Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

Chương 38




Vào ngày 4 tháng 2 năm 2018, ở thành phố New York có một lớp tuyết nhẹ dày đặc, những bông tuyết này rất nhỏ, khi rơi xuống mặt đất liền tan chảy, sẽ không dừng lại chốc lát.

Hàn Phi Nhứ đưa Y Y đến nhà của Hàn An Ny, nhà của cô ấy ở ngay khu trung tâm lớn nhất của Manhattan, chỉ cách trung tâm Lincoln chưa đầy một cây số, Hàn Phi Nhứ bế Y Y lên, để cô bé bấm chuông cửa.

Qua gần hai phút, Hàn An Ny mới ra mở cửa. Nhìn thấy Hàn An Ny đi ra, Y Y chớp chớp đôi mắt to, không nói gì. Biết cô bé đã quên Hàn An Ny, Hàn Phi Nhứ nâng cô lên, bảo cô bé ngồi trên cánh tay của mình: "Y Y, mau gọi cô đi."

Y Y hất cánh tay hai lần, sau đó dứt khoát kêu lên: "Chào cô ạ."

Hàn An Ny bật cười: "Đã lớn như vậy rồi, lần trước lúc gặp con bé nó còn chưa biết nói chuyện. Mau vào trong đi, ngoài trời tuyết lại bắt đầu rơi, hôm nay máy bay nhất định sẽ trễ."

Hàn Phi Nhứ theo lời đi vào trong, bước qua cửa lớn, cô đặt Y Y xuống, cô gái nhỏ vừa đặt xuống liền chạy tới cây đàn piano dễ thấy bên cạnh cửa sổ sát đất, nhưng cô bé không nhúc nhích, chỉ là ngồi bên cạnh một chiếc ghế, nhìn nhạc cụ mới lạ này như quái vật khổng lồ so với cô bé.

Hàn Phi Nhứ nhìn thoáng qua, xác nhận cô bé không có chạm loạn vào, liền thu hồi ánh mắt lại. Hàn An Ny mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng bằng lông dê, thân dưới mặc một chiếc quần ống rộng bằng len màu xám đậm. Cô ấy đóng cửa lại, hỏi Hàn Phi Nhứ: "Tại sao không trực tiếp đi từ Philadelphia, tháng trước sân bay Kennedy vừa xảy ra chuyện, gây huyên náo lớn như vậy, con còn mang con bé đi theo, không sợ gặp lại lần nữa sao?"

"Muốn chuyển từ Philadelphia sang máy bay khác tốn rất nhiều thời gian, đây là lần đầu tiên Y Y đi máy bay, con sợ con bé chịu không được."

Hàn An Ny lấy một chai nước trái cây trong tủ lạnh ra cho cô: "Máy bay tư nhân kia đâu rồi?"

Sau khi nhận nước trái cây, Hàn Phi Nhứ dừng một chút: "Bọn họ còn không biết con sẽ quay trở về, con chỉ nói với Thẩm Tang Lạc và Diệp Minh Tâm thôi."

Nghe được lời nói của cô, động tác đóng cửa tủ lạnh của Hàn An Ny chậm lại hai cái nhịp: "Cô ấy có biết con đã quyết định vậy không."

Hàn Phi Nhứ tựa vào bệ bếp, ánh mắt lại lướt về phía con gái, Y Y ở đó đang mở to mắt nhìn chiếc máy đếm nhịp cổ trên đàn piano, cô bé chạm nhẹ vào nó, nhịp chậm dần, cô bé lại chạm thử vào nó lần nữa, tốc độ của nhịp đập trở nên cực nhanh, Y Y bắt đầu thích thú, sau một lúc lại chạm vào con lắc, sau đó tìm tới nhịp điệu mà cô bé thích và bắt đầu đi theo chuyển động của con lắc.

Hàn Phi Nhứ vuốt ve bình nước trái cây thủy tinh: "Con cũng không biết, nhưng chị ấy có thể đoán được."

Hàn An Ny nhẹ gật đầu: "Chuyện của những người tuổi trẻ các con, các con tự mình quyết định đi, nếu cần sự hỗ trợ cứ tới tìm cô."

"Dạ, cảm ơn cô." Hàn Phi Nhứ cười rất ôn hòa, nhìn có hơi giống với nụ cười của Diệp Minh Tâm.

