- Lịch Nhi, anh đau.
Mạc Thiên Nhật Dạ lên tiếng kéo Lịch Nhi về thực tại, cô bước thêm vài bước tới gần quan sát hắn hỏi.
- Đau ở đâu?
- Đau đầu.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngây ngô chỉ vào đầu mình, Lịch Nhi cũng không nghi ngờ tiến lại gần xoa bóp thái dương cho hắn nhưng mà cái Mạc Thiên Nhật Dạ muốn đâu chỉ như vậy, để dẫn dụ con mồi hắn đi đường vòng tinh vi hơn.
Lịch Nhi xoa bóp cho hắn một hồi hắn lại than buồn ngủ, Lịch Nhi không muốn nói nhiều nên tắt đèn rồi leo lên sofa, Mạc Thiên Nhật Dạ đâu dễ dàng tha cho cô, hắn ôm gối đứng trước mặt cô nhỏ giọng nói.
- Anh muốn ngủ với em.
Lịch Nhi trợn mắt quát vào mặt hắn.
- Anh bị điên sao, tôi và anh đã ly hôn rồi, tôi không phải là cái gối ôm để anh quăng lên giường gác chân.
Thấy mặt hắn ngơ ngơ, Lịch Nhi miễn cưỡng đứng diễn giải cho hắn hiểu, dù gì hắn cũng mất trí nhớ rồi, sợ rằng ly hôn là gì cũng không biết.
- Ly hôn là anh ở nhà anh, tôi về nhà tôi không còn bất cứ quan hệ gì nữa, không ở chung phòng, không ngủ chung giường, tôi nằm ở đây, anh lên kia nằm rõ chưa.
Mạc Thiên Nhật Dạ bật cười trong lòng, Tôn Lịch Nhi ơi Tôn Lịch Nhi, không ở cùng phòng, vậy cô đang ở đâu vậy, đã rơi vào tay tôi rồi còn muốn chạy sao.
Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn giữ nguyên cơ mặt ngây thơ vô tội của mình, hắn quay bước đi ra cửa, há miệng la lên.
- Mẹ ơi, Lịch Nhi không chịu ngủ với…
Mạc Thiên Nhật Dạ còn chưa nói ra được chữ cuối cùng đã bị Lịch Nhi chạy tới bịt miệng, Hạ Cảnh Lan nói hai ngày nữa sau khi cuộc họp hội đồng quản trị kết thúc sẽ cứu ba của cô, cô không thể để bà ta có cơ hội lật lọng được.
- Đừng la nữa, muốn tôi ngủ cùng chứ gì, được thôi.
Lịch Nhi kéo tay Mạc Thiên Nhật Dạ về giường, cẩn thận đắp chân cho hắn rồi nằm xuống bên cạnh, cô đưa lưng về phía hắn, tim đập thình thịch, dẫu biết là hắn bị mất trí rồi nhưng kí ức về những lần bị hành hạ thể xác khiến cô không cách nào bình tĩnh được. Nó như một con nhện độc hăng say giăng tơ vào não cô, khiến cô không thể thoát ra được.
Mạc Thiên Nhật Dạ chịu nằm yên một hồi rồi tiếp tục kêu đau, Lịch Nhi khó chịu quay đầu hỏi hắn đau chỗ nào, lần này hắn đánh rơi liêm sỉ chỉ thẳng vào giữa hai chân mình. Lịch Nhi hoảng quá ngồi bật dậy, cái tên này, hắn như vậy mà nói là mất trí thì ai tin.
- Anh… Anh…có bị nhầm lẫn ở đâu không, ở đó…làm sao mà đau được.
Mạc Thiên Nhật Dạ rất thích thú với phản ứng của cô, càng lúc hắn càng thích trò chơi mất trí này rồi. Hắn vô sỉ nắm lấy tay Lịch Nhi đặt vào đũng quần của mình, trên miệng còn nở nụ cười sảng khoái.
Mạc Thiên Nhật Dạ đang mặc bộ đồ ngủ có chất liệu vải rất mỏng manh, tay Lịch Nhi chạm vào có thể cảm nhận rõ ràng nơi đó đang căng cứng, cô giật mình nhanh rút tay lại nhưng bàn tay của Mạc Thiên Nhật Dạ không cho cô có cơ hội đó, hắn ép sát bàn tay của cô còn ma sát vào.
Lịch Nhi trừng mắt, dùng bàn tay còn lại tát vào mặt hắn, năm ngón tay in lên khuôn mặt tuấn tú trời ban của Mạc Thiên Nhật Dạ hắn sững sờ buông tay của cô, ôm lấy mặt mình mở to mắt kinh ngạc. Cô ta dám đánh hắn, Mạc Thiên Nhật Dạ này sống 28 năm trên đời chưa từng bị ai đánh, vậy mà hôm nay bị chính Tôn Lịch Nhi thấp kém này xuống tay, cô ta bị điên rồi có phải không?
Lịch Nhi nhanh chóng bước xuống giường nuốt một ngụm nước bọt, Hạ Cảnh Lan mà biết cô đánh con trai cưng của bà ta thì thế nào bà ta cũng ném cô vào thùng rác nhưng cô không chịu được sự quấy từ tên điên này. Lịch Nhi uất ức lưng chừng lệ chỉ vào mặt hắn hét lên.
- Mạc Thiên Nhật Dạ, có phải anh giả vờ mất trí không, tôi nói cho anh biết, tôi đã ký đơn ly hôn rồi, cũng đã trả tự do cho anh rồi, là anh kéo tôi quay lại đây. Tôi không phải là nô lệ tình dục của anh, anh nghe rõ chưa.
Tôn Lịch Nhi gào muốn khản cả giọng, lúc trước cô vì yêu hắn, muốn lấy lòng hắn nên để yên cho hắn chà đạp thân xác này nhưng bây giờ cô buông bỏ rồi sao hắn vẫn chưa tha cho cô, hắn làm sao hiểu được những ngày tháng đó đối với cô là ác mộng, sau những lần mây mưa ê ẩm thân xác là nước mắt cô hoà ướt gối.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn nỗi khiếp sợ dâng lên trong ánh mắt của Tôn Lịch Nhi, chuyện giường chiếu chẳng phải rất bình thường sao, lúc trước cô còn rất cam chịu mà, sướng thì cùng sướng có gì mà khóc lóc, mất hứng.
Mạc Thiên Nhật Dạ không hài lòng nhưng cũng không biểu hiện quá rõ ràng dù gì tâm hồn của hắn bây giờ chỉ là một đứa trẻ thôi. Hắn nằm xuống giường giương mắt nhìn cô, sao vẫn còn chưa chịu nằm xuống, định đứng đó khóc cả đêm sao?