Sau Khi Thiếu Gia Thật Trở Về, Thiếu Gia Giả Bỏ Chạy Suốt Đêm

Chương 23




Dịch + Biên + Proof-reader: Một mình Mẫn Mẫn .

___

Thẩm Hà Nhứ nói xong mới giật mình nhận ra lúc mình buột miệng có bao nhiêu nặng lời, tức thì cảm thấy hối hận.

Anh ta muốn lên tiếng giải thích với cậu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Văn Từ, cổ họng Thẩm Hà Nhứ như bị mắc nghẹn không nói nên lời.

Văn Từ thản nhiên nhìn anh, giống như đã nghe những lời châm chọc đó đến phát ngấy, cho nên mới không đáp trả lại câu nào.

Thẩm Hà Nhứ chợt thoáng đau lòng thay cho cậu, nhưng cảm giác đó cũng vụt tắt đi rất nhanh, anh ta lúc này chỉ còn sót lại khó xử day dứt.

"Anh điên rồi đúng không?" Ánh mắt Văn Từ nhìn Thẩm Hà Nhứ chẳng khác nào nhìn một tên đần, "Đuổi theo tôi để ăn đánh nghe mắng à? Anh nghĩ anh châm chọc tôi như thế thì có tác dụng chắc?"

Trước đây cậu còn cho rằng Thẩm Hà Nhứ là người duy nhất còn bình thường nữa chứ, đúng là chẳng khác nào tự vả.

Tuy anh ta trong tiểu thuyết thuộc dạng đểu cáng, nhưng không tới nỗi tâm thần đến mức này.

Thẩm Hà Nhứ á khẩu không nói được một câu, một lúc sau mới đanh mặt lại: "Những gì tôi nói lúc nãy cậu đừng để trong lòng, tôi xin lỗi, tôi không cố ý nói vậy đâu."

"Tôi đã nói không biết là không biết, anh có đuổi theo tôi thêm mấy trăm năm đi nữa, tôi vẫn sẽ nói với anh như thế." Văn Từ xoay người đưa lưng lại với anh ta, giọng điệu lạnh giá như băng: "Đừng đi theo tôi nữa, còn nếu không, đến lúc xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh."

Thẩm Hà Nhứ nghe cậu nói thế, một chân vừa nhấc lên của anh ta bị ép hạ xuống ngay tức thì, Thẩm Hà Nhứ đưa mắt dõi theo bóng lưng Văn Từ rời đi, hồi tưởng lại những tư liệu về cậu mà trước đây đã từng điều tra.

Cậu rất giỏi đánh nhau, tính tình còn bộp chộp nóng nảy, nếu ép cậu đi vào đường cùng, chưa biết chừng sẽ xảy ra chuyện mà không ai có thể lường trước được.

Thẩm Hà Nhứ không đi theo Văn Từ nữa, anh ta mím chặt môi, bỏ thuốc hạ sốt vừa mới mua vào lại trong túi.

Vốn định mượn cớ để hỏi thăm chuyện của Văn Thanh, không ngờ mình lại nói ra những lời quá đáng như thế.

Thẩm Hà Nhứ đưa tay xoa huyệt thái dương, thật không hiểu nổi bản thân bị làm sao nữa.

Còn về Văn Thanh, luôn có một ý nghĩ thôi thúc, sai khiến anh ta khao khát muốn tìm hiểu cậu ấy, nhưng khi gặp được Văn Từ, không hiểu sao Thẩm Hà Nhứ lại rất ghét bỏ, thật sự khó lòng mà giải thích được.

Cảm giác ghét cay ghét đắng đó xuất phát từ nội tâm của Thẩm Hà Nhứ, chứ không phải anh ta thật sự muốn ghét bỏ cậu.

* (minyuee,wp)

Văn Từ để đồ ăn vào xe taxi, cứ nghĩ đến Thẩm Hà Nhứ là phát bực, không kìm được tức giận chửi thầm.

Nếu không phải đang bệnh mất sức thì cậu chắc chắn sẽ tẩn cho tên khốn Thẩm Hà Nhứ đó một trận, đánh đến khi nào cha mẹ ruột nhận không ra nữa mới thôi.

Tài xế taxi cứ ngỡ Văn Từ đang mắng mình, bèn quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu.

