Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 32




Lý Ngạn nói với Lục Diễn, khi giải chú cần phải có một tu sĩ Phân Thần kỳ ở bên cạnh hỗ trợ, nên mới nhờ Triều Từ ở lại đây và Triều Từ đã đồng ý.

Lục Diễn gật đầu đáp lại, cũng không hỏi gì nhiều.

Tính cách của cả ba người đều không thích rề rà, ngay sau khi Lý Ngạn chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cần thiết xong, ngày hôm sau hai người liền tiến hành dời đi Thực Cốt Chú.

Dĩ nhiên, khi nói chuyện với Lục Diễn vẫn nói là giải chú.

Sau khi "giải" chú xong, Lục Diễn nhìn thấy sắc mặt của Triều Từ bỗng nhiên tái nhợt, hắn khẽ nhíu mày hỏi: "Việc giải chú này gây phản phệ cho Chân Quân sao?"

"Không có." Biểu tình của Lý Ngạn nghiêm túc, chỉ hơi gượng cười lấy lệ, "Là do tiêu hao sức lực hơi nhiều, Triều Từ cần phải tĩnh dưỡng vài ngày."

Triều Từ đứng dậy khỏi đệm hương bồ, nhưng giờ phút này, một chút hồng hào trên làn da vốn trắng nõn cũng không còn nữa. Cậu chỉ thản nhiên nhìn Lục Diễn một chút rồi nói: "Ta cần bế quan tĩnh dưỡng vài ngày, mấy ngày tới ngươi không được phép ra khỏi phủ."

Cậu nói xong liền rời khỏi mật thất.

Lý Ngạn cũng vội vàng đuổi theo phía sau.

Chỉ còn một mình Lục Diễn đứng ở nơi đó, hắn cúi đầu nhìn vào cổ tay của mình, vệt màu đen dài hơn một tấc giờ đã biến mất.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nếm trải một chút đau đớn nào của Thực Cốt Chú, cảm thấy có hơi lâng lâng không hề chân thực.

Sau đó hắn lại nghĩ tới Triều Từ.

Vừa rồi, môi của người đó vô cùng nhợt nhạt.

Từ trước đến giờ, sắc môi của người đó luôn tươi tắn giống như cánh hoa hải đường màu đỏ.

Tuy người đó không nói một lời nào, nhưng chắc chắn lần này đã dốc sức rất nhiều.

Bên trong mật thất tối tăm, đôi mắt của Lục Diễn cũng không hề phản chiếu lại ánh sáng nào.

............

Triều Từ vừa đi tới nơi mà Lục Diễn không nhìn thấy liền lập tức khụy xuống.

Một tay của cậu chống lên thân cột bên cạnh, cả người đều cong lại.

Lý Ngạn vẫn luôn đi theo phía sau vội vàng tiến lên đỡ cậu, y đưa cho cậu một bình sứ màu trắng.

Đây là thứ mà y đã chuẩn bị kỹ vào ngày hôm qua.

Triều Từ mở bình sứ ra, nuốt xuống từng viên đan dược bên trong bình sứ nhưng trên gương mặt không hề có một chút biểu cảm nào.

"Ai, ngươi thật là." Lý Ngạn có chút bất đắc dĩ, "Cứ cậy mạnh làm gì chứ, ta thấy tiểu tử kia không hề biết ơn ngươi, chẳng phải đang lãng phí lòng tốt cho kẻ lòng lang dạ sói sao?"

Triều Từ liếc nhìn y một cái rồi nói: "Lúc ngươi gặp hắn, còn đặc biệt hỏi họ của hắn, chắc là ngươi cũng đoán ra được lý do tại sao ta tìm hắn, tại sao ta lại cứu hắn."

Lý Ngạn không ngờ Triều Từ lại thẳng thắn đến như vậy làm cho y có hơi sửng sốt. Nhưng sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, y nhớ ra rằng bộ dáng của Triều Từ vốn là như thế.

"Cả ta và hắn đều có thứ mình muốn, ta không cần hắn phải cảm kích ta." Triều Từ nói.

Lý Ngạn nhất thời không nói nên lời.

Lục Tắc Dịch đã chết nhưng cũng để lại không ít phiền phức.