Hàn An Ny lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua: "Con tùy ý ngồi đi, cô và bạn trai hẹn đi ăn cơm trưa, nửa tiếng nữa cô sẽ quay về. Năm giờ chiều nay con mới lên máy bay, đúng không?"

Hàn Phi Nhứ trả lời: "Vâng, cô không cần phải gấp, hai tụi con đợi không có vấn đề gì đâu."

Tối hôm qua, cô gọi điện thoại cho Hàn An Ny, nói cô sẽ tạm thời ở lại nửa ngày đợi đến lúc ra sân bay nên Hàn An Ny đồng ý một cái, sau đó cô ấy mới nhớ ra mình cũng đã đồng ý ăn trưa với bạn trai.

Hàn An Ny mặc áo khoác vào, ngược lại, Hàn Phi Nhứ vừa mới cởi áo khoác mình ra, cô cúi người lấy một đôi dép lê từ trong tủ giày ra, khi đang thay giày, Hàn An Ny mới chú ý tới sợi dây chuyền có khóa trên cổ cô: "Sợi dây chuyền này nhìn hơi quen mắt."

Hàn Phi Nhứ sửng sốt một chút, cô theo bản năng sờ lên dây chuyền: "À, cái này à, đây là của mẹ con, bà ấy thường mang, sau khi bà qua đời, con liền mang theo nó."

Hàn An Ny tỏ vẻ đã hiểu rõ: "Đúng vậy, cô cũng nhớ mỗi lần về nước, con đều mang theo sợi dây chuyền này."

Cô ấy cười: "Sợi dây chuyền này rất hợp với con đấy."



Nói xong, cô ấy cầm lấy chìa khóa bên cạnh cửa: "Cô sẽ mang cơm trưa về cho mọi người, Y Y có ăn kiêng cái gì không?"

"Con bé không ăn tất cả hải sản ngoại trừ trừ tôm, cá ạ."

Hàn An Ny kinh ngạc nhìn cô: "Cũng không ăn được cua sao?"

Hàn Phi Nhứ lắc đầu: "Không ăn, có một lần con ép con bé ăn, vừa mới bỏ vào bên trong miệng, con bé liền nôn, tâm lý kháng cự quá mạnh."

Kén ăn không phải chuyện tốt, nhưng Hàn Phi Nhứ cũng không biết cách làm sao để sửa người kén ăn như vậy, có một lần, cô làm sủi cảo, đặc biệt đem thịt cua chặt băm nát làm thành nhân bánh, nhưng kết quả thậm chí Y Y còn không nếm thử mà chỉ ngửi qua, con bé đã ngửi thấy bên trong có mùi cua, sau đó không ăn một cái nào.

Hàn An Ny cảm thấy buồn cười: "Có thể ăn tôm cá mà lại không thể ăn những loại hải sản khác, thật là kỳ lạ. Vậy cô sẽ mang về cho hai người hai phần ngàn tầng mặt."

Tiễn Hàn An Ny đi, Hàn Phi Nhứ đi vào phòng khách, Hàn An Ny là người coi trọng chất lượng cuộc sống, cô ấy chưa từng xem tivi, buồn chán thì đọc sách, hoặc là chơi đàn piano để giải trí, nếu có vấn đề gì, cô ấy liền đi ra ngoài chơi.

Hàn Phi Nhứ lấy iPad ra, định chờ một lát Y Y cảm thấy buồn chán sẽ cho con bé coi phim hoạt hình, Y Y chạy đến bên người cô, ngửa đầu nhìn cô: "Mẹ ơi, nhà của cô thật là nhiều sách quá!"

"Bởi vì cô ấy là giáo sư, cô ấy là rất thông minh và là người có học vấn, còn nhớ rõ mẹ đã nói với con, trên thế giới này loại người nào đáng được tôn trọng nhất không?"

Giọng Y Y non nớt trả lời: "Còn nhớ kỹ ạ, mẹ từng nói rằng người già và học giả là đáng được tôn trọng nhất."

Hàn Phi Nhứ nhíu mày: "Vậy con có biết, học giả là có nghĩa gì không?"

Y Y rất sảng khoái nói với cô: "Dạ, không biết!"

Hàn Phi Nhứ: "......"

Điện thoại đang rung, Hàn Phi Nhứ nhìn thoáng qua, đưa iPad cho Y Y: "Coi phim hoạt hình đi, nhà cô không có TV, mẹ đi nghe điện thoại, con ngoan ngoãn."