Văn Từ lập tức cười giải thích: "Cháu không có mắng chú, cháu mắng cái tên đần lúc nãy mình gặp trên đường cơ."

Tài xế lúc này mới yên tâm, chú dời tầm mắt đi, lên tiếng hỏi cậu muốn đi đâu.

Thật ra Văn Từ muốn về nhà, nhưng lúc ngồi vào xe thắt dây an toàn, hai mắt cậu bỗng chốc tối sầm, phải khoảng chừng vài phút sau, tầm nhìn mới dần rõ ràng hơn.

Văn Từ cũng phải giật mình khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình thông qua gương chiếu hậu, cậu lập tức thay đổi ý định, nói với tài xế taxi: "Phiền bác tài đưa cháu đến phòng khám gần đây nhất, cháu cảm ơn."

Chiếc xe dần dần lăn bánh, tài xế đang lái xe chạy bon bon trên đường, Văn Từ chợt nghe chú "Chậc" một tiếng rõ to, sau đó đạp ga tăng nhanh tốc độ.

"Làm sao thế?" Văn Từ thắc mắc hỏi.

"Phía sau có một chiếc xe sang cứ theo đuôi chúng ta, chú sợ chứ sao." Tài xế đáp, "Lỡ như đụng trúng người ta hay xảy ra chuyện gì thì chú có nước táng gia bại sản, không chạy nhanh hơn, chẳng lẽ chờ chết?"

Văn Từ chỉ từng gặp người sợ đi phía sau xe, chứ chưa từng nhìn thấy ai đi trước mà sợ hãi giống ông chú này, tức thì không nén được nụ cười, lúc này mới liếc mắt nhìn ra sau.

Đó là một chiếc ô tô màu đen sang trọng, giá trị ít nhất cũng phải hơn năm triệu tệ, nhìn kiểu nào cũng cực kì quen mắt, nhưng cậu không nhớ đã gặp ở đâu.

(5 triệu RMB ≈ hơn 17.5 tỷ VNĐ)

Văn Từ nhắm nghiền hai mắt, vùng đầu nhức nhối như bị búa bổ.

Đầu cậu lúc này đau đến mức giống như muốn nổi dậy đình công, nhưng những kí ức hỗn loạn kia vẫn bám riết không tha.

Văn Từ không nhịn được nhíu chặt chân mày, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.



"Đến nơi rồi." Chừng mười phút sau, tài xế taxi đỗ xe bên vệ đường, ngoảnh đầu thông báo một câu.

Văn Từ quét mã thanh toán tiền xe, lúc xuống xe, cả người cậu rã rời vô lực, mệt đến mức không nhấc nổi túi đồ trong tay.

Khi xe taxi rời đi, chiếc xe màu đen nọ cũng dừng lại.

Văn Từ cho rằng là người sống ở quanh đây, cậu cũng không nghĩ nhiều, xách túi đồ ăn đi vào phòng khám.

Bên trong có khá nhiều trẻ con, vừa bước vào phòng khám, tiếng khóc ồn ào đánh mạnh vào màng nhĩ, làm cho đầu Văn Từ đau nhức không thôi.

Cậu muốn quay lại đổi phòng khám khác, nhưng bởi vì quá choáng váng, Văn Từ chỉ đành bỏ cuộc, cậu đi đến ngồi xuống băng ghế, nhắm mắt chờ đợi.

May mà tiếng khóc cũng nhanh chóng dừng lại, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh, bác sĩ xem xong danh sách bệnh nhân thì đi tới hỏi thăm tình huống của cậu.

Văn Từ mở mắt, suy yếu nói: "Đau đầu, phát sốt."

Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu, bó tay nhíu mày: "Sắp bốn mươi độ rồi đây này, tại sao lúc vừa phát sốt không đến khám bệnh, nếu đến ngay lúc đó thì cũng không nghiêm trọng đến mức này."

"Cháu uống thuốc rồi, cứ tưởng đã hạ sốt." Bản thân Văn Từ cũng rất bất lực, "Không ngờ lại sốt lại."

Bác sĩ gặng hỏi thêm vài vấn đề, sau đó mới đi lấy thuốc.

Thời điểm hộ sĩ đến truyền dịch, nhiệt độ cơ thể của cậu đã rất cao, cả người bị cơn nóng đánh bay nhận thức, đến khi Văn Từ tỉnh lại, hộ sĩ đã châm kim xong rồi.

