Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 41




Ngoài trời chỉ mới tờ mờ sáng nhưng Triều Từ đã cố gắng tỉnh lại.

Lúc này, cậu chỉ vừa mới chợp mắt chưa đến một canh giờ, còn Lục Diễn thì đang ngủ ở bên cạnh, hai tay của hắn đang ôm chặt eo cậu.

Vốn dĩ người này không cần đi ngủ nữa, nhưng vì Triều Từ ngủ mà hắn cũng sẽ ôm cậu và chợp mắt một lát. Trước giờ, sau khi Triều Từ bị người này làm xong, cậu đều hôn mê rất sâu và phải đến giữa trưa mới dần dần tỉnh lại, khi đó Lục Diễn đã rời đi từ lâu rồi.

Đây là lần đầu tiên Triều Từ tỉnh dậy khi Lục Diễn vẫn còn đang ngủ ở bên cạnh. Cậu không dám nhìn trực tiếp vào Lục Diễn, vì một cường giả như hắn nhất định sẽ cảm giác được, cho nên cậu vô cùng cẩn thận mà trộm nhìn hắn một chút, đồng thời bên tay phải của cậu cũng hiện ra một lá bùa.

Lá bùa này là do Lý Ngạn đã tạo ra giúp cậu.

Có một điều, có lẽ trên thế giới này ngoại trừ Thiên Đạo ra, chỉ có mỗi Triều Từ và Lý Ngạn biết, mà Lý Ngạn biết cũng là do sau này Triều Từ nói cho y, đó chính là——  Lục Diễn là chuyển thế từ một phần hồn phách của Lục Tắc Dịch.

Năm đó, tuy thần hồn của Lục Tắc Dịch đã bị tiêu tán, nhưng vẫn còn một phần hồn phách đã được Thiên Đạo âm thầm giữ lại.

Thần giới sụp đổ, Thiên Đạo bị tổn hại, có lẽ sự xuất hiện của Lục Tắc Dịch là một phương thức cứu chữa của Thiên Đạo. Nhưng khi đó, Lục Tắc Dịch đã thất bại giữa chừng và Thiên Đạo nhận thấy thời cơ vẫn chưa tới. Vì thế Thiên Đạo đã giữ lại một phần hồn phách của y, nuôi dưỡng bên trong Thiên Tẫn Đầu, sau mấy trăm năm không ngừng hấp thu những linh hồn lang thang không ý thức, liên tục tu bổ và hoàn thiện hồn phách, cuối cùng nó đã chuyển kiếp trở thành Lục Diễn.

Tuy Lục Diễn đã từng là một phần hồn phách của Lục Tắc Dịch, nhưng hắn không phải là Lục Tắc Dịch, giống như Lục Tắc Dịch không phải là hắn. Triều Từ biết rõ điều này là vì Lục Tắc Dịch đã từng để lại cho cậu một tấm mệnh bài. Nếu thần hồn của tu sĩ bị tiêu diệt hoàn toàn thì tấm mệnh bài này sẽ hóa thành tro bụi. 

Ngày Lục Tắc Dịch gặp nạn, tuy mệnh bài đã bị vỡ nát nhưng nó không biến thành tro bụi. Triều Từ đã ôm một tia hy vọng mong manh, mơ hồ, nên cậu vẫn luôn cất giữ cẩn thận tấm mệnh bài đó ở bên mình. Vào ngày gặp được Lục Diễn, những mảnh vỡ nằm bên trong giới tử của cậu đột nhiên ghép lại với nhau, chỉ là nó không liền lạc lại như cũ mà trên mệnh bài vẫn còn tồn tại những vết nứt. 

Sau đó, cậu gặp lại Lý Ngạn, cậu đã nói cho Lý Ngạn biết Lục Diễn có thể là chuyển thế từ một phần hồn phách của Lục Tắc Dịch. Lý Ngạn nghe vậy liền tạo ra cho cậu lá bùa này, y nói với cậu rằng lá bùa này có thể đánh thức ý thức kiếp trước và trấn áp ý thức hiện tại. Nếu cậu sử dụng lá bùa này lên trên người Lục Diễn, thì Lục Diễn sẽ "trở thành" Lục Tắc Dịch.

Triều Từ không muốn làm như vậy. Bởi vì Lục Tắc Dịch đã chết mấy trăm năm rồi, để y sống lại trong một thân thể của người khác chưa hẳn là chuyện tốt. Hơn nữa làm như vậy thì có khác gì giế.t chết Lục Diễn đâu?

Tuy cậu không sử dụng, nhưng lại không muốn vứt nó đi mà giữ lại lá bùa này. Cậu đã từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không bao giờ sử dụng tới nó, nhưng mà...

