Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 19




Phủ của Cận Nghiêu tuy gọi là động phủ, nhưng thật ra là một tòa cung điện được xây dựng chiếm cứ gần như toàn bộ đỉnh Côn Luân, nguy nga tráng lệ, biển mây lượn lờ bao quanh. Từng có người gọi điện Côn Luân này là "Thiên Thượng Thiên", hàm ý trong đó không cần nhiều lời cũng rõ.

Long tộc vốn thích xa hoa lãng phí, nhưng Cận Nghiêu lại là dị loại trong tộc, không có quá nhiều yêu cầu đối với những vật ngoài thân này. Chỉ là người ở Thần giới kính sợ, kiêng kị hắn, nên sau khi đại chiến thượng cổ kết thúc, họ đã xây dựng tòa cung điện này và hắn cũng không từ chối.

Vậy mà bây giờ lại phát huy được tác dụng của nó, một tòa cung điện lớn như thế này vừa đủ để vây nhốt báu vật nhỏ kia của hắn. 

Lúc này, ở một góc bên trong cung điện.

Một tòa nội điện vô cùng to lớn, phủ kín hơi nước mịt mù xung quanh. Nơi này là nơi thần mạch của núi Côn Luân quy tụ lại, vì thế lúc xây dựng tòa cung điện này bọn họ đã đào sâu xuống lòng đất để dựng thành một linh tuyền.

Mỗi khi nhắc đến điện Côn Luân, người ngoài khó tránh khỏi nghĩ đến bể linh tuyền này. Toàn bộ linh khí, thần mạch của núi Côn Luân đều tập trung về đây, chỉ cần uống một ngụm nước nơi này liền có thể tăng tiến ngàn năm tu vi.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của chúng thần, thật lòng mà nói bọn họ có thể đi cướp bóc Thiên Đế, nhưng lại không dám có ý đồ gì đối với điện Côn Luân của Cận Nghiêu.

Linh tuyền này có nhiệt độ cao quanh năm, vì vậy mỗi lần nhìn vào chỉ thấy bên trong nội điện bị che phủ bởi một màn hơi nước trắng xóa. 

Bên trong làn hơi nước mịt mù, trắng xóa đó, có một mỹ nhân làn da trắng như ngọc đang dựa vào bên bờ của linh tuyền. 

Người này chỉ mặc một lớp áo bằng lụa đỏ mỏng manh, khó chịu mà tựa đầu vào bờ, từ bả vai trở xuống đều đang ngâm bên trong làn nước suối trắng đục. Cậu đang nhắm mắt lại, lông mi dài và cong vút nhẹ nhàng run rẩy, sắc môi đỏ tươi, mái tóc đen như mực bị thấm ướt, lớp lụa mỏng manh đó cũng đã ướt sũng hoàn toàn. Từng sợi tóc đen và lụa mỏng đang dán sát vào người cậu, miêu tả ra thân thể mảnh khảnh, thon dài vô cùng xinh đẹp. Tuy nhìn khá chật vật nhưng lại toát ra sự quyến rũ và mê hoặc khôn cùng.

Mà ở bên cạnh cậu lại có một người đàn ông cao lớn đang mặc cẩm bào tuyết trắng, cầu kỳ phức tạp, vô cùng chỉnh tề. Hắn ngồi ở bên bờ, sắc mặt bình tĩnh nhìn hồng y mỹ nhân, thỉnh thoảng lại duỗi tay ra chỉnh lại sợi tóc mai rối tung ra phía sau tai cậu.

Mỹ nhân đó giống như đang chịu đựng đau đớn cực độ, chân mày đẹp nhíu chặt lại nhưng vẫn không nhịn được mà khẽ rên. Không biết đã trôi qua bao lâu rồi, cậu cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa mà bắt lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh.

"Khó chịu quá, ta không chịu nổi nữa... Xin ngươi, A! Ta xin ngươi..." Giọng nói cậu vừa thấp vừa mềm mại, mang theo tiếng khóc nức nở khó kìm nén, như là đã bị ép đến đường cùng.

Nhưng sắc mặt người đàn ông đó không thay đổi, chỉ trở tay cầm lại tay của mỹ nhân, mười ngón tay đan vào nhau: "Chỉ còn một ngày, nhịn thêm một chút đi."

Giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng ở trong hoàn cảnh bây giờ Triều Từ lại nghe thấy rất tàn nhẫn.

Lúc hắn mang Triều Từ về Thần giới, Triều Từ vốn còn nghĩ tên khốn này sẽ đem mình về ôm ôm ấp ấp, ai mà ngờ được chuyện đầu tiên sau khi hắn mang cậu trở về Thần giới là đi thẳng đến nơi quái quỷ này, còn bắt cậu nuốt xuống một viên hoàn đan màu trắng như viên ngọc.

Triều Từ nhờ hệ thống rà quét thứ này để xem nó là cái gì. Sau khi hệ thống rà quét xong nói với Triều Từ đây là một viên nội đan của thư long.

Phải nói từ đâu nhỉ, nếu dựa theo giả thiết của thế giới này thì ở trong Long tộc, thư long vô cùng ít ỏi, thậm chí bây giờ đã gần như tuyệt chủng, bởi vì thư long không có sức chiến đấu mạnh mẽ như hùng long, ngược lại có thời gian phát t.ình vô cùng dài. Hùng long ngày ngày đêm đêm với mọi chủng tộc, không phải vì bọn họ muốn tìm cái mới lạ, yêu thích dị tộc, mà do hùng long thì nhiều mà thư long lại ít nên buộc phải như thế. 

