Sau khi gặp lão trung y, Ôn Trĩ cầm phương thuốc bốc thuốc. Cũng để hiệu thuốc xem qua, để tránh làm khổ anh chồng bảo bối của cậu.
Trước khi đi, Ôn Trĩ đụng phải Trần Dục trước cửa. Trần Dục liếc cậu, tay đút trong túi quần, vẻ mặt quái dị: "Ôn Trĩ."
Ôn Trĩ quay đầu: "Anh là?"
Trần Dục nhớ tới chuyện Ôn Trĩ mất trí nhớ: "Tôi là anh em của Tư Minh Trầm."
Ôn Trĩ à một tiếng, nhìn cậu trai xinh đẹp bên cạnh Trần Dục, bắt đầu nảy ra suy nghĩ kì quái.
Trần Dục nhìn chằm chằm túi thuốc đông y trong ngực cậu, nhịn cười: "Đây là cho Tư Minh Trầm sao?"
Ôn Trĩ trừng mắt, dấu thuốc ra sau lưng, nói dối: "Không phải, gần đây tôi cần điều trị thân thể, cho nên mới dùng thuốc đông Y."
Trần Dục thấy cậu chột dạ, cũng không chọc thủng. Chỉ là Ôn Trĩ rời đi rồi, anh vẫn nhìn theo bóng lưng cậu.
Nam sinh bên cạnh ăn dấm: "Anh chàng này thật đẹp."
Trần Dục cười khẽ, giải thích: "Vợ của anh em tốt, náo loạn đòi ly hôn. Lúc đầu cậu ta không yêu bạn thân của anh, kết quả vừa bị tai nạn, đầu hỏng mất, sau đó đột nhiên lại mê luyến bạn thân của anh."
Cậu nam sinh suy nghĩ: "Hỏng đầu? Chỉ sợ trước đó đã thích đi."
Trần Dục nghĩ nghĩ: "Không rõ lắm."
Bên này Ôn Trĩ vừa về đến nhà liền lén lén lút lút bỏ thuốc đông y vào rương hành lý, nhà thuốc vì tiện cho cậu đã chế biến sẵn thành túi đựng, thuận tiện mang theo.
Bác sĩ nói, bởi vì chính chủ không đến, không cách nào bốc thuốc đúng bệnh, cho nên chỉ có thể bốc chút thuốc tráng dương, không thể xem như thuốc.
Ôn Trĩ cảm thấy, bác sĩ nói rất đúng, thuốc không thể uống bậy.
Ngoại trừ thuốc đông y, còn một số vật dụng hàng ngày, quần áo và bí đao đều được cất vào rương hành lý.
Lần này câu đi không đơn thuần là vì tống nghệ, mà vì nghiêm túc bảo vệ hôn nhân.
Trên đường về nhà cậu đã tìm hiểu phương án trị liệu liên quan đến phương diện kia, hành vi cửa bạn đời cũng rất quan trọng.
Ví dụ như, trong lúc bọn họ thân mật, Tư Minh Trầm không được, cậu tỏ vẻ thất vọng.
Lại ví như, mỗi lần sau đó, cậu luôn quay lưng về phía Tư Minh Trầm than thở.
Những hành vi này sẽ đả kích sự tự tin của Tư Minh Trầm, càng làm y ngày càng không được.
Ôn Trĩ diện bích sám hối tội của mình trong ba phút, trong lần tống nghệ này, tất yếu là vãn hồi tình yêu của Tư Minh Trầm.
Đêm đó Tư Minh Trầm về nhà, bất ngờ phát hiện Ôn Trĩ không dính lấy y, trái lại vẻ mặt nghiêm túc.
Y hỏi Ôn Trĩ, Ôn Trĩ lại chỉ nghiêm túc lắc đầu, còn vô cùng khéo léo thay y bóc vỏ trái cây.
