Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 47: Giáo chủ và cái đuôi nhỏ siêu lợi hại của hắn (1)




1.

Cái đuôi nhỏ đã hứa theo hắn về Giang Nam, kết quả lại đi làm quan.

Tống Lẫm dỗi nhưng không nói.

Bởi vì hắn thấy cái đuôi nhỏ rất vui vẻ.

Thôi, miễn sao đó là việc Kiêm cún con thích làm......

Chỗ cái đuôi nhỏ làm quan rất nghèo khó.

Rừng thiêng nước độc sinh điêu dân.

Chẳng biết Hoàng đế nghĩ gì mà cho cái đuôi nhỏ ngốc nghếch này đến đó làm quan.

Lẽ ra Tống Lẫm phải về Ma giáo xử lý công chuyện nhưng thực sự không yên tâm nên lén đi theo cái đuôi nhỏ.

Lần này đến lượt hắn làm cái đuôi của Kiêm Minh.

2.

Châu huyện hoang vu này mang tiếng non xanh nước biếc nhưng thực tế là rừng thiêng nước độc.

Đồng ruộng hoang vu, trên đường đầy rẫy trẻ con ốm đói chỉ còn da bọc xương khóc oa oa.

Giặc cướp và sơn tặc nhiều đến nỗi cứ đi trên quan đạo mấy bước lại gặp một nhóm, chẳng ai xem quan phủ ra gì.

Nhờ phúc Yến Trọng, cách ăn mặc như công tử nhà giàu của Kiêm cún con vinh dự được bọn sơn tặc để ý.

Sơn tặc nhảy ra sau gốc cây vác đại đao trên vai nói: "Ngươi giao tiền. Ta cho qua."

Ta móc ra ví tiền rỗng tuếch nói: "Được thôi. Nhưng ta không có tiền."

Sơn tặc hừ lạnh: "Đánh rắm, ngươi không có tiền thì đem theo ví làm gì?"

Ta nói: "Ta tưởng làm quan không cần đem tiền chứ."

3.

Sơn tặc liếc mắt nhìn nhau, không ngờ tiểu công tử dung mạo tuấn tú này tới đây làm quan.

"Ngươi đã làm quan," thủ lĩnh sơn tặc hung tợn nói, "Vậy càng không thể để ngươi đi!"

Hắn chưa kịp sai thủ hạ xông lên giáo huấn thiếu niên này thì trước mắt đã xuất hiện mấy bóng người ngã gục, khi bình tĩnh lại thủ hạ bên cạnh chẳng còn mống nào.

Thiếu niên chĩa đoản kiếm vào mũi hắn, đôi môi thanh tú như hoa mai nhếch lên cười với vẻ đắc ý.

Hắn không phục nên giơ nắm đấm muốn đánh thiếu niên, ai ngờ chưa kịp đụng vào sợi lông của y thì khuỷu tay đã bị bẻ trật khớp.

4.

Ta tốt bụng đỡ khuỷu tay bị trật cho hắn rồi hỏi: "Huynh đài, còn đánh nữa không?"

Thủ lĩnh sơn tặc nói: "Không, không đánh."

Ta cười nói: "Biết ta là ai không?"

Thủ lĩnh sơn tặc rưng rưng nước mắt giơ cánh tay còn lại ôm chân ta rồi thành khẩn đáp: "Cha! Ngươi là cha ta!"

Ta: "......"

Ta nói: "Ngại quá, ta chỉ muốn nói ta mới nhậm chức, lần sau gặp nhau ngươi cứ gọi ta Minh Hầu gia là được rồi."

5.

Đi hai canh giờ tổng cộng có ba nhóm sơn tặc nhảy ra cướp.

Ta lục lấy dây thừng từ trên người bọn hắn, nghĩ cứ thế này cũng không phải cách nên trói hết các huynh đài vừa bị ta bẻ trật khớp.

