Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 182-186




181-185: Cậu sai tôi cũng không đúng, cậu hồ đồ tôi cũng mê muội (34-38)

Ánh sáng trong phòng chơi cờ rất tốt, ánh nắng xuyên qua cửa sổ bằng gỗ, rải những vệt nắng vàng rực rỡ trên sàn nhà. Cành lá của chậu hoa bên cửa sổ cũng phản chiếu những tia sáng lung linh, khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ.

Đáng lẽ phải là một khung cảnh rất ấm áp, nhưng không khí trong phòng lại gần như đóng băng. Dường như có một lớp sương mù vô hình lượn lờ quanh quẩn, mãi không tan.

Hoắc Nghi Ca cầm những bản bệnh án và báo cáo đó, không nói lời nào.

Gã mím đôi môi mỏng của mình, gương mặt vốn đã không hồng hào nay lại còn tái xanh, trong mắt hiện lên tia máu, ngón tay dài trắng bệch siết chặt những tờ giấy, khiến cho những tờ giấy vốn không mỏng cũng trở nên nhăn nhúm, xấu xí.

Triều Từ lúc này mới nhận ra, giữa chân mày của Hoắc Nghi Ca có một nếp nhăn rất sâu, trông có phần đáng sợ. Rõ ràng nếp nhăn giữa chân mày là do lâu ngày nhíu lại mà thành, nhưng đây là lần đầu tiên Triều Từ nhìn thấy.

Gã không nói, Triều Từ cũng kiên nhẫn chờ đợi, dù sao lúc này vẫn còn sớm, còn chưa đến một giờ.

Trong phòng im lặng, cũng không có ai phá vỡ sự im lặng này.

Rất lâu sau, có lẽ là mười mấy phút hoặc có thể lâu hơn, khoảng thời gian im lặng cứ kéo dài.

Cho đến khi Hoắc Nghi Ca đặt bản bệnh án xuống, tiện tay tháo kính ra, ngẩng đầu lên đối diện ánh mắt của Triều Từ.

Ánh mắt của Hoắc Nghi Ca quá đáng sợ. Khi đối diện với ánh mắt đó, tim Triều Từ như lỡ một nhịp.

Trước đây cậu còn nghĩ Hoắc Nghi Ca đeo kính trông như một kẻ đạo đức giả, rất làm màu. Nhưng bây giờ, khi gã tháo kính ra và nhìn chằm chằm như vậy, Triều Từ mới nhận ra rằng cặp kính đó đã phần nào che bớt sự sắc bén và điên cuồng của gã.

"Cậu muốn ta buông tay?"

Gã lên tiếng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn mang theo sắc thái u ám và điên rồ.

Triều Từ không ngờ câu đầu tiên mà gã nói lại là câu này.

Mục đích của Triều Từ đến đây vốn là như vậy, dù cậu căm ghét Hoắc Nghi Ca đến tận xương tủy, dù hành vi của Hoắc Nghi Ca luôn làm tổn thương cậu, nhưng cậu có thể nhìn ra Hoắc Nghi Ca yêu cậu.

Vì vậy, cậu muốn nói cho gã biết, chính gã đã ép cậu đến mức phải tự tử, đã ép cậu đến mức phải phát điên.

Ai cũng có quyền ghen tuông, nhưng chỉ riêng Hoắc Nghi Ca thì không. Bởi vì gã là một kẻ điên đáng phải trả giá.

Trước đó, mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cậu.

Nhưng bây giờ, có vẻ như mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Dù vậy, Hoắc Nghi Ca vẫn không có ý định buông tay.

"Vậy chú định ép tôi chết thêm lần nữa hay sao?" Triều Từ nhìn gã, sắc mặt cũng lạnh lùng không kém.

Vẻ đau đớn thoáng qua trên gương mặt của Hoắc Nghi Ca, môi gã tái nhợt. Nhưng rất nhanh, gã đã đè nén nó lại, trong đôi mắt của gã giấu kín sự điên cuồng đến đáng sợ.

"Ta sẽ không..."

Đúng vậy, cho dù gã không thể hiện ra, nhưng gã đang rất đau khổ giống như những gì mà Triều Từ đã dự đoán.

Người gã yêu mang theo sự giễu cợt và ác ý che giấu, nói với gã rằng: Chính gã suýt chút nữa đã khiến người gã yêu phải chết hai lần.

Làm sao gã có thể không đau khổ, không hối hận? Có những khoảnh khắc, sự hối hận gần như khiến trái tim gã ngừng đập.

Nhưng làm sao gã có thể buông tay? Làm sao có thể nhường Triều Từ cho người khác?

Gã không thể làm được điều đó.

Thậm chí gã không thể tỏ ra yếu đuối vào lúc này, cũng không có thời gian để hối tiếc. Khi Triều Từ đang mang theo sự giễu cợt và ác ý như vậy, nếu gã yếu đuối, gã sẽ bị tên nhóc không có lương tâm này nuốt chửng, từ đó gã sẽ không còn liên quan gì đến cậu nữa.

"Ta sẽ không tổn thương cậu thêm lần nào nữa, nhưng ta không thể buông tay." Hoắc Nghi Ca nói.

"Chú không buông tay thì chính là đang làm tổn thương tôi đấy, Hoắc Nghi Ca. Chú có biết không? Chú là một kẻ điên, chú lúc nào cũng đẩy tôi vào đường cùng!" Triều Từ nói.