Chất lỏng lành lạnh từ từ chảy vào huyết quản, cái nóng hầm hập sâu trong cơ thể khiến cậu mau chóng lãng quên cảm giác lạnh lẽo đó.

May mà những đứa trẻ xung quanh đó đều rất ngoan, chúng im lặng không khóc không quấy, Văn Từ mới yên tâm chậm rãi nhắm hai mắt, lấy bàn tay còn lại chống mặt, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Bác sĩ đang ngồi viết bệnh án thì chợt cảm thấy không gian xung quanh quá mức tĩnh lặng, ông ngẩng đầu lên xem tình hình, phát hiện phần lớn người trong phòng khám đều đang đăm đăm nhìn về phía cửa, ông cũng quay đầu nhìn theo, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục đen nhanh chân bước vào phòng khám, rồi sải bước đến ngồi cạnh bệnh nhân mới vào ban nãy.

Anh sỡ hữu nét mặt thâm trầm, biểu cảm lạnh nhạt hờ hững, anh thuộc tuýp người thu hút ánh nhìn của người khác, khiến cho họ không tài nào rời mắt nổi, phong thái cao quý lạnh lùng, khí thế đầy áp bức, đem lại cảm giác đè nén mà bất kì ai cũng không thể xem nhẹ.

Bác sĩ thoáng chốc tưởng rằng mình đang ở một nơi nguy hiểm nào đó, chứ không phải là phòng khám nơi mình làm việc, ông thấp thỏm định đi sang hỏi có phải anh đến khám bệnh hay không, nhưng người đi vào theo sau đã lập tức giải thích: Không phải đến khám bệnh, mà là thăm bệnh.

Trì Quan Yếm ngắm nhìn chàng trai đang nhắm nghiền hai mắt, cậu đang khó chịu nhíu chặt chân mày, mặt đỏ bừng lên vì sốt, đôi môi tái nhợt không chút sắc tố, cơ thể còn đang khẽ run rẩy từng cơn, giống như chú mèo bị thương, dù đã ngủ nhưng vẫn không được yên giấc.

Trì Quan Yếm cởi áo khoác âu phục ra, cẩn thận đắp lên người cậu.

Mí mắt chàng trai chỉ hơi động đậy, tựa như muốn mở mắt ra nhìn, nhưng lông mi run lên rất nhiều lần, cậu vẫn không mở mắt nổi.

Trì Quan Yếm đỡ lấy mặt Văn Từ, gạt tay của cậu sang một bên, sau đó để đầu cậu tựa vào vai mình ngủ tiếp.

Anh tham lam ngắm nhìn dung nhan Văn Từ, rất nhiều lần muốn đưa tay mơn trớn gương mặt trắng mịn đó, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế dằn lại khát vọng.

Truyền xong một bình dịch, Trì Quan Yếm quay sang cấp dưới của mình, cấp dưới hiểu ý, lập tức đi gọi bác sĩ để đổi thuốc.

"Cậu là người nhà bệnh nhân?" Sau khi đổi thuốc xong, bác sĩ mới nhớ ra chuyện đó, khẽ hỏi anh một câu.

Trì Quan Yếm không cảm xúc nhìn bác sĩ gật đầu.

Khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng không mang theo chút tình cảm của anh, sống lưng bác sĩ lập tức cứng đờ, kê xong đơn thuốc, ông mới căn dặn: "Bệnh nhân sốt cao, có lẽ vài ngày nữa sẽ liên tục phát sốt, phải chú ý giữ ấm, không được chạm vào nước lạnh. Còn nữa, cũng không được ăn chua ăn cay, đây là thuốc, một ngày uống ba lần, mỗi lần mỗi loại một viên."

Trì Quan Yếm nhận lấy thuốc, ánh mắt dừng trên cây bút trong tay bác sĩ, "Làm ơn cho tôi mượn bút dùng một lát."

Bác sĩ còn chưa kịp định thần, cơ thể đã đưa bút cho anh theo phản xạ.

Trì Quan Yếm viết những điều cần chú ý lên hộp thuốc xong, anh trả lại bút cho bác sĩ rồi nói, "Chi phí tổng cộng hết bao nhiêu?"

"Tổng hết là ba trăm." Bác sĩ khẽ liếc mắt nhìn nét chữ trên hộp thuốc, sau đó thầm khen trong lòng.