Trạng thái này luôn tiếp diễn đến lúc trước đi ngủ, trong thư phòng Tư Minh Trầm đang xử lý công việc thì nhận được tách cà phê tình yêu của Ôn Trĩ.
"Cảm ơn." Tâm tư Tư Minh Trầm đặt hết lên người Ôn Trĩ, ném thử một ngụm 'cà phê', mày rậm cau lại, thiếu phun ra ngoài.
"Đây là cái gì?"
Ôn Trĩ bị dọa giật mình, lui về sau hai bước, ngồi bệt xuống đất.
Tư Minh Trầm: "..."
Ôn Trĩ bắt đầu diễn xuất, giọng mũi rất nặng: "Em dùng nhiều tiền đến chỗ lão trung y, xin phương thuốc điều trị thân thể, giúp chúng ta khoẻ mạnh."
Tư Minh Trầm đạt tách cà phê xuống, đưa tay qua: "Diễn kịch."
Ôn Trĩ hừ lạnh: "Là vừa rồi anh quá dữ."
Tư Minh Trầm kéo cậu lên rồi, giọng trầm thấp: "Không có bệnh đừng uống thuốc linh tinh, như thế không tốt cho cơ thể."
Ôn Trĩ giải thích: "Người trẻ tuổi bây giờ quá mệt nhọc, đây là phương thuốc bổ dưỡng, không tính là thuốc."
Lần này Tư Minh Trầm không nói chuyện, đi đến trước bàn làm việc, uống hết bát thuốc.
Ôn Trĩ cong môi: "Chồng thật tuyệt."
Trước kia cậu làm không tốt mới khiến Tư Minh Trầm tổn thương. Về sau cậu chắc chắn sẽ cổ vũ Tư Minh Trầm, để Tư Minh Trầm lấy lại tự tin.
Đêm nay, Ôn Trĩ không dính lấy Tư Minh Trầm đòi ngủ chung, tự ôm lấy bí đao ngủ đến an ổn.
Hiếm khi không bị quấn lấy, Tư Minh Trầm có hơi không quen.
Đứng ngoài phòng ngủ, y nhìn Ôn Trĩ vì cưỡi lên bí đao mà nhếch mông, đóng cửa phòng lại,
Hôm sau Ôn Trĩ mang theo Tư Minh Trầm tiến về nơi ghi hình ở Hải Thành.
Trên đường đi, Tình Vãn ngồi bên cạnh không nói chuyện.
Đừng hỏi cô vì sao, bị dọa đó.
Hay lắm, cô cũng đoán bối cảnh gia đình Ôn Trĩ không tầm thường, nhưng không ngờ lại không tầm thường đến mức này.
Chồng người ta lại là chủ tịch tập đoàn Tư Thịnh tiếng tăm lừng lẫy.
Khó trách bình thường Ôn Trĩ vừa yếu ớt vừa khó gần lại hay khoe khoang.
Này nếu là cô, sợ còn phải khoe khoang hơn cả.
Này thì sợ gì Cố Thừa Phong chứ? Có bối cảnh này còn không sợ quét sạch ngành giải trí?
Ôn Trĩ không chú ý tới nội tâm giông bão của Tình Vãn, tâm tư dồn hết lên người Tư Minh Trầm đang nhàn nhã đọc sách.
Vốn dĩ Tình Vãn đặt vé khoang thương gia, nhưng thi lên máy bay được Tư Minh Trầm nâng lên thành khoang hạng nhất.
Ôn Trĩ nửa nằm trên ghế, ngón tay nhẹ câu lấy tay Tư Minh Trầm.
Y nhìn cậu, cậu cong môi nói: "Cảm ơn chồng đã giúp em thăng khoang thuyền."
Tư Minh Trầm: "Đừng khách sáo."
Ôn Trĩ dứt khoát nắm lấy tay Tư Minh Trầm, chậm rãi vuốt ve, tựa đầu lên vai y.
Tư Minh Trầm liếc cậu, hạ thấp vai.