Tiếng nhạc của bài "Vườn hoa trẻ em" vang lên ở phòng khách, Hàn Phi Nhứ mở cửa sổ sát đất bên cạnh cửa thủy tinh ra, đi ra bên ngoài, rồi mới nhận điện thoại.

Nhiệt độ hôm nay cũng không thấp, nhiệt độ cao nhất đã đạt đến trên 0 độ, xem như đây là ngày ấm nhất trong khoảng thời gian gần đây, Hàn Phi Nhứ kéo tay áo len xuống, che ngón tay lại.

Dù cho gần tám năm nay, cô không có đụng vào đàn violin, nhưng cô vẫn vô thức mà bảo vệ ngón tay.

Bên kia Thẩm Tang Lạc đã là mười một giờ đêm, cô vừa đi làm thêm trở về nhà: "Mấy giờ cậu đến Bắc Kinh?"

"Bảy giờ tối, nếu như không trễ giờ."

Thẩm Tang Lạc: "Không thể không trễ giờ được, mình sẽ đến đón cậu, cậu nhớ mặc áo ấm cho con bé, hai ngày này nhiệt độ đều dưới không độ, hôm qua đã xuống âm mười độ."

Giọng nói của Hàn Phi Nhứ rất bình tĩnh: "Mình biết rồi, mình sẽ mặc áo lông vào cho con bé. Ngày mai cậu không cần tới đâu, mình đưa con bé đi đón xe về cũng được."

"Đón xe về đâu?"

"Đến biệt thự Lawrence, Diệp Minh Tâm vừa mới mua một ngôi nhà ở đó, tớ và Y Y sẽ ở lại đó trước."



Thẩm Tang Lạc đang ngồi trên cái đệm êm ái ở cửa sổ nhà mình, cô ấy nhịn không được nhíu mày: "Không phải cậu muốn ly hôn với chị ấy sao, tại sao còn muốn đến ở nhà chị ấy vậy?"

Từng mảnh bông tuyết bay ở trước mắt, Hàn Phi Nhứ bước ra ngoài một, cô duỗi bàn tay trống không kia ra, lập tức cảm giác lạnh buốt rơi vào lòng bàn tay: "Nếu không trở về nhà chị ấy, tớ còn có thể đi cái nào, chính bản thân tớ lại không có nhà."

"Hơn nữa, tớ cũng không thể tước đoạt quyền chị ấy ở chung với Y Y."

Điện thoại bên kia trầm mặc, một lúc lâu sau, Thẩm Tang Lạc mới hỏi: "Vậy tại sao Diệp Minh Tâm lại không đón cậu, chị ấy lại bận à?"

"Tớ chỉ là nói với chị ấy tớ sẽ trở về sớm thôi, nhưng là không có nói là ngày nào, cho dù biết thì chị ấy cũng không thể tới đón tớ được, chị ấy là minh tinh mà, cậu quên rồi sao?"

"Tớ vẫn chưa quên." Thẩm Tang Lạc trầm giọng trả lời, cô ấy thở dài: "Trở về thì trở về đi, ly hôn không phải việc nhỏ, chờ sau khi tất cả mọi thủ tục đều xong xuôi, một năm cũng trôi qua, nếu không cậu đừng trở về nữa, ở lại trong nước tốt bao nhiêu."

Hàn Phi Nhứ suy tư một lát: "Tớ đang suy nghĩ. Cậu có phải nên ngủ rồi hay không, trước tiên cậu cứ ngủ đi, có gì muốn nói, ngày mốt gặp mặt rồi nói chuyện tiếp."

Cúp điện thoại, Hàn Phi Nhứ quay người trở vào trong phòng, cô mở ra vali hành lý của mình ra, từ bên trong lấy ra một cuốn sổ mỏng màu đỏ rượu, nhìn phía dưới lại phát hiện tờ bản thảo thỏa thuận ly hôn đầu tiên mà luật sư đã gửi trước đó, nhìn dòng chữ "Đơn ly hôn" to ở phía trên, Hàn Phi Nhứ dừng lại thật lâu mà không lật xuống một tờ nào.