Nhưng mà Lục Diễn đã đẩy cậu tới bước đường cùng, Lục Diễn đã đối xử với cậu như vậy thì cậu cần gì phải quan tâm đến sự sống chết của tên súc sinh này nữa?

Lục Diễn đã phong ấn linh mạch của cậu. Suốt mấy ngày qua, cậu đã vất vả gom góp từng chút một mới gom được một ít linh khí, chính là để dành cho ngày hôm nay.

Cậu không biết lá bùa mà Lý Ngạn đã tạo ra này có tác dụng với cảnh giới hiện tại của Lục Diễn hay không, nhưng cậu vẫn phải thử một lần.

Cậu điều động một chút linh khí mỏng manh trong cơ thể để kích hoạt lá bùa.

Trong nháy mắt, lá bùa đã biến thành một tia sáng trắng chui vào ấn đường của Lục Diễn.

Triều Từ chỉ dám lén lút nhìn Lục Diễn, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy căng thẳng đến như vậy, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Một lát sau, lông mi của Lục Diễn khẽ nhúc nhích, sau đó hắn mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, hắn không khỏi sửng sốt khi xung quanh mình là một nơi hoàn toàn xa lạ. Hắn đột ngột đứng dậy liền nhìn thấy cả người Triều Từ vô cùng thê thảm, không một mảnh vải che thân, hắn đứng chết trân như thể bị sét đánh.

Tất cả những biểu cảm của hắn đều lọt vào trong mắt của Triều Từ, lúc này cậu mới dám thả lỏng cơ thể ra.

—— Người đó là Lục Tắc Dịch.

Lục Tắc Dịch nhìn Triều Từ đang nằm trên giường, sửng sốt một lúc lâu mới khó khăn nói ra: "Tiểu Từ, sao ngươi lại ở đây? Còn ta..."

Điều mà y muốn hỏi chính là tại sao mình cũng ở nơi này, không phải mình đã chết rồi sao? Nhưng khi y thoáng nhìn xuống thân thể của mình, chỉ thấy mình đang mặc một lớp áo trong, ngay cả khuy áo cũng không cài lại, để lộ ra toàn bộ ng.ực và bụng.

Y lại nhìn thân thể của Triều Từ hằn đầy dấu vết, rồi lại nhìn bộ dáng này của mình, cùng với lúc nãy hai người đều nằm trên giường với nhau, dường như y đã hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Y còn chưa kịp định hình lại tam quan của mình, thì một lượng ký ức khổng lồ ập thẳng vào não của y. Lục Tắc Dịch cau mày, qua một hồi lâu mới có thể sắp xếp lại những ký ức đó.

Đột nhiên vẻ mặt của y có chút rạn nứt.

Hình như y đã được chuyển thế... Sau khi chuyển thế, y đã lập một thỏa thuận năm năm, trở thành đạo lữ của Triều Từ và nhận được sự giúp đỡ của cậu, y đã đạt được thành tựu mà cả đời trước mình vất vả cố gắng—— Đó là đột phá Đại Thừa kỳ. Nhưng sau khi đột phá Đại Thừa kỳ lại không thể phi thăng lên Thần giới, bởi vì Thần giới đã sụp đổ từ lâu rồi.

Sau khi chuyển thế, y đã yêu Triều Từ, sau khi Triều Từ rời đi thì mới phát hiện thật ra Triều Từ cũng... Thích "mình"? Thậm chí y còn gặp lại một phần hồn phách của kiếp trước. Sau đó lại cầm tù Triều Từ ở nơi này và ra sức hành hạ.

Nhớ tới đây, sắc mặt của Lục Tắc Dịch đã hoàn toàn u ám.

"Tắc Dịch." Triều Từ nhẹ nhàng gọi y.

Lục Tắc Dịch lúc này mới hoàn hồn trở lại. Y nhìn Triều Từ nhưng lại không biết nên nói gì.

Y thật sự tức giận và có chút áy náy, dù sao Lục Diễn cũng xem như là chuyển thế của y. Thậm chí, Triều Từ còn thích y đến như vậy khiến cho tâm tình của y càng phức tạp hơn.

Tất cả các loại cảm xúc lẫn lộn vào nhau, khiến cho y không biết phải nói gì trong lúc này. 

Cuối cùng, y không thèm nghĩ đến nữa, vứt hết toàn bộ ra sau đầu mình, chỉ quan tâm đến dáng vẻ bây giờ của Triều Từ rồi nặng nề nói ra: "Để ta đưa ngươi đi tắm rửa một chút."

Y nói xong liền bế Triều Từ đi vào phòng tắm.