Thấy thế, Tình Vãn chua như chanh.
Quả nhiên, nũng nịu sẽ có đường ăn.
Ba tiếng sau, Tình Vãn mang theo đoàn người lên xe buýt, tiến vào tổ tiết mục, hòn đảo tình yêu.
Lần tống nghệ này có tổng cộng mười vị khách quý, nghề nghiệp khác biệt, tình trạng kinh tế khác biệt, hai tuần trước, đám người giả tình nhân đã được tổ tiết mục sắp xếp trong phòng nhỏ độc lập, tiến hành diễn luyện kịch bản.
Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là giả như thật, lừa tất cả người xem và khách quý, bỏ phiếu cho cp có tình cảm chân thật nhất. Người thắng cuộc sẽ được thưởng 100 vạn.
Trái lại, cặp đôi nếu kiên trì tới cùng, thu hoạch được tán thành của người xem, cũng có thể nhận được 100 vạn tiền mặt.
Sau khi dẫn Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ đi vào, đoàn nhân viên công tác của Tình Vãn rời đi.
Tống nghệ chia làm ba lần thu, mỗi lần thu tám ngày, yêu cầu ngoại trừ khách quý, người không phận sự không được phép vào.
An tĩnh trong phòng nhỏ, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm xem quy tắc của tổ tiết mục.
Ngoài phòng, nhân viên công tác líu ríu thảo luận không ngừng.
Chỉ chốc lát sau, tổng biên đạo tổ tiết mục cầm bản giới thiệu sơ lược của Ôn Trĩ, vội vàng đi tới.
Ông ta hỏi cấp dưới: "Tư Minh Trầm thật sự là chồng Ôn Trĩ?"
Cấp dưới nói: "Thiên chân vạn xác."
Tổng biên đạo nhìn sơ yếu lý lịch của Ôn Trĩ, cột nghề nghiệp bạn đời viết hai chứ 'bá tổng' mà vừa mừng vừa sợ.
Hôm qua ông ta nhận được sơ yếu lí lịch của Ôn Trĩ còn đường đối phương nói đùa, thế mà thật sự là bá tổng.
Bên ngoài phòng đang xì xào bàn tán, bên trong Ôn Trĩ chỉ vào bản quy tắc hỏi: "Chồng ơi, cái này có ý gì?"
Tư Minh Trầm thản nhiên nói: "Toàn bộ hành trình tiết mục áp dụng hình thức trực tiếp, mỗi hai ngày sẽ tổ chức một lần người xem bỏ phiếu. Căn cứ vào số lượng phiếu, bài xuất năm tên. Mỗi ngày lúc phân phối đồ ăn vật dụng hàng ngày, ưu tiên chia cho tầng cao nhất cũng chính là cp hạng nhất. Chờ cp nhất lấy rồi những cp khác mới có thể lấy.
Ôn Trĩ cau mày:" Nếu như cp thứ nhất đều lấy hết, thế chúng ta liền không còn gì? "
Tư Minh Trầm:" Ừ. "
Ôn Trĩ kéo tay Tư Minh Trầm:" Cho nên chúng ta nhất định phải nghiêm túc ân ái, để khán giả đều bầu chúng ta. "
Tư Minh Trầm cau mày không nói tiếp.
Bốn tiếng sau, chuẩn bị quay, tất cả vật phẩm cá nhân của khách quý điều bị tịch thu. Những vật phẩm khác Ôn Trĩ đều ok, nhưng duy chỉ có bí đao nhỏ kia là cậu không đồng ý.
Thấy cậu yêu cầu mãnh liệt, cuối cùng tổ tiết mục cũng mở một con mắt.
Tư Minh Trầm thấy cậu lưu luyến bí đao nhỏ không rời, vỗ đầu cậu ra hiệu cậu yên tâm.