Mấy trăm năm nay, người trong Đạp Tinh Tông chưa hề có một phút giây nào yên ổn, ngay cả Triều Từ cũng chưa bao giờ thoát ra khỏi quá khứ.

Chắc chỉ có mình y là người thoải mái nhất.

............

Lý Ngạn đã không tiếp xúc với bên ngoài mấy trăm năm nay, nhưng lần này là vì Triều Từ nên y phải ở lại bên ngoài vài năm.

Ít nhất cho đến khi bệnh của cậu được chữa khỏi.

Nhất là mấy ngày đầu, sau khi Thực Cốt Chú bất ngờ bị chuyển dời từ nguyên chủ sang một người khác, nó không giống như ban đầu tiềm tàng trong thân thể hai tháng, mà ngay lập tức đã phát tác.

Lý Ngạn liên tục khai thông, áp chế giúp cho Triều Từ thâu đêm suốt sáng, mới miễn cưỡng đè xuống được những bạo động mà Thực Cốt Chú gây ra.

Còn từ góc nhìn của Lục Diễn, hắn thấy Triều Từ đã bế quan tám ngày, trong thời gian đó chỉ có Lý Ngạn được phép ở bên trong phòng của cậu.

Vài ngày sau khi Triều Từ xuất quan, người của Minh Tiêu Tông cũng đã tìm tới.

Minh Tiêu Tông cũng là một trong tứ đại tông môn. Trong ba năm qua, bốn tông phái lớn nhất đó, bao gồm cả Diệu Quang Các, không tông phái nào là không gây rắc rối cho Lục Diễn. Mà Lục Diễn cũng không phải là người thích ẩn nhẫn, hắn luôn bộc lộ tài năng của mình, ba năm này hắn chẳng những không chịu bất kỳ thiệt thòi nào, mà còn khiến cho những kẻ đến gây khó dễ phải cảm thấy xấu hổ.

Người trẻ bị đánh thì người già tìm đến, lúc trước những "người già" đó đều do Triều Từ giải quyết giúp hắn. Nhưng bây giờ, Lục Diễn đã gi.ết chết một trưởng lão tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ ở chiến trường biên giới, việc này không còn là một rắc rối nhỏ nữa, mà nó đã chạm đến điểm mấu chốt của các tông phái đó.

Hơn nữa, Lục Diễn chỉ mất ba năm để từ Trúc Cơ kỳ đột phá lên Xuất Khiếu kỳ, thiên phú như thế này cao hơn gấp mấy lần so với Lục Tắc Dịch năm đó. Nếu như trước đây, cảnh giới của hắn còn thấp, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra điều gì, nhưng bây giờ thì đã có thể. Tu vi Xuất Khiếu kỳ đã chân chính trở thành một cường giả ở Tu chân giới.

Bốn tông phái đó giống như dã thú ngửi được mùi máu tanh, khó lòng kiềm chế được nữa.

Lần này người của Minh Tiêu Tông đến, nhưng cuối cùng vẫn bị sự uy hiếp của Triều Từ và một chút nhún nhường của bọn họ mà đã rời đi.

Nhưng Triều Từ hiểu rõ đây chỉ là những tên lâu la nhỏ bé.

Cơn bão thật sự sắp sửa sẽ ập đến.

Những lão già đó sắp đi ra rồi.

............

Chỉ là những lão già kia chưa muốn tới nhanh như vậy.

Bọn họ luôn thích chờ đợi cơ hội.

Triều Từ còn chưa đợi được mấy lão già đó xuất hiện, thì đã chờ được tai tiếng vừa mới phát sinh bên phía Lục Diễn.

Nhân vật chính trong truyện nam tần, cho dù không có nữ chính nhưng vẫn cần một vài đối tượng ái muội.

Đặc biệt là loại người giống như Lục Diễn, tuy tâm địa độc ác và đen tối nhưng vẫn có một vài em gái thơ ngây, đáng yêu đuổi theo.

Lâm Thanh Hoan, thiếu tông chủ của Hợp Hoan Cung, là một thiếu nữ trông chỉ mới mười sáu tuổi, đã chạy tới tìm Triều Từ.