"Ta tự làm được..." Hai vành tai của Triều Từ đã đỏ cả lên, sắc mặt của cậu cứng ngắc mà nói với Lục Tắc Dịch.

Tên khốn Lục Diễn kia có thể làm bất cứ điều gì bên trong phòng tắm này, khiến trong lòng cậu vô cùng hận hắn và gần như chết lặng. Nhưng nếu đổi thành Lục Tắc Dịch, thì cậu cảm  thấy rất khó xử và ngượng ngùng.

Lục Tắc Dịch đã tiếp thu toàn bộ những ký ức của Lục Diễn, nên y hiểu được tâm trạng hiện tại của Triều Từ như thế nào, nhưng y vẫn từ chối: "Không được, bây giờ ngươi không còn sức, ta sợ ngươi không thể đứng vững để tắm rửa."

Nói đến đây, Lục Tắc Dịch lại nhớ ra một chuyện liền vội nói: "Thằng nhãi đó phong ấn linh mạch của ngươi nên ngươi mới suy yếu như vậy, bây giờ ta sẽ giải trừ giúp ngươi."

"Không được!" Triều Từ vội vàng ngăn lại.

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày cậu bị Lục Diễn giam cầm ở đây, sở dĩ Thực Cốt Chú cho đến bây giờ vẫn chưa phát tác là do Lục Diễn đã phong ấn linh mạch của cậu. Bằng cách phong ấn này, mà tốc độ ăn mòn của Thực Cốt Chú cũng bị làm chậm lại ở một mức độ nhất định, nên cậu mới không bị phát tác vào lúc này.

Nếu bây giờ giải trừ phong ấn, Thực Cốt Chú sẽ phát tác ngay lập tức, sợ là cậu không thể sống được mấy ngày nữa.

Nếu suy xét đến thiết lập của Việt Chỉ Chân Quân, chắc chắn sẽ không muốn chết ở trước mặt Lục Tắc Dịch.

Còn đối với Triều Từ, hiện giờ cậu đang đóng vai Việt Chỉ Chân Quân, nếu Việt Chỉ Chân Quân đã không làm, thì đương nhiên cậu cũng sẽ không làm, vì nếu làm sẽ để lại một lỗ hỏng rất lớn. Hơn nữa, nếu bây giờ cậu chết đi chưa chắc Lục Diễn sẽ bỏ qua cho cậu, có thể sẽ phải quay trở lại mốc ban đầu. 

"Tại sao?" Lục Tắc Dịch lấy làm lạ mà nhìn cậu.

"Không tại sao cả." Triều Từ nói.

"Thôi được rồi." Lục Tắc Dịch cũng đành thỏa hiệp.

Dù biết rằng mình đã chết mấy trăm năm, nhưng những ký ức khi ở cùng với Triều Từ giống như vừa mới xảy ra hôm qua, bọn họ vẫn là người thân thiết của nhau, vẫn là người hiểu rõ lẫn nhau nhất trên đời này. Nếu Triều Từ đã không muốn thì chắc chắn cậu có lý do riêng.

"Nếu ngươi không muốn ta giải phong ấn, vậy ít nhất cũng để ta giúp ngươi tắm rửa được không?" Lục Tắc Dịch bất đắc dĩ nói.

Triều Từ cũng hiểu rõ tình trạng bây giờ của mình, nếu thực sự để cậu tự làm thì chắc chắn sẽ ngất xỉu bên trong phòng tắm này. Nhưng trên người của cậu toàn là thứ dơ bẩn mà tên khốn kia để lại, đã vậy còn không thể dùng thuật làm sạch để loại bỏ...

Cậu chỉ đành cắn chặt răng mà miễn cưỡng gật đầu.

Lục Tắc Dịch ôm cậu vào phòng tắm, tuy nói là phòng tắm nhưng thật ra nó là một dòng suối nhân tạo. Ở đây còn vẽ một trận pháp giúp cho dòng suối này có được độ ấm vừa phải quanh năm.

Triều Từ tự cởi q/.uần áo của mình, còn Lục Tắc Dịch thì cứng đờ cả người mà đỡ Triều Từ bước xuống nước. Y chỉ dám đỡ bên hông của Triều Từ để tránh cho Triều Từ đứng không vững mà té ngã, ngoài ra y không dám động chạm vào chỗ nào khác. Dù đã cố lắm rồi, nhưng chỉ bằng mỗi cảm giác mềm mại và ấm áp từ eo cậu truyền tới cũng khiến cho tay chân của y phải luống cuống.

Ngay lúc đó, bỗng dưng trong đầu của y liên tục hiện ra những lời mà cậu đã viết bên trong quyển sách.

Triều Từ thích y.