Cấp dưới đứng kế bên lập tức lấy thẻ ngân hàng ra để quẹt, nhưng khi chợt nhận ra, anh ta mới vỗ trán mình một cái, sau đó thanh toán bằng cách quét mã trên điện thoại.

Đứa trẻ ngồi cách đó không xa đã tỉnh giấc, nó túm lấy tay người lớn mè nheo đòi đi, tiếng động cực kì lớn, Trì Quan Yếm nghiêng đầu nhìn sang.

Đứa trẻ lúc này còn đang nhe nanh múa vuốt muốn đánh cả người nhà, đến khi chạm phải ánh mắt đầy lạnh giá của Trì Quan Yếm, nó lập tức rụt tay về, sợ hãi rút vào lòng người lớn, không dám lên tiếng ồn ào nữa.

Phụ huynh đứa trẻ đó lấy làm ngạc nhiên, nhưng khi phát hiện anh đang nhìn con mình với ánh nhìn không mấy thiện cảm, lúc này mới cười xin lỗi.

Trì Quan Yếm không nhìn bọn họ nữa, khẽ nắm lấy bàn tay không bị châm kim của Văn Từ.



Tay cậu rất lạnh.

Trì Quan Yếm sai cấp dưới của mình đi mua túi chườm nóng, sau đó đặt hai tay của cậu lên trên đó.

Hàng chân mày vẫn luôn chau chặt dần dần dãn ra, cơ thể Văn Từ cũng không còn run rẩy như trước nữa, hô hấp cũng dần trở nên ổn định.

Văn Từ mơ màng tưởng tượng thân thể mình đang nằm giữa hai cực nóng và lạnh, rồi bỗng nhiên có một làn gió kì lạ nào đó thổi ngang qua, tiện thể cuốn theo cơn lạnh giá bay đi. Nhiệt độ bên trong cơ thể từ từ tăng lên, làm cho cậu khoan khoái thả lỏng.

Không biết mình đã ngủ trong bao lâu, lúc Văn Từ mơ màng mở mắt, bầu trời bên ngoài đã đen kịt, bác sĩ đang tháo kim cho bệnh nhân khác, thấy cậu tỉnh giấc thì cười hỏi, "Đỡ hơn chút nào chưa?"

"Đỡ hơn rồi." Ngủ một giấc dậy quả thật như được hồi sinh, thấy kim tiêm trên tay mình đã được tháo ra, Văn Từ ngồi dậy muốn cử động một lát, chiếc áo khoác xa lạ cũng theo đó trượt xuống đất.

Cậu ngạc nhiên, cúi người nhặt nó lên, hương bạc hà nhàn nhạt của chiếc áo thoang thoảng nơi đầu mũi.

"Cái áo này của ai thế?" Văn Từ thắc mắc hỏi bác sĩ, nhưng lúc cậu xoay sang có hơi mạnh, khiến cơn đau đầu lại tái phát.

Văn Từ thấy khá khó hiểu, sức khỏe của cậu có bao giờ yếu giống lúc này đâu, không đời nào chỉ sốt một cơn mà lại dai dẳng đến hiện tại vẫn chưa dứt.

"À, của người nhà cháu đấy, thuốc đây nhé, người đó đã thanh toán tiền thuốc cho cháu rồi." Bác sĩ đưa túi thuốc cho Văn Từ rồi dặn dò: "Không được ra gió, mấy ngày nữa cháu sẽ sốt cao liên tục, nhớ mỗi ngày đến đây tiêm thuốc, không được bỏ dở ngày nào hết, nếu không đi thì sẽ sốt liên tục suốt nửa tháng đấy."

"Người nhà của cháu á?" Văn Từ muốn nói với bác sĩ rằng mình không có người nhà nào cả.

Bác sĩ thấy cậu ngờ vực không biết, ông làm động tác tay miêu tả chiều cao, "Cao tầm 1m9, trông rất đẹp trai, giống người mẫu lắm. Cái cậu đó mặc âu phục, tự nói là người nhà của cháu, chắc là anh trai cháu nhỉ? Cơ mà nhìn hai người không giống nhau chút nào."

Tuy đều tuấn tú như nhau, nhưng lại không giống như ông tưởng tượng.