Hợp Hoan Tông không thuộc tứ đại tông phái, bởi vì tông phái này vừa chính vừa tà, khó có thể xếp vào trong hàng chính đạo. Nhưng dựa theo thực lực, Hợp Hoan Tông không hề yếu hơn so với bốn tông phái kia.

Tiểu cô nương nói với cậu rằng, cậu đang bám lấy Lục Diễn, nam nhân với nam nhân là một chuyện đi ngược đạo trời, nếu cậu buông tha cho Lục Diễn, Bách Hoa Cung của nàng sẽ đồng ý đổi cho cậu một nhánh cực phẩm linh mạch.

Triều Từ bị nàng chọc cười.

"Tiểu cô nương." Triều Từ đang ngồi ở trên cao, cụp mắt xuống nhấp một hớp trà, sau đó lại cúi đầu nhìn nàng, "Một nhánh cực phẩm linh mạch?"

Từ vẻ mặt của cậu không nhìn ra có sự khinh thường trong đó, thật sự vô cùng bình tĩnh.

Nhưng loại bình tĩnh như thế này, cũng đại diện cho sự khinh thường.

Cậu ngồi rất xa, thậm chí hình ảnh của Lâm Thanh Hoan còn không thể phản chiếu vào trong đôi mắt của cậu.

Cô gái này rất xinh đẹp, mắt hạnh mi cong, da trắng môi đỏ, vẻ ngoài vừa non nớt vừa yêu kiều, không hổ danh là thiếu tông chủ Hợp Hoan Tông.

"Cô có biết ta đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên cho Lục Diễn không?" Cậu nói, "Bên dưới Đạp Tinh Tông có một nhánh cực phẩm linh mạch là do ta đã chôn xuống."

Lâm Thanh Hoan lập tức trừng lớn đôi mắt hạnh: "Ngươi, ngươi... Tại sao lại làm như vậy, Đạp Tinh Tông chẳng qua chỉ là một tông phái trung cấp, vậy mà ngươi lại dùng đến cực phẩm linh mạch..."

"Nếu cứ để yên đó thì nó giống như vật chết, vậy cứ tận dụng nó không phải là tốt hơn sao." Triều Từ nói.

Việt Chỉ Chân Quân đúng là giàu có, ngay cả một tu sĩ Phân Thần hậu kỳ khác cũng không giàu bằng một phần mười của cậu.

Bởi vì cậu có một phụ thân Độ Kiếp kỳ, đã qua đời vào hai trăm năm trước, tất cả gia tài đều để lại cho Việt Chỉ Chân Quân.

Lục Diễn cũng biết chuyện này, thậm chí hắn còn biết rõ phụ thân của Triều Từ đã từng tham gia vào sự kiện mấy trăm năm trước đó.

Thảm án của Đạp Tinh Tông, cái chết của Lục Tắc Dịch, sự đàn áp của mấy trăm năm nay, đều có một phần của cậu trong đó.

Bởi vậy, hắn tin chắc rằng, Triều Từ chính là cá mè một lứa với bọn người kia mà chưa bao giờ hoài nghi.

Tiểu cô nương cắn răng lại tiếp tục đưa ra một vài điều kiện, nhưng đều bị Triều Từ nhẹ nhàng từ chối.

Cuối cùng Lâm Thanh Hoan tức giận mà rời đi.

Buổi tối, Lục Diễn đi đến phòng ngủ của Triều Từ.

Chỉ cần hắn ở động phủ, thì tối nào cũng sẽ ngủ chung với Triều Từ, ngoại trừ tám ngày Triều Từ bế quan trước đó.

Bình thường, mỗi khi hắn đi vào đều ngay lúc Triều Từ đang tu luyện, nhưng hôm nay cậu lại ngồi ung dung trên giường một cách khác thường.

Rõ ràng là đang đợi hắn.

Lục Diễn đi vào liền vòng tay ôm lấy Triều Từ.

"Làm sao vậy?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Hôm nay có một tiểu cô nương của Hợp Hoan Tông đã đến tìm ta." Triều Từ ngẩng đầu lên nhìn hắn.

"Hợp Hoan Tông?" Lục Diễn suy nghĩ một chút, "Là Lâm Thanh Hoan ư?"

"Ngươi phản ứng nhanh thật" Triều Từ nói, "Nàng nói muốn đổi một nhánh cực phẩm linh mạch để lấy ngươi."

