Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn theo bóng lưng của Lịch Nhi mày nhíu chặt lại, không phải trước đây cô ta thích hắn lắm sao, sao bây giờ lại như kẻ xa lạ vậy, hắn nhìn quả không sai, cô ta cũng giống như những hạng phụ nữ tầm thường ngoài kia thôi, hám địa vị và vẻ soái khí của hắn còn bây giờ thấy hắn mất trí liền tỏ ra chán ghét.
Mạc Thiên Nhật Dạ thu gương mặt đằng đằng sát khí của mình lại rồi đi theo Lịch Nhi, cô bước ra vườn ngồi trên ghế gỗ.
Sân vườn Mạc gia rất rộng, trồng rất nhiều loại cây ăn quả, những cây lâu năm ở đây đều do Mạc lão gia quá cố tự tay chăm sóc.
Lịch Nhi nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ từ xa bước tới, vẫn không hiểu sao anh ta chỉ nhớ có mỗi mình. Anh ta và Thẩm Quyên Ly tình sâu nghĩa nặng như vậy mà không để lại chút kí ức nào sao? Bảo cô giúp anh ta lấy lại kí ức cô cũng không biết phải làm cách nào, vì giữa cô và Mạc Thiên Nhật Dạ không hề có kỉ niệm gì với nhau cả.
- Lịch Nhi em muốn chơi trò gì?
Mạc Thiên Nhật Dạ như một gã đàn ông đẹp trai mang tâm hồn của đứa trẻ lên năm, nhìn chỗ nào cũng thấy hơi giả tạo.
Lịch Nhi chớp mắt chỉ trụ đèn màu đen ở đằng kia rồi lơ đễnh nói.
- Anh còn nhớ chỗ này không? Anh vì sợ Thẩm Quyên Ly ngã mà xô tôi vào đó để đỡ cô ta.
Chỉ mới mấy tháng trước Lịch Nhi đi ra ngoài vườn ngắm hoa, Thẩm Quyên Ly cũng từ trong đi ra kiếm chuyện với cô, cô không bận tâm tới cô ta liền giở trò nói cô đẩy cô ta ngã. Mạc Thiên Nhật Dạ không biết từ đâu xuất hiện kịp lúc xô Lịch Nhi đâm đầu vào trụ đèn chỉ để đỡ Thẩm Quyên Ly đứng dậy, lúc ấy máu chảy ướt trán, cô phải khâu tận hai mũi hắn cũng không quan tâm tới còn mắng cô một trận.
Thật ra lúc ấy cô buồn nhiều hơn là đau, bây giờ nghĩ lại cô cũng không cảm giác gì đặc biệt nữa, chỉ là nhắc cho anh ta nhớ một chút vì ngoài những chuyện này ra cô cũng không có gì để gợi lại kí ức cho anh ta cả.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhìn về phía trụ đèn rồi nhìn Lịch Nhi, tất nhiên là hắn nhớ chuyện này nhưng trong đầu hắn trước giờ luôn có nột quy tắc, bênh vực ai cũng được nhưng người đó nhất định không phải là Tôn Lịch Nhi, tại sao ư, không tại sao cả.
Mạc Thiên Nhật Dạ tiến tới gần cô rồi ngồi xuống, bàn tay đưa lên trán cô giả tạo hỏi han.
- Chắc là em đau lắm phải không?
Lịch Nhi bật cười đầy giễu cợt, cô nghiêng đầu nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ rồi nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
- Mạc Thiên Nhật Dạ, anh đúng là mất trí nhớ thật rồi, tôi quen biết anh hơn 6 năm trời, đây là lần đầu tiên anh hỏi tôi câu này. Đau ư, không, vì tôi quen rồi.
Lịch Nhi nhếch môi đứng lên nhìn hoàng hôn màu đỏ dưới chân trời, cuộc đời như những đám mây nhiều màu sắc, lúc trắng trong, lúc hồng, lúc đỏ và cuộc đời cô là một đám mây xám xịt.
Mạc Thiên Nhật Dạ lần nữa nhíu mặt mi tâm, rốt cuộc là cô ta có đang chữa bệnh hay không vậy, cứ nói mấy chuyện không đâu làm ảnh hưởng đến tâm lý của người bệnh thôi. Đợi hắn tìm được người hãm hại hắn rồi thì hắn sẽ đá cô ta ra đường cho đỡ chướng mắt.
- Nhật Dạ, anh đang làm gì ở đây vậy?
Thẩm Quyên Ly mang thai mới có 3 tháng, bụng còn chưa nhô lên đã mặc đồ bầu, làm như sợ người khác không biết cô ta đang mang thai vậy.
Mạc Thiên Nhật Dạ đứng lên nấp sau lưng Lịch Nhi, làm bộ dạng như đang sợ hãi lắm, Thẩm Quyên Ly nhăn mặt không vui, cô đứng lại chìa tay ra đằng trước.
- Lại đây với em, em dẫn anh đi chơi.
Mạc Thiên Nhật Dạ không nhúc nhích mà Thẩm Quyên Ly cũng không đủ kiên nhẫn với một người mất trí. Cô ta chuyển chủ đề nhìn Lịch Nhi châm chọc.
- Chẳng phải có người nói đi rồi sẽ không quay lại sao, ở đây chỉ có một người mất trí sao tôi nhìn ra tận hai người vậy.
Thẩm Quyên Ly thấy Mạc Thiên Nhật Dạ mất trí thì cũng không nể nang gì, nếu anh ta mất trí cả đời cô cũng không ngu mà chôn vùi cả tuổi xuân ở đây. Đợi Tôn Lịch Nhi xoay chuyển tình thế xong rồi thì côn nằm ở đây hưởng lợi.
Mạc Thiên Nhật Dạ từ lâu chỉ nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng ngoan hiền của Thẩm Quyên Ly, hôm nay thấy cô ta chua ngoa như vậy thật là mở mang tầm mắt, hắn bám vào tay Lịch Nhi đợi cô phản bác.
- Nếu cô thấy tôi không vừa mắt thì nói với Mạc phu nhân cho tôi rời khỏi đây đi, tôi cũng không có hứng thú cặp kè với anh ta.
Nói đúng hơn là rất chán ghét, ở trong căn nhà lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt, một mình Hạ Cảnh Lan cô đã chịu không nổi, lại còn thêm một Thẩm Quyên Ly mưu mô thủ đoạn. Bọn họ cứ như những hồn ma có nhiều mắt hễ cô xuất hiện ở đâu là y như rằng tới đó để kiếm chuyện, đúng là một trò hề.