Một tuần sau Mạc Cao Ân xuất viện, anh không vội quay trở lại IT làm việc mà dành thời gian rảnh tới nhà họ Tôn. Lúc thấy Mạc Thiên Nhật Dạ mang tạp dề thái thịt, suýt chút nữa đã lên cơn đau tim trở lại.
Anh biết những món ăn được Lịch Nhi mang vào bệnh viện đa phần là do hắn nấu nhưng không tưởng tượng nổi hình ảnh trước mặt này.
Mạc Cao Ân ngồi ở phòng khách với Tôn lão gia, Mạc Thiên Nhật Dạ pha một bình trà đặt mạnh trước mặt anh, hờ hững nói.
- Mời uống trà.
Sau đó đi thẳng vào trong bếp, khuôn mặt kia biểu lộ rõ là không muốn tiếp khách, mời nước là bị ép mà thôi. Mạc Cao Ân quay đầu nhìn bóng lưng cháu trai mình trong bếp, cảm thấy việc này thật hoang đường, mà sự hoang đường này dường như đã thuyết phục được cả Lịch Nhi và ba của cô ấy.
Mạc Cao Ân ở lại nhà họ Tôn ăn cơm chiều rồi đợi Lịch Nhi chuẩn bị ra ngoài cùng mình, anh nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ hết dọn thức ăn thừa rồi lại rửa chén không một chút phàn nàn, nghe Lịch Nhi sẽ đi ngắm sao cùng mình hắn cũng im lặng không nói gì.
- Anh Cao Ân chúng ta đi thôi.
Lịch Nhi kéo Mạc Cao Ân khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, cô đứng trước mặt anh, mặc một chiếc váy suông dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo cardigan cùng màu, đơn giản thanh thuần như chính cô vậy.
Anh cười, đứng lên rời đi cùng cô. Mạc Thiên Nhật Dạ cầm miếng bọt rửa chén quay đầu nhìn bóng lưng của hai người họ, nỗi chơi vơi hiện lên rất rõ, hắn xả nước cho sạch bọt xà phòng rồi cũng lấy chìa khoá xe rời đi.
Những ngày cuối cùng của tháng 12 trời rét buốt, Mạc Cao Ân lái xe dọc quốc lộ ra ngoại ô hướng về phía biển, rất lâu rồi mới tận hưởng trọn vẹn khí sắc của đất trời, cảm nhận mùi hương của gió lộng. Những ngày vừa qua nằm trong bệnh viện, một màu trắng toát lạnh lẽo ám ảnh anh ngày qua ngày khiến hai mắt không nhận diện được màu sắc xung quanh nữa.
Mạc Cao Ân mở cửa xe cho Lịch Nhi, dắt tay cô xuống bờ đá, cả hai ngồi gần nhau trên bãi cát dài, nghe tiếng sóng biển rì rào theo từng đợt sóng nhỏ.
Lịch Nhi bó hai chân nhìn xa xăm ngoài mặt biển, Mạc Cao Ân ngửa nửa người ra sau nhìn bầu trời sắp ngả màu đen, vài ngôi sao đã bắt đầu lốm chốm, xung quanh không có ai khác ngoài anh và cô.
Khoảnh khắc này là khoảnh khắc mà Mạc Cao Ân chỉ được thấy trong mơ, nó không phải là cái gì đó quá đỗi phi phàm nhưng anh đã theo đuổi cả thời thanh xuân đến bây giờ mới được trải nghiệm.
Anh nghiêng mắt nhìn tóc cô bay trong gió, muốn đưa tay se lọn tóc tròn nhưng gió thổi rớt qua kẽ tay anh. Anh cười, rõ ràng cô đang ở đây nhưng sao vẫn cô đơn đến vậy? Chắc có lẽ vì… cô không thuộc về Mạc Cao Ân.
- Lịch Nhi.
Lịch Nhi quay đầu theo tiếng gọi của Mạc Cao Ân, cô mỉm cười, y như lần đầu gặp anh dưới hàng phượng vỹ đầu mùa hạ, lần này trái tim Mạc Cao Ân lại đánh rơi vài ba nhịp, chỉ cần là cô anh sẽ không thể kìm chế được mình.
Anh muốn nói thật nhiều với cô, muốn hỏi cô vì sao không thể yêu anh nhưng tất cả những câu hỏi đó lại không thể tuột ra khỏi miệng, vì sợ nhận được câu trả lời mà bản thân không dám nghe. Mất vài phút Mạc Cao Ân mới lên tiếng.
- Anh sẽ đi Mỹ vài năm để tiện cho việc theo dõi tim của mình và học hỏi thêm một số thứ.
Lịch Nhi rất bất ngờ, trước giờ chưa bao giờ nghe anh nói sẽ đi nước ngoài. Cô tò mò hỏi.
- Anh đi bao lâu mới về?
