biết đứa bé trong bụng Thẩm Quyên Ly không phải là con của hắn nên mới bênh vực cô mà vì hắn tin loại chuyện dơ bẩn này cô không bao giờ nhúng tay vào.
- Chuyện còn chưa rõ ràng, mẹ đừng vội kết luận.