Bởi vì thời gian là vàng, tổ tiết mục còn chưa phát trực tiếp, giai đoạn trước phát vô số tuyên truyền mở rộng, trước khi phát sóng, phòng trực tiếp đã có hơn 500 vạn người ngồi chờ.
Tổ tiết mục đã công bố khách quý tham dự, ngỡ rằng người được chú ý là Cố Thừa Phong, không ngờ tiêu điểm của dân mạng lại là người khác.
[Tư Minh Trầm? Là Tư Minh Trầm mà tôi biết sao? ]
[Không sai, tổ tiết mục đã kiểm tra weibo Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm, chứng nhận y chính là chủ tịch tập đoàn Tư Thịnh.]
[Thế mà y lại là cp với Ôn Trĩ? Vậy cp giả đầu tiên chính là bọn họ, không thể là ai khác.]
[Ôn Trĩ đã biến mất vạn năm thế mà có thể liên quan đến Tư Minh Trầm? Hậu trường này cứng cỡ nào đây.]
[Cười ngất, fan Cố Thừa Phong đừng chua thế chứ? Đây là trông thấy đối thủ tầm thường lại thấy mất cân bằng?"
[Có thể dựa vào Tư Minh Trầm là hậu trường cứng? Không có chuyện gì thì khôn lên chút. Tư Minh Trầm trầu bò như thế, y không muốn cộng tác với Ôn Trĩ cũng chỉ dễ như trở bàn tay? Nhưng nếu người ta không từ chối.]
[Không nói, nhất định là cp giả.]
[Tổ tiết mục cũng đủ dã man, thế mà có thể mời đại phật Tư Minh Trầm tới.]
[Tư Minh Trầm thật đẹp trai a a a! Vai rộng eo nhỏ chân dài, hoàn toàn là bá tổng!]
Đạo diễn nhìn khu bình luận, nói với mọi người: "Quý này chúng ta đợi vượt mức đi."
Không lâu sau, nhóm khách quý chính thức có mặt. Trông thấy cp Cố Thừa Phong và Tần Úc Sâm ra sân đầu tiên. Tần Úc Sâm là nhà thiết kế, anh ta cao 1m88, giá trị nhan sắc rất cao, là trải qua tầng tầng tuyển chọn của đoàn đội Cố Thừa Phong mới chọn được.
Tổ khách quý thứ hai là Hà Quỳnh Tư và Tạ Cảnh, nghề nghiệp là họa sĩ và nhà vũ đạo.
Tổ khách quý thứ ba là một đôi nhà kinh tế học.
Tổ khách quý thứ tư vì xảy ra chút vấn đề sẽ gia nhập sau.
Tổ khách quý thứ năm là Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm.
Khi hai người đi ra, Ôn Trĩ kéo tay Tư Minh Trầm, phất tay hỏi thăm mị người.
Vì hai người ân ái nổi bật, khi thì cậu nâng mắt nhìn Tư Minh Trầm cười, khi thì tựa đầu vào vai y, khoé miệng cười ngọt ngào.
Đối mặt với hành vi của Ôn Trĩ, khu bình luận điên cuồng.
[Ra vẻ, nhìn thôi liền thấy giả.]
[Giả đến tôi cũng xấu hổ, van cầu Ôn Trĩ bình thường chút đi.]
[Tôi cảm thấy Tư Minh Trầm luôn im lặng, nhưng rất có hàm dưỡng, chắc là phối hợp.]
[Ôn Ôn thật đáng yêu, muốn nựng.]
[Tư Minh Trầm vẻ mặt ghét bỏ.]
Cố Thừa Phong không biết Tư Minh Trầm, chỉ cảm thấy họ Tư có hơi quen tai.
Tới lượt Tư Minh Trầm giới thiệu, cậu ta suýt nữa không khống chế được biểu cảm, kinh ngạc vô cùng.
Tần Úc Sâm nhìn cậu ta, quan tâm hỏi: "Sao thế?"