Lục Diễn: "..."

"Ngươi và nàng có quan hệ gì?"

"Không có quan hệ gì cả. Lúc trước ở bí cảnh Đức Thiên, cô ta bị một con quái vật tấn công nên ta đã tiện tay cứu giúp thôi. Khi đó, toàn bộ tôi tớ của cô ta đều đã chết, nên ta mới dẫn theo cô ta mấy ngày, cho đến khi gặp được người của Hợp Hoan Tông thì đã trả lại." Lục Diễn giải thích.

Thực tế, loại người giống như hắn sẽ không bao giờ có chuyện giúp đỡ một kẻ phiền phức, chẳng qua lúc đó cô ta bị một con quái vật tấn công, cứ liều mạng hô to mình là thiếu tông chủ của Hợp Hoan Tông, nếu cứu cô ta sẽ được báo đáp bằng một thiên giai pháp khí.

Nên Lục Diễn đã tiện tay cứu giúp.

Nhưng không nghĩ tới, vị đại tiểu thư này bám chặt lấy hắn suốt mấy ngày không tha, khi đó hắn cảm thấy có hơi hối hận.

May mà sớm gặp được người của Hợp Hoan Tông.

Nhưng lại không ngờ vị thiếu tông chủ này còn có thể tìm đến tận đây, còn nói muốn đổi một nhánh cực phẩm linh mạch để lấy hắn.

"Tại sao Lâm Thanh Hoan lại nói như vậy?" Lục Diễn hỏi.

"Nàng thích ngươi." Triều Từ mặt lạnh nói.

Lục Diễn không nhịn được cười.

Hắn ngồi xuống, ôm lấy Triều Từ, khẽ cắn vào vành tai của cậu: "Ngài ghen sao?"

"Hai chúng ta đã thỏa thuận với nhau, ngươi sẽ làm đạo lữ của ta năm năm, trong năm năm này tuyệt đối không có người khác, chuyện này trước đó đã thống nhất rồi." Triều Từ lạnh lùng mà nói.

Nghe cậu nói đến đây, ý cười ban đầu trên khuôn mặt của Lục Diễn chợt nhạt đi.

Tuy rằng, hắn vẫn luôn nghĩ đến việc rời đi sau khi kết thúc thời hạn năm năm, nhưng không hiểu sao, hắn không thích Triều Từ nhấn mạnh thỏa thuận này với hắn.

Cũng không thích việc Triều Từ cái gì cũng không nói, chỉ nhắc lại thỏa thuận không cho phép hắn có suy nghĩ gian dối với cậu.

Ánh mắt của hắn tối lại, tươi cười không còn rõ ràng như trước nữa, nhưng ngoại trừ hắn ra, không một ai có thể nhìn ra được.

Hắn khẽ hôn lên cổ của Triều Từ, nhỏ giọng nói: "Chỉ là một tiểu nha đầu, tiền bối không cần đa nghi."

............

Lần này, giữa hai người đã tạo ra một bước đột phá lúc lên giường.

Tuy rằng vẫn chưa đi đến bước cuối cùng.

Triều Từ ngã đầu trên giường, trong khi đó Lục Diễn bước xuống giường để rửa sạch bàn tay dính nhớp của mình.

Bây giờ cũng đã gần khuya, sau khi hắn rửa tay xong quay trở lại, thì Triều Từ đã nhắm mắt ngủ rồi.

Lục Diễn nhìn chằm chằm, miêu tả từng chút một đường nét trên gương mặt của người này.

Gần đây, sắc môi của người này luôn tái nhợt, nhưng hiện giờ đã đỏ bừng lại còn hơi sưng lên. Trên chiếc cổ thon dài đó lưu lại vô số những dấu vết màu đỏ.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác vừa rồi.

Tuy rằng hắn vẫn chưa được ăn sạch sẽ vào trong bụng, nhưng so với hương vị nhạt nhẽo của trước đây, bây giờ đã nếm ra một chút vị ngọt.

Bỗng nhiên có chút ngứa răng.

Cảm thấy người này vừa đáng yêu vừa đáng giận.

Hắn nằm xuống giường, ôm lấy người này vào trong lòng mình.