Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 21




Trong tiếng chúc mừng sôi nổi, hai người bước vào trong tẩm cung giăng đầy lụa đỏ phía trước —— điện Côn Luân luôn lạnh lẽo như băng tuyết suốt ngàn vạn năm qua, vậy mà giờ phút này, lần đầu tiên được bao trùm bởi một bầu không khí náo nhiệt như thế.

Sau khi cho người hầu lui xuống, Cận Nghiêu ôm Triều Từ đến bên giường đặt cậu ngồi xuống. Còn hắn thì đứng ở trước mặt Triều Từ, hạ người xuống nắm lấy gót chân của cậu.

"Đau không?" Tuy giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng có thể nhận ra có sự quan tâm trong đó.

Hai ngày nghỉ ngơi này đối với Triều Từ mà nói cực kỳ ngắn ngủi, hơn nữa thể chất bây giờ của cậu cũng không còn thích hợp đi đứng quá lâu. Lúc nãy ở trên đại điện thực ra Cận Nghiêu vẫn luôn âm thầm dìu cậu.

Triều Từ rũ mắt xuống nhìn vào chân của mình: "Vẫn còn tốt."

Cậu đã không còn hoạt bát như xưa nữa, bây giờ chỉ có thái độ thờ ơ, không lạnh không nhạt đối với Cận Nghiêu. Thậm chí cũng không còn tức giận như lúc ban đầu, dường như cậu đã thật sự tiếp nhận tất thảy rồi, không còn muốn phản kháng nữa.

Cận Nghiêu nhìn cậu, trong một lúc rơi vào trầm mặc.

Một lát sau, hắn mới cúi đầu xuống hạ một nụ hôn lên đôi mắt của Triều Từ rồi hỏi cậu: "Ngươi hận ta sao?"

Triều Từ không đáp lại.

Cậu im lặng một lúc lâu sau mới hỏi lại: "Sau khi ta đi rồi... thì như thế nào? Đại ca có khỏe không?"

Cậu cũng muốn hỏi Kiều Bùi như thế nào rồi, nhưng cậu không thể hỏi chuyện đó trước mặt người đàn ông này, hơn nữa hắn cũng sẽ không trả lời cho cậu biết.

Cậu lo Triều Quyết nghĩ rằng cậu đã chết, từ trước đến nay thân thể của huynh ấy luôn không tốt có thể sẽ không chịu nổi cú sốc này. Cậu cũng lo cho Kiều Bùi, ngày thành hôn của cậu và Kiều Bùi, cậu lại bị Cận Nghiêu bắt đi, chắc Kiều Bùi cũng đang lo cho cậu lắm. Trước lúc thành hôn, Kiều Bùi cũng đã bỏ ngoài tai những lời dị nghị, vậy mà ngày thành hôn hoàng hậu còn mất tích, không biết trên triều đình đã bất ổn như thế nào rồi. 

Cận Nghiêu thấy Triều Từ không trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt hơi tối đi, sau đó đáp lại: "Hắn không có việc gì."

"Ta đã để lại thư ở Triều Phủ, nói cho hắn biết ta đã mang ngươi đi. Hắn đang phái rất nhiều người đi tìm kiếm khắp Diệp quốc và các quốc gia khác."

Tất nhiên những người được phái đi này là do Kiều Bùi điều động, nhưng Cận Nghiêu tuyệt nhiên không muốn nhắc đến người này.

Thiếu niên nghe được huynh trưởng vẫn ổn, hai mắt cậu đều sáng rực lên làm Cận Nghiêu cũng có một chút mềm lòng. 

Hắn vuốt lên mái tóc mềm mại của cậu khẽ nói: "Nếu ngươi muốn, ta có thể phái người đi phàm giới, sau này ngươi và Triều Quyết có thể truyền thư qua lại với nhau."

Vẻ mặt và ánh mắt của cậu đều bừng sáng cả lên, nhưng bên trong lòng thì đang chửi thề.

Đúng là tên cặn bã, hắn bắt nhốt mình lại, bây giờ cho phép gửi thư với người nhà mà làm như đang ban cho ân huệ to tát lắm!

"Ta có thể trở về gặp huynh ấy không?" Triều Từ hỏi thật cẩn thận.

Cận Nghiêu không đáp lại ngay, nhưng khi thấy bộ dáng mong chờ của cậu bèn nói: "Để xem biểu hiện của ngươi."

............

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà Triều Từ đã ở điện Côn Luân được năm năm.

Thời gian giống như bị bóp méo, mỗi một giây, mỗi một ngày trôi qua đều dài đằng đẵng, nhưng khi quay đầu nhìn lại, năm năm này lại qua nhanh đến như thế.

Một kỳ phát tình vô tri, một điện Côn Luân vô vị.

Mà cậu vẫn luôn ở nơi này không biết đến khi nào, năm năm, trăm năm, ngàn năm, rồi vạn năm...

Có đôi khi Triều Từ không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa.

Điều mà cậu mong chờ nhất đó là một bức thư nhà vào mỗi tháng. Triều Quyết khi biết em trai của mình bị Cận Nghiêu mang lên Thần giới liền vô cùng phẫn nộ, nhưng dù y có phẫn nộ đến thế nào thì cũng vô dụng mà thôi, chỉ có bức thư nhà vào mỗi tháng này là sợi dây liên kết duy nhất giữa hai bọn họ.

Y tức giận, y lo lắng, nhưng y không muốn đem những cảm xúc tiêu cực này cho em trai của mình, y chỉ kể cho cậu biết những chuyện vui mà thôi. Triều Từ cũng như vậy, hai người thật cẩn thận mà duy trì sự vui vẻ bên ngoài này, chỉ mong muốn người kia có thể sống vui thêm một chút.