Cố Thừa Phong không phản ứng lại Tần Úc Sâm, cau mày.
Lúc này đạo diễn xuất hiện, tuyên bố quy tắc cụ thể tống nghệ lần này. Trừ quy tắc mà khách quý đã được thông báo trước, đạo diễn còn tuyên bố: "Cp thu được nhiều phiếu nhất ngoại trừ được ở tầng cao nhất, còn có thể du lịch tại hòn đảo xa hoa một ngày. Mà cp liên tục hai lần hạng chót, sẽ trực tiếp bị loại, kết thúc ghi hình."
Ôn Trĩ nghiêm túc gật đầu, cảm thấy cậu mà Tư Minh Trầm thế nào cũng có thể kiên trì trong ba hạng đầu.
Sau đó chính là lần bỏ phiếu đầu tiên.
Vì để hạ thấp độ khó, lần bỏ phiếu này áp dụng hình thức bỏ phiếu ngược, dựa vào thông tin đã biết, khán giả bỏ phiếu cho cặp đôi giả nhất.
Vừa dứt lời, giao diện bỏ phiếu điên cuồng nhấp nhô.
Lúc này Ôn Trĩ cong môi cười, đắc ý nhìn Tư Minh Trầm bên cạnh nói: "Đừng lo, có em ở đây, chúng ta chắc chắn có thể ở từ tầng bốn trở lên, fan của em nhất nhiều.
Tư Minh Trầm hơi nghiêng người, gật đầu:" Được. "
Trong khu bình luận, fan Ôn Trĩ và fan Cố Thừa Phong đánh nhau túi bụi, số phiếu của Ôn Trĩ và Cố Thừa Phong cũng từ từ tăng lên, fan hai bên ném cho nhau, thế tất yếu là muốn là cho đối phương bị loại.
Rất nhanh đã có kết quả.
Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ở tầng 1, Cố Thừa Phong và Tần Úc Sân ở tầng 2.
Ôn Trĩ nhìn giao diện bỏ phiếu, xấu hổ co chân, không còn mặt mũi nào nhìn Tư Minh Trầm.
Này thì cái miệng khoác lác!
Sau khi nhóm khách quý vào ở theo xếp hạng, vật tư từ tầng cao nhất dần vận chuyển xuống dưới.
Ôn Trĩ thành thật ôm bí đao nhỏ ngồi ở trong góc, sợ Tư Minh Trầm trách tội cậu nói khoác.
Thật ra thì Tư Minh Trầm không để chuyện này trong lòng, bắt đầu kiểm tra vật dụng trong phòng, cân nhắc xem đêm nay nên dùng nhu yếu phẩm nào, thuận tiện kiểm tra vị trí camera.
Lúc này, xe vật tư đến trước cửa.
Ôn Trĩ đứng đậy, mang dép vui vẻ chạy tới, cũng cầu nguyện những người khác lưu lại vật dụng cho bọn họ dư giả một chút. Nhưng nghĩ tới phía trên là Cố Thừa Phong, cậu lập tức không cảm thấy vui nữa.
Cùng lúc đó, chăm chú nhìn bọn họ còn có ngàn vạn dân mạng. Đám dân mạng là thị giác thượng đế, đương nhiên biết trên xe còn lại thứ gì.
Cho nên khi Tư Minh Trầm nhìn thấy đồ lót duy nhất, mọi người đều cười đến đau bụng.
[Hhh, đối với bá tổng, Tư Minh Trầm đến chịu khổ sao? ]
[Một chiếc đồ lót sạch sẽ? Ai mặc đây? ]
[Cũng không thể mỗi người mặc một nửa đúng không? ]
Thấy vẻ mặt Tư Minh Trầm không nhìn ra cảm xúc, Ôn Trĩ chuẩn bị nhận đòn chịu tội.
" Đồ lót sạch anh mặc đi. "Cậu rộng lượng nói:" Em ngủ trần là được, để trần là được."