"Anh ấy tên gì?" Văn Từ hoàn toàn không có người anh nào cả, hơn nữa theo như lời bác sĩ nói, cậu càng thấy giống một người hơn.

Trì Quan Yếm.

Cầm áo khoác trong tay, Văn Từ cho rằng tất cả chỉ do cậu tự tưởng tượng lấy, chuyện đó không thể nào xảy ra được.

"Bác không biết tên, nhưng mà cái cậu đó có viết chữ lên hộp thuốc đó, cháu mở ra xem đi." Bác sĩ đưa tay chỉ vào túi thuốc.

Văn Từ mở túi ra, trên hộp thuốc có vài nét chữ: Mỗi ngày ba lần, mỗi lần một viên.

Chữ viết mạnh mẽ cứng cáp, để lộ vài đường nét sắc bén, rất giống cảm giác mà Trì Quan Yếm thường hay mang lại cho người khác.

Nhưng Văn Từ không dám xác nhận có phải là anh hay không.

Lần này đã là lần thứ hai rồi, dường như luôn có một người âm thầm kề bên giúp đỡ cho cậu.

Người đó mua cho cậu ghế massage, ghế chơi game, máy tính, trả tiền thuốc cho cậu, không chỉ dừng lại ở đó, người ấy thậm chí còn biết cậu thích uống sữa chua 100% đường.

Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự là Trì Quan Yếm? Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử tốt với một nhân vật phụ như mình đến vậy? Người mà phản diện nên âm thầm giúp đỡ đáng lý ra phải là Văn Thanh mới đúng chứ? Có khi nào anh nhận nhầm cậu là Văn Thanh rồi hay không?

Văn Từ suy nghĩ nát óc cũng không đưa ra được kết luận hợp lý, cậu xách đồ đi ra khỏi phòng khám, thế nhưng vừa bước đến vệ đường đứng đợi taxi, trên trời bỗng vang rền tiếng sấm, ngay sau đó, mưa trút xuống không hề chờ đợi một ai.

Văn Từ lập tức che lấy đầu, chạy vào một cái hiên để trú mưa.

Thật sự quá đen đủi, lúc nào cũng đen đủi, hôm nay vừa bị bệnh, lại còn gặp phải Thẩm Hà Nhứ, trời còn đổ mưa, Văn Từ không kìm được cảm giác phiền muộn trong lòng.

Trong không khí đầy hơi lạnh, Văn Từ rét đến mức co rúm cả người.

Phần đầu vẫn đang âm ỉ từng cơn đau, mà vì trời cũng đã tối, cho nên những cửa hiệu gần đây đều đồng loạt đóng cửa nghỉ bán.

Ánh sáng yếu ớt của đèn đường chớp rồi lại sáng, đưa mắt nhìn ra xa, cơn mưa dông nặng hạt khiến cảnh vật xung quanh như chìm đắm trong màn sương dày đặc.

Đợi mãi vẫn không bắt được taxi, Văn Từ có mở ứng dụng đặt xe cũng vô dụng, càng chết người hơn là, điện thoại cậu đã tự động sập nguồn vì hết pin, bây giờ có muốn gọi ai đến đón cũng không được.

Văn Từ chẳng còn sức để than thở hận đời vài câu, cậu nhìn áo khoác trong tay mình, nuốt nước miếng khẽ thầm thì tiếng "Xin lỗi", lấy nó khoác lên đầu mình, băng mình chạy vào màn mưa, lại chẳng ngờ mưa càng lúc càng lớn.

Chiếc áo dùng để che chắn dần bị nước mưa thấm ướt, đầu cậu cũng càng nặng trĩu.

Rõ ràng trời đang vào thu, nhưng cơn mưa này lại khiến cậu lạnh đến mức tưởng chừng như đang đắm mình trong cái rét của mùa đông.

Cậu cứ mãi chạy về phía trước, chân giẫm phải vũng nước làm nước đọng văng lên tung tóe, nhưng cậu không hề bận tâm, giờ phút này, Văn Từ chỉ muốn tìm một khách sạn ở gần đây để ở lại một đêm, nhưng cậu càng chạy, hô hấp lại càng trầm, cũng càng khó khăn.

Văn Từ lại chạy thêm vài bước nữa, cho đến khi mất hết sức lực, cậu cầm áo khoác che lấy đỉnh đầu, rảo bước đi