Trong phòng khách chỉ có âm thanh của phim hoạt hình, khi Y Y xem phim hoạt hình thì rất ngoan, sẽ không làm động, nhưng trong không gian an tĩnh như vậy, Hàn Phi Nhứ lại cảm thấy trong lòng rối bời, cô lấy cuốn sổ của mình đắp lên, sau đó lại nhét vào trong vali hành lý.

Tuyết chỉ rơi rải rác hơn nửa giờ, lúc Hàn An Ny trở về tuyết đã ngừng lại, nhờ không có tuyết rơi, buổi tối máy bay mới không muộn, cô lên đúng giờ đăng ký, đi vào khoang hạng nhất hai ghế, Hàn Phi Nhứ đặt Y Y ở vị trí gần cửa sổ, mình ngồi ở lối đi nhỏ bên cạnh.

Lúc trước đặt trước vé máy bay, cô cố ý tìm loại chỗ ngồi này có thể ngăn cách không gian, cô sợ Y Y sẽ bị làm phiền, có vách ngăn như thế này sẽ bớt quấy rầy người khác.

Nhưng là cô quá lo lắng, bình thường Y Y cũng rất ít làm ầm ĩ, lần mới nhất trên máy bay, cô bé càng không náo loạn gì, một đường thuận lợi trở lại Bắc Kinh. Hàn Phi Nhứ mặc áo lông lên cho cô bé, đội mũ lên đem toàn bộ khuôn mặt nhỏ của cô bé đều che khuất, sau đó mới nắm tay cô bé xuống máy bay.

Đi ra sân bay, Hàn Phi Nhứ vô thức dừng lại ở sân bay một lúc, đây là thói quen trước kia của cô, bởi vì trước kia chắc chắn sẽ có người tới đón cô, có thể là bố mẹ cô, hoặc là Diệp Minh tâm, nhưng lúc này không có ai đến cả.

Cô không nói cho Diệp Minh Tâm lúc nào mình đến, chính là không muốn để cho chị phái người tới đón cô, dù sao về sau hai người cũng không quan hệ gì, mặc kệ cô có đi đâu, đều sẽ không còn có người đứng chờ ở cô ở ngoài sân bay nữa. Từ giờ trở đi, cô sẽ quen thuộc với loại cuộc sống này.

Hàn Phi Nhứ nở một nụ cười, cúi đầu hỏi Y Y có thích Bắc Kinh không, Y Y nhìn thấy nhiều người như vậy, liền bị dọa chết khiếp đâu còn thích nơi này nữa, cô bé ôm đùi mẹ thật chặt để đem nỗi sợ của mình ném đi.

Khi lên xe taxi, Y Y không có sợ như vậy nữa, cũng bắt đầu hưng phấn lên, cô bé không ngừng đếm trong nhà mẹ có bao nhiêu người, bởi vì trước đó Hàn Phi Nhứ đã từng nói rằng sẽ trở về ăn tết, cô bé sẽ thấy rất nhiều người thân, đều là người nhà của cô, bọn họ đều sẽ rất thích cô bé.

Đối với những người khác thích, Y Y cảm thấy mình muốn có qua có lại nên cô bé đếm đi đếm lại nhiều lần, vừa nghĩ tới sau này mình cũng thích nhiều người như vậy, Y Y liền không nhịn được cười.

Mang theo một cô bé chỉ cười ngây ngô vào nhà mới, cô tìm theo địa chỉ, phát hiện căn biệt thự các cô đến đang rất gần ở bên trong, đi một lúc lâu mới đến, ấn chuông cửa. Hàn Phi Nhứ ôm lấy mình Y Y đang ăn mặc như một cô gái mũm mĩm, sau đó nở nụ cười với cô bé.

Cửa mở, Hàn Phi Nhứ mỉm cười nhìn sang, nhưng mở cửa không phải dì, mà là Diệp Minh Tâm.

Nụ cười Hàn Phi Nhứ trên mặt ngưng lại, chậm rãi thu về, hơn mười mấy giây, cô mới hỏi: "Sao chị lại ở đây, không phải chị đang quay phim ở Đôn Hoàng sao?"

Ánh mắt Diệp Minh Tâm từ trên ngón tay rỗng tuếch của cô quay lại, sau đó nở một nụ cười: "Em nói sẽ trở về, nhưng lại không nói với chị lúc nào trở về, cho nên chị chỉ có thể một mực chờ ở đây thôi."

"Chào mừng đã về nhà, Tiểu Nhứ."