Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 49: Giáo chủ và cái đuôi nhỏ siêu lợi hại của hắn (3)




16.

Tống Lẫm nhìn Kiêm Minh ngồi xếp bằng trên nóc kiệu rồi truyền âm hỏi y sao cứ làm nửa chừng thì lại ngủ mất tiêu vậy.

Kiêm cún con gãi đầu nhăn mũi nghĩ ngợi rồi nói: "Có nhiều nguyên nhân lắm, trước kia ta ngủ là vì mệt mỏi...... Mỗi lần buồn khổ sẽ không ngủ được, làm thích khách cũng ngủ rất ít nên giờ mỗi khi vui vẻ thoải mái thì sẽ ngủ thiếp đi......"

Nói xong y cúi đầu xuống nóc kiệu nhìn Tống Lẫm: "Ta thích giáo chủ ôm ta, cũng thích hương thơm trên đồ giáo chủ nữa."

Tống Lẫm thoáng sửng sốt, sau đó thấy thiếu niên tươi cười nói với mình: "Chỉ cần là giáo chủ thì ta đều thích."

17.

Thủ hạ Giáp gãi đầu hỏi: "Sao giáo chủ lại qua bên kia đánh gốc cây thế?"

"Tại vui quá đó hiểu không?" Thủ hạ Bính móc mũi nói, "Giáo chủ chúng ta không giỏi ăn nói nên chỉ biết dùng cách này thể hiện cảm xúc thôi."

Hôm nay cũng là một ngày các thủ hạ đu CP ở nơi làm việc.

Lẫm Minh là có thật.

18.

Tống Lẫm và Kiêm Minh cùng đến ngọn núi mà Nhậm Tầm nói.

Bước trên cỏ xanh, gạt ra dây leo.

Khi mùa xuân tới, chim hót hoa thơm, trời trong gió nhẹ.

Cạnh gốc cây cao nhất có dựng một tấm bia đá.

Bia đá yên lặng đứng giữa thảm cỏ.

Tống Lẫm nhìn cái đuôi nhỏ đặt bánh ngọt mình mang đến trước bia đá rồi cẩn thận hôn từng nụ hoa trước bia.

Kiêm Minh quỳ xuống ôm bia đá thật chặt.

Y vừa như đang cười lại vừa như đang khóc.

Tống Lẫm nghe thiếu niên lẩm bẩm: "Cha, nương...... Giờ hai người vừa cứng vừa lạnh nữa......"

"Không sao...... Con đang sống tốt lắm. Có nhiều bạn bè, họ đối với con rất tốt...... Mỗi ngày đều được ăn no, ngủ cũng yên giấc, không bị hắt nước lạnh cho tỉnh nữa......"

"Con đã hứa với nương sẽ sống tiếp để chờ nương dẫn con về nhà. Mặc dù nương không tới nhưng chẳng sao hết, con đã tìm được đường về nhà rồi, nương không cần tới đón con đâu......"

Khi thiếu niên ngẩng đầu lên thì khuôn mặt đã ướt đẫm. Y vuốt ve tên cha mẹ khắc trên bia rồi nói: "Sau này con sẽ không khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu không thể dễ dàng rơi lệ được."

"Cha mẹ ở nơi đó cũng phải thật vui vẻ nhé."

19.

Tống Lẫm chờ Kiêm cún con lau sạch nước mắt rồi kéo y dậy, hai người đứng dưới ánh chiều tà.

Tống Lẫm quỳ xuống.

Kiêm Minh chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị Tống Lẫm kéo xuống quỳ cạnh mình.

Kiêm cún con thì thào hỏi Tống Lẫm: "Giáo chủ, chúng ta......"

Tống Lẫm nói: "Dập đầu, thành thân."

Một lạy nhật nguyệt, trời đất làm chứng.

Hai lạy cây xanh, kính báo phụ mẫu.

Tống Lẫm ngồi thẳng dậy nhìn sang thiếu niên còn đang ngoan ngoãn dập đầu với hắn rồi nói: "Cái đuôi nhỏ, được rồi."

Kiêm Minh nghe hắn nói vậy mới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh hoàng hôn và cả hình ảnh của Tống Lẫm.

Tống Lẫm nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt kia.

Hắn không biết mình có vị trí thế nào trong lòng cái đuôi nhỏ nhưng giờ phút này hắn hy vọng trong mắt, trong lòng cái đuôi nhỏ chỉ có một mình hắn.

20.

"Giáo chủ," cái đuôi nhỏ kéo tay hắn đặt lên ngực y rồi nghiêm túc nói với hắn, "Ta đã lấy lại tim mình từ trời đất để tặng cho ngươi rồi."

Tống Lẫm cảm thấy......

Trái tim bên dưới đang đập rộn rã vì mình.

Kiêm Minh nhìn hắn: "Tim đặt ở người khác có thể sẽ đau. Nhưng không sao, vì là giáo chủ nên ta chẳng sợ đau đâu."

21.

Cái đuôi nhỏ, có trời đất làm chứng, đời này Tống Lẫm quyết không phụ ngươi.