Mạc Cao Ân ngửa mặt lên trời, không chú tâm vào một ngôi sao nào, bâng quơ trả lời.
- Anh chưa xác định được.
Thật ra anh không muốn đi, vì ở đây có cô nhưng đã đi anh lại không muốn về, vì anh không đủ can đảm thêm một lần nữa nhìn cô và người khác tay trong tay hạnh phúc. Anh biết là do anh cứ mãi nuôi loại hy vọng viễn vong sẽ mãi mãi không thành hiện thực nhưng anh lỡ yêu một người quá lâu rồi... muốn dứt ra là điều không thể.
Lịch Nhi trầm xuống theo cái nhìn sầu buồn của Mạc Cao Ân, anh là tiêu biểu của sự cố chấp dài dăng dẳng, người đàn ông như anh là ước mơ của bao nhiêu cô gái, vậy mà anh lại lún sâu vào vũng bùn của cô.
Lịch Nhi khẽ thở dài ngắm ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nói thật chậm.
- Anh Cao Ân, đời người được có bao nhiêu năm để sống vậy nên em mong anh hãy sống cho chính mình, đừng chôn vùi cuộc đời vì người không đáng. Em thật sự mong anh được hạnh phúc, anh cười vui thì em mới cười vui.
Gió biển len lỏi vào hai con người mãi mãi không thuộc về nhau, cô ở một bến bờ, còn anh là con thuyền ngoài biển rộng, cô ở một nơi vững chắc, còn lòng anh lại mãi lênh đênh.
Rất nhiều lần em bảo anh hãy chọn một người con gái tốt để yêu nhưng em có biết đâu từ lúc em nở nụ cười thì anh đã gục ngã, anh tìm ở đâu được một người con gái giống như em để yêu. Em nói mình không xứng để yêu anh, anh cũng không xứng để yêu họ, vì nếu anh bắt đầu với một người anh sẽ tìm bằng được dáng vẻ của em trong họ, thật không công bằng đúng không? Vậy nên cho anh giữ lại giây phút này đến khi anh rời đi... là anh đã mãn nguyện rồi.
Hai người ngồi đến khuya, đến khi vị lạnh buốt dường như đã len lỏi vào tận phổi Mạc Cao Ân mới đỡ Lịch Nhi dậy, anh xòe bàn tay mình áp vào lòng bàn tay của cô lần cuối, nhìn vào đôi mắt còn đẹp hơn ánh sao của cô, trầm giọng.
- Sau này em phải thật hạnh phúc, nếu em không hạnh phúc, anh cũng không thể hạnh phúc được.
Anh thừa nhận mình không thích Mạc Thiên Nhật Dạ nhưng dáng vẻ của hắn bây giờ đủ để khiến Tôn Lịch Nhi của anh được chở che, anh không sánh bằng hắn, không thể khiến em cười giống như hắn, vậy nên để em vui với chân trời của em, anh cũng có thể nở nụ cười rồi.
Khoé mắt Lịch Nhi cay, hai hàng lệ đổ, cô ghét chính mình không thể khiến anh được thoải mái, ghét bản thân mình làm anh đau lòng nhưng trái tim cô chỉ có một, cô không thể xẻ nó chia hai. Cô biết anh yêu cô nhiều bao nhiêu nhưng lòng cô lại tích tụ những điều đó thành một thứ tình cảm của gia đình, cô không thể bán đứng cảm xúc của mình được, chỉ có thể xin lỗi anh mà thôi.
Mạc Cao Ân đưa Lịch Nhi về nhà, anh đứng trước cổng nhìn gương mặt của cô thật kỹ, lưu lại không ít đường nét của cô vào trong trí nhớ của mình. Anh đứng một lúc rồi vẫy tay tạm biệt, còn ở lâu thêm anh sẽ không nỡ rời đi.
Mạc Cao Ân nhìn cô đi vào cổng, lúc anh chuẩn bị khởi động xe đột nhiên Lịch Nhi xô cửa chạy ra hét lớn.
- Mạc Cao Ân, đến khi nào anh chịu tìm một người con gái khác để yêu thì em mới yêu lại lần nữa.
Mạc Cao Ân ngây người, anh không quay đầu vì sợ cô sẽ thấy nước mắt của anh. Lịch Nhi thật ngốc, "duy nhất" của anh thật ngốc. Anh đưa cánh tay ra cửa xe vẫy tay tạm biệt cô rồi rời đi, nhìn lòng bàn tay vừa mới xăm hai từ "chiến thắng" mà cô viết lên rồi nắm thật chặt. Mai này nơi đất khách hành trang của anh chỉ có hai từ này.
Lịch Nhi nhìn chiếc xe biến mất trong màn đêm, người anh trai cho cô mượn bờ vai suốt một thời niên thiếu lặng lẽ rời đi không một lời oán trách, anh phải hạnh phúc, anh xứng đáng có được hạnh phúc.