Hai năm trước, có một chủng tộc nào đó ở Thần giới phát sinh sự kiện lớn, Cận Nghiêu buộc phải rời khỏi núi Côn Luân. Triều Từ muốn nhân cơ hội này để trốn đi. Vì lúc đó cậu vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn nên Cận Nghiêu cũng không hạn chế cậu quá nhiều.

Tuy rất nhiều người hầu trong điện Côn Luân đều thương cảm cho Triều Từ, nhưng bọn họ không dám giúp đỡ cậu, một khi bị Tôn thượng phát hiện thì chỉ có một con đường chết, hơn nữa nếu giúp đỡ Triều Từ trốn đi thì biết trốn ở đâu đây? Nào có chỗ nào có thể giấu diếm được Tôn thượng cơ chứ? 

Triều Từ cũng không muốn liên lụy đến những người khác. Chờ đến khi Cận Nghiêu đi rồi, cậu mới đi tới nơi nuôi nhốt thần thú của điện Côn Luân, cậu đã tìm thấy một con kim sí đại bàng, cậu cắt tay mình để lấy máu đút cho con đại bàng đó.

Thư long không có sức chiến đấu, thể chất còn yếu hơn cả phàm nhân, cùng với kỳ phát tình không thể trốn tránh, một chủng tộc như vậy khiến cho người ta phải hoài nghi ý nghĩa tồn tại của nó, có lẽ nó chỉ sinh ra là để phục vụ cho hùng long. 

Nhưng rất ít ai biết được máu của thư long có thể thuần dưỡng sinh linh trong thời gian ngắn.

Cậu ngồi trên lưng đại bàng bay ra khỏi núi Côn Luân. Cậu không biết mình muốn đi đâu, cũng không muốn quay về phàm giới để liên lụy đến huynh trưởng và Kiều Bùi, chỉ đơn giản muốn rời đi thôi, đi đến nơi nào đó càng xa càng tốt.

Cậu ở trên lưng đại bàng bay qua ngày này đến ngày khác, mỗi khi đại bàng có dấu hiệu muốn thoát khỏi sự thuần hóa, cậu lại cắt đứt cổ tay mình đút máu cho đại bàng. Cảnh sắc xung quanh tựa như đang lặp đi lặp lại, không còn thanh âm gì khác, ngoài những tiếng động mơ hồ giống như bị ù tai này. Người khác ở trong hoàn cảnh như thế này có thể sẽ phát điên, nhưng Triều Từ lại tình nguyện như vậy, cậu không muốn quay trở về nơi đó.

Thỉnh thoảng cậu cúi đầu nhìn xuống thấy trời cao vạn trượng bên dưới, cũng từng nghĩ tới hay là cứ như vậy nhảy xuống đi, chắc là có thể rơi xuống đó rồi chết.

Nhưng khi cậu nhớ đến những lời người kia đã từng nói, cho dù cậu có chết đi người đó cũng sẽ đi đến Minh Phủ đem hồn phách của cậu về, liền cảm thấy không còn hứng thú gì nữa.

Cậu vẫn tiếp tục lang thang không có mục tiêu bay về phía trước, một ngày bình minh nọ, cậu nhìn thấy ở nơi trời cao trước mắt có thân ảnh tuyết y quen thuộc đang đứng đó.

Vẫn là... thất bại rồi đi.

Trong khoảnh khắc đó, Triều Từ không rõ cảm xúc của mình là gì, chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch, giống như niềm hy vọng của mình đã bị cướp đi trong nháy mắt, nhưng thật ra khi nghĩ lại, cơ hội có thể trốn thoát khỏi người đàn ông này là vô cùng mong manh.

Con đại bàng dài hơn mười trượng bị một nhát kiếm chia ra làm hai, máu tươi bắn ra tung tóe, hai nửa thi thể cứ như vậy mà rơi thẳng xuống từ trên trời cao.

Còn Triều Từ trong chớp mắt đã bị nam nhân đó kéo vào trong lòng ngực.

Trên mặt của cậu hình như bị vấy lên chút máu vàng của nó.

Kể từ sau lần đó, dù cậu có tỏ ra ngoan ngoãn, nhẫn nhịn như thế nào đi chăng nữa, nam nhân đó cũng chưa từng tháo gỡ hạn chế cho cậu dù chỉ một chút.

Năm năm sau, Thần giới lại lần nữa rơi vào đại loạn.

Cận Nghiêu lại rời đi, nhưng lần này Triều Từ không còn cơ hội chạy trốn, bởi vì tay chân của cậu đều đã bị xích lại, ngay cả thức hải cũng bị người đó hạ cấm chế.

Lúc trước cậu chạy trốn, tuy không có người hầu nào trong điện Côn Luân trợ giúp cho cậu, nhưng cũng là có tội vì đã để mặc cho cậu rời đi. Triều Từ đã van xin rất nhiều Cận Nghiêu mới không giết bọn họ, nhưng toàn bộ đều bị đuổi ra khỏi núi Côn Luân, những người hầu mới tới này không dám để xảy ra sự việc như thế này nữa, nên đều trông coi Triều Từ rất chặt chẽ.

Nhưng Cận Nghiêu sợ Triều Từ cảm thấy ngột ngạt nên cũng cho phép những người hầu này nói chuyện cùng với cậu. Cậu nghe người hầu kể rằng đại loạn lần này là mối họa mà Yêu Ma Cảnh lần trước đã lưu lại.

Nói cách khác, Yêu Ma Cảnh lúc trước bị vỡ, thật ra chính là âm mưu mà bọn chúng đã bày ra.