Không biết chế độ lao ngục ở đây thế nào, hay là kéo bọn hắn tới đó nhốt lại nhỉ?

Phía sau có huynh đệ hai mắt bầm tím nước mắt nước mũi đầm đìa, chẳng biết lúc nãy ai vừa mắng hùng hổ nhất.

Khi đến ngoài tường thành đổ nát kia thì đã có hơn mười người đi theo ta.

Trong lúc ta treo bọn hắn lên tường thành có mấy dân chúng lục tục kéo ra đứng bên dưới nhìn ta.

Treo xong ta phủi tay thở phào một cái rồi đặt mông ngồi trên bờ tường nói với dân chúng vây quanh phía dưới: "Nếu những người này còn tìm các ngươi gây sự thì cứ đến nói với ta."

Theo lệ cũ, bọn hắn phải đọc hai mươi bốn chữ phương ngữ, mỗi chữ một trăm lần mới được xuống.

6.

Khi Tống Lẫm nghe đám thủ lĩnh sơn tặc kia vừa khóc ròng vừa gào "phú cường dân chủ văn minh hài hòa" thì chẳng hiểu sao tâm tình hơi phức tạp.

7.

Ta đem đồ ăn sơn tặc cướp được trả lại cho dân chúng.

Trẻ con ở đây vừa gầy vừa thấp, ta đến thăm từng hộ gia đình, nghĩ thầm đồ ăn chia ra cũng chỉ có thể giải quyết cơn đói trước mắt, cứ thế mãi e là miệng ăn núi lở.

Ta ngồi xổm trước mặt một đám nhóc ăn mày lắc lư quyển sách trong tay nói: "Mỗi ngày các ngươi học một đoạn, nếu thuộc thì có thể tìm ta đổi thịt khô."

Đám nhóc ăn mày trố mắt nhìn ta.

Ta nhớ ra chúng không biết chữ nên bất đắc dĩ nói: "Vậy mỗi ngày ta sẽ ở đây dạy các ngươi biết chữ, ai vắng mặt thì không có thịt ăn đâu đấy."

8.

Yến minh chủ phái tới một nhóm người chuyên về thuỷ lợi và nông nghiệp, sau khi chọn hạt giống gieo xuống thì mấy tháng sau có thể bội thu.

Phó Ngọc phụ trách bỏ tiền sửa cổng thành giùm ta, còn gửi tới một đàn heo bò gà vịt.

Thỉnh thoảng Nhậm huynh sẽ xuất hiện mang theo đồ chơi mới cho bọn trẻ.

Đám sơn tặc đã cải tà quy chính, canh gác cổng thành hết sức tận tụy.

Chẳng biết giáo chủ đến từ lúc nào, khi hắn tới có đứa bé gái đang ngồi vắt vẻo trên vai ta.

Nó hết sức nghiêm túc thắt bím cho ta.

Mặc dù ta không thích lắm nhưng nếu không cho thì nó sẽ khóc nhè.

Giáo chủ bế nó xuống rồi đưa cho nó một xâu mứt quả.

Nó lập tức cầm mứt quả chạy biến.

Giáo chủ gỡ ra bông hoa nó vừa cài lên tóc ta.

Hắn cầm một xâu kẹo hồ lô khác đưa cho ta rồi hỏi: "Ngươi cần gì phải tận tâm tận lực thế chứ?"

Ta vừa cắn táo gai vừa đáp: "Vì lúc nhỏ ta chẳng bao giờ được ăn no cả."

Thế nên ta muốn để mọi người trong thiên hạ đều được no bụng.

-

Nhiều năm sau có người hỏi Minh Hầu gia sao lúc đó y có thể quản lý vùng quê nghèo khó này tốt đến vậy.

Minh Hầu gia nghĩ ngợi rồi nói: "Đầu tiên ngươi phải đặt thiên hạ trong lòng."

"Kế đến phải có bốn năm người bạn giàu sụ trong thiên hạ."