Mạc Cao Ân bật cười, nhìn thẳng vào đôi mắt như chú nai ngơ ngác của Mạc Thiên Nhật Dạ nói như thách thức.
- Lúc tỉnh táo cháu không lo giữ cô ấy, lúc mê sảng lại muốn nắm chặt không buông sao, cháu nghĩ…cháu có đấu lại chú không?
Lời của Mạc Cao Ân vừa đủ cho tất cả những người có mặt ở đó nghe thấy, ai cũng nóng mặt dùm anh ta, trước mặt là Mạc Thiên Nhật Dạ, bên trái còn có Hạ Cảnh Lan vậy mà dám tuyên bố giành vợ với cháu mình.
Lịch Nhi cũng có phần bối rối, Mạc Cao Ân đúng là bị điên rồi, đang yên đang lành lại rước họa cho cô.
Mạc Thiên Nhật Dạ hừ lạnh trong lòng, đã hai năm rồi, người chú này vẫn chưa bỏ ý định với cô vợ không thừa nhận của hắn sao, có phải sau khi Tôn Lịch Nhi rời khỏi đây họ liền dọn về sống bên cạnh nhau không, trước mặt hắn còn ve vãn nhau như vậy sau lưng thì như thế nào. Mạc Thiên Nhật Dạ này ghét nhất là ai giành đồ với mình, dù là miếng giẻ lau chân cũng không được.
Mạc Thiên Nhật Dạ chắn trước mặt Lịch Nhi, tuy ngữ điệu như một đứa trẻ nhưng rõ ràng là muốn đánh dấu chủ quyền.
- Lịch Nhi à, em là của anh có phải vậy không?
Lịch Nhi trợn mắt nhìn hắn, sau khi hắn mất trí nhớ thì những lời này tuột ra khỏi miệng lại dễ dàng như vậy nhưng lúc này những lời buồn nôn cô không muốn nghe nữa. Hạ Cảnh Lan liếc mắt nhìn cô, cả nhà họ Mạc đợi cô trả lời, Lịch Nhi không thèm trả lời cô bây giờ cũng đâu phải thiếu phu nhân của Mạc gia nữa, việc gì phải nhìn sắc mặt của bọn họ.
Mạc Thiên Nhật Dạ đợi mãi không có có được sự phối hợp của Lịch Nhi, thẹn quá hoá giận hắn làm ầm lên.
- Lịch Nhi không cần con nữa rồi.
Hạ Cảnh Lan phát cáu nhưng có Mạc Cao Ân ở đây, bà ta cũng không muốn làm lớn chuyện, sợ hắn về nói lại với ông nội Mạc.
- Lịch Nhi, con đừng chọc giận Nhật Dạ nữa.
Chọc giận sao? Cô làm sai cái gì à?
Mạc Cao Ân không nghĩ Lịch Nhi lại đứng về phe của mình, tâm trạng anh cực kỳ tốt ung dung ngồi xuống sofa, thím Phương rót cho anh một tách trà, anh cũng không từ chối cầm lên nhấp một ngụm.
- Chị dâu à, Nhật Dạ bị như vậy rồi làm sao tới cuộc họp cổ đông đây hay là tại đây chị ủy quyền cho con trai giao lại chức giám đốc điều hành cho em đi.
Hạ Cảnh Lan bật cười, đúng là nói chuyện nhảm nhí, nếu như hắn không phải là đứa con được ông nội Mạc thương yêu nhất thì bà cũng không phí lời với hắn ta làm gì. Hạ Cảnh Lan ngồi xuống sofa đối diện với Mạc Cao Ân chậm rãi trả lời.
- Chú lại nói lời thừa rồi, thứ gì đã vào ngôi nhà này rồi làm sao chạy đi được, Nhật Dạ chỉ bị tổn thương một chút, Lịch Nhi cũng bên cạnh ngày đêm chăm sóc, nay mai thôi Nhật Dạ sẽ khỏi bệnh, chú giữ chức phó giám đốc rồi, sao còn không an phận đi?
Mạc Thiên Nhật Dạ kéo tay Lịch Nhi đứng cùng hắn nghe cuộc đối thoại của Mạc Cao Ân cùng mẹ của mình, xưa nay hắn và người chú này luôn cạnh tranh với nhau, có khi nào chính Mạc Cao Ân đã sai người đâm chết hắn không, hắn ta còn say mê Tôn Lịch Nhi như vậy, khả năng này rất cao.
Mạc Cao Ân buông tách trà nhếch môi cười rồi nhìn khuôn mặt trắng nõn bị sưng một bên của Lịch Nhi dè bỉu Hạ Cảnh Lan.
- Các người đúng là rất có lương tâm, bình thường thì xem người ta không khác gì người vô hình, lúc cần tới thì xem người ta như người giúp việc, hôm nay em chỉ muốn tới thăm Nhật Dạ một chút thôi nhưng hình như không được chào đón cho lắm. Em về đây.
Mạc Cao Ân bước vài bước đột nhiên quay lại nhìn Lịch Nhi dặn dò.
- Có khó khăn gì cứ tới tìm chú.
Lúc nhà họ Tôn xảy ra chuyện Mạc Cao Ân đang ở nước ngoài, lúc trở lại hay được mọi chuyện thì Tôn lão gia đã bị tạm giam, anh rất muốn giúp Lịch Nhi nhưng trước giờ cô luôn từ chối sự giúp đỡ của anh. Tại sao cô thà chịu khổ ở bên cạnh Mạc Thiên Nhật Dạ còn hơn là nhờ anh giúp, vết thương trên mặt cô khỏi hỏi cũng biết là do Hạ Cảnh Lan ra tay rồi.
Mạc Cao Ân vừa rời khỏi Hạ Cảnh Lan liền mắng Lịch Nhi một trận, bà ta trước giờ đã không ưa cô, bây giờ còn có cớ để ghét thêm.
- Cô đúng là loại phụ nữ chẳng ra gì, Mạc Cao Ân là chú ruột của Nhật Dạ, có phải cô muốn leo lên giường với hắn ta không?
Lịch Nhi nhíu mày nhếch môi cười, là con mắt nào của bà ta thấy cô muốn ngủ cùng Mạc Cao Ân vậy? Lịch Nhi rút mạnh tay mình khỏi Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn thẳng vào mắt Hạ Cảnh Lan không nể mặt trả lời.
- Mạc phu nhân, lời của bà hình như có hơi không đúng thì phải, là bà nói tôi không còn địa vị gì ở Mạc gia thì tôi làm gì là quyền của tôi chứ, nếu bà thấy tôi chướng mắt thì để tôi rời khỏi đây đi, hành lí của tôi còn chưa khui ra đâu.