Chỉ cần thư long xuất hiện, hùng long liền tranh nhau vỡ đầu. Long tộc đối với các chủng tộc khác thì cực kỳ lăng nhăng, nhưng nếu bạn đời là thư long thì tuyệt đối một đời một kiếp. Nhưng số phận của thư long không tốt lắm, thậm chí có thể nói là rất tệ.

Gần như cả đời của thư long đều sống chung với phát tì.h, còn hùng long đối với bạn đời của mình có thể làm suốt ngày mà không biết mệt. Đối với hùng long không có bạn đời thì sào huyệt của họ là địa bàn bất khả xâm phạm, nhưng một khi đã có bạn đời thì bọn họ không còn quan tâm đến sào huyệt đó nữa, vì bạn đời chính là sào huyệt của họ.

Sau khi hệ thống bình tĩnh giải thích xong, Triều Từ đã nổi da gà khắp người.

Mẹ nó, đây chẳng phải là giả thiết trong truyện tà răm hay sao, có được phép hay không vậy!

Hệ thống lại nói cho cậu biết, sau khi nuốt nội đan của thư long, rồi lại cải tạo bên ngoài một chút thì thân thể phàm nhân sẽ có những đặc tính của thư long.  Ví dụ như thọ mệnh dài và... thời gian phát t.nh dài.

Triều Từ: "......"

Sau khi chửi thề ở trong lòng xong, cậu dường như phát hiện ra một vấn đề, Cận Nghiêu ở đâu tìm ra được nội đan của thư long...

Hệ thống: Chắc là lúc đại chiến thượng cổ đã giết đi, khi đó khắp trời đất đều bao phủ bởi ma khí và yêu khí, nếu hắn đã giết thư long nhập ma thì cũng rất bình thường.

Hệ thống nói như thế Triều Từ cũng không còn thắc mắc nữa, và cũng không có sức lực để tiếp tục thắc mắc. Nội đan này vừa đi vào trong bụng, lục phủ ngũ tạng bên trong và toàn thân bên ngoài như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, cực kỳ khó chịu.

Cũng không phải là loại cảm giác cực kỳ đau đớn, mà là loại đau đớn lúc có lúc không, cái đau châm chít, âm ỉ bên trong làm người muốn phát điên.

Triều Từ cũng không có máu M, vài giây sau đã giương cờ đầu hàng với hệ thống, bảo nó mau chóng bật chức năng che chắn cảm giác đau cho mình.

Sau khi bật chức năng xong, Triều Từ liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng vẫn phải đóng giả một bộ dáng vô cùng đau khổ. Cho nên nhiều nhân viên xuyên nhanh không dám bật chức năng che chắn cảm giác đau, hoặc ít nhất cũng phải chừa lại một chút đau đớn, nếu không sẽ rất dễ bị bại lộ. Nhưng Triều Từ lại không hề lo lắng đến chuyện này, chỉ cần bảo hệ thống thể hiện trị số đau đớn cho cậu biết là đau ít hay đau nhiều cậu liền có thể diễn ra được ngay.

Việc cải tạo cơ thể này kéo dài liên tục chín ngày chín đêm, mà trong suốt chín ngày đêm này Cận Nghiêu luôn ở bên cạnh cậu, không rời đi dù nửa bước.

Mấy ngày trước Triều Từ vẫn còn diễn một bộ dáng cực kỳ thống hận với Cận Nghiêu, dù có khó chịu bao nhiêu nhưng vẫn không nói một lời với hắn. Đến ngày thứ tư, cậu cảm thấy vừa đến lúc rồi, liền giả bộ gần như mất đi lý trí, van xin Cận Nghiêu.

Tuy Cận Nghiêu vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng hắn lại không mềm lòng dù chỉ một chút.

Hắn đã bị cảnh hôn lễ đó kích thích như sắp mất hết lý trí.

Đến ngày thứ năm, dù đã có che chắn cảm giác đau nhưng Triều Từ bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy.

Mà ngứa so với đau còn khó chịu hơn, Triều Từ cũng bảo hệ thống mau mở thêm một chức năng ngăn ngứa ra nữa, nhưng bề ngoài vẫn làm bộ như sắp gục ngã đến nơi rồi, thậm chí còn nép vào trong lòng ngực của Cận Nghiêu khóc thút thít, từ trong miệng mơ hồ phát ra những lời cầu xin.

Cận Nghiêu chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, nhưng lại không nói lời nào, cũng không nhìn ra được cảm xúc gì trong đôi mắt màu vàng đó.

Đến những ngày cuối cùng, bề ngoài của Triều Từ cũng dần dần thay đổi, làn da của cậu càng ngày càng mịn màng hơn. Làn da đó vốn dĩ trắng nõn như ngọc, mà bây giờ lại càng không có một chút tỳ vết nào, vóc người hơi thấp ban đầu cũng cao hơn một chút, trông càng thêm thon dài.

Lúc trước cậu vốn đã xinh đẹp, nhưng hiện giờ có thể nói là tuyệt thế mỹ nhân, e rằng có đi tìm khắp cả Thần giới cũng khó mà tìm thấy được một túi da nào mê hoặc hơn cậu.