Hoắc Nghi Ca há miệng, nhất thời không thể thốt lên thành lời.

Đau khổ, hối hận và giằng xé.

"Đừng tiếp tục nhắm vào Triệu Dịch và Đàn Liệt nữa, nếu không tôi sẽ nhảy xuống từ tòa nhà của Hoắc gia ngay bây giờ —— Hoắc Nghi Ca, tôi dám làm điều đó."

Triều Từ nhìn gã chằm chằm.

Bướng bỉnh, chán ghét và đe dọa.

Cậu không biết Hoắc Nghi Ca đang toan tính điều gì, chỉ có thể thẳng thắn đưa ra mục đích và yêu cầu của mình.

"...Được." Hoắc Nghi Ca nói.

Gã đương nhiên biết đây là lời đe dọa của Triều Từ, lợi dụng sự hối hận và đau khổ của gã để đạt được điều mình muốn.

Việc gã đàn áp Triệu Dịch và Đàn Liệt, một phần vì báo thù, phần khác là để hủy hoại họ. Nếu không có nhà họ Triệu, gã muốn động đến nhà họ Triều cũng dễ dàng hơn. Khi đó Triều Từ sẽ đi về đâu? Chỉ có thể quay về bên cạnh gã mà thôi.

Nhưng bây giờ gã không thể tiếp tục làm như vậy nữa.

Lần đầu tiên gã cảm thấy căm ghét chính mình.

Trước đây gã không nhận ra điều này...

Đáng lẽ gã phải nhận ra. Nhưng với sự kiêu ngạo của một người đàn ông trưởng thành, gã hoàn toàn không nhận ra rằng đứa trẻ có vẻ ngoài vui vẻ và lạc quan này đang đứng trên bờ vực của tuyệt vọng.

"Nhưng ta không thể buông tay." Hoắc Nghi Ca nói.

Gã chăm chú nhìn Triều Từ, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

"Nếu cậu bệnh, ta sẽ đưa cậu đi chữa trị. Cậu muốn gì ta cũng có thể cho cậu."

Hoắc Nghi Ca sống hơn ba mươi năm, nhưng lại bị một đứa nhóc kém hơn mình mười tuổi làm cho bối rối đến như vậy.

"Tôi không cần gì cả." Triều Từ nói, gương mặt đầy chán ghét và mệt mỏi, "Chỉ cần chú rời đi, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn một nửa, chú có biết không?"

"Không thể nào." Hoắc Nghi Ca không cần suy nghĩ mà từ chối ngay lập tức, rồi lại nhấn mạnh, "Ta không thể buông tay."

"Vậy là chú đang ép tôi phải chết!"

"Ta sẽ không, ta sẽ không ép cậu nữa."

"Đây là vấn đề mà chú muốn làm hay không muốn làm sao?" Triều Từ đứng bật dậy, không kìm lòng được nữa mà bộc phát ra hết những cảm xúc đã bị dồn nén bấy lâu, "Hoắc Nghi Ca, chỉ cần chú đến gần tôi là tôi cảm thấy ghê tởm. Không chỉ là chú, mà cả chính bản thân tôi, tôi cảm thấy ghê tởm đến tận cùng!"

Cậu gần như phát điên.

Nhưng Hoắc Nghi Ca vẫn giữ bình tĩnh, dù trong lòng gã có bao nhiêu sóng gió thì ít nhất vẻ ngoài vẫn vậy.

Gã chăm chăm nhìn Triều Từ: "Ta sẽ không ép cậu, nhưng cũng không buông tay."

"Nếu cậu thật sự chết," ánh mắt sâu thẳm như hồ nước của Hoắc Nghi Ca cuối cùng cũng xuất hiện những gợn sóng, "thì ta sẽ đi theo cậu."

Triều Từ không kìm được phát ra một tiếng hét chói tai.

Cậu thật sự sẽ bị Hoắc Nghi Ca ép đến phát điên.

Phải làm thế nào cậu mới có thể thoát khỏi người này?!

"Cút đi! Cút đi!"

Hoắc Nghi Ca đứng dậy, vô thức tiến lên một bước.

Gã muốn ôm lấy Triều Từ.

Nhưng cuối cùng gã vẫn dừng lại, đứng yên tại chỗ.

Thực ra, dù thế nào đi chăng nữa, mục đích của Triều Từ trong chuyến đi hôm nay đã đạt được.

Cậu vốn chỉ muốn Hoắc Nghi Ca ngừng chèn ép tập đoàn Triệu gia và Thù Hoa.

Trong chuyện này, cậu đã đạt được mục đích một cách dễ dàng, nhưng lúc này cậu không thể nào vui nổi.

Có lẽ bởi vì cậu đã nhận ra rằng mình đã dây dưa với một kẻ điên, mà dù làm thế nào cũng không thể thoát ra khỏi.

Cảm giác bất lực và sự ghê tởm như cái gai trong cổ họng đeo bám lấy cậu.

"Hoắc Nghi Ca, tôi có thể yêu bất kỳ ai, nhưng không bao giờ yêu chú."

Cậu nói như vậy rồi quay người rời đi.

Cậu không muốn ở lại đây nữa, không muốn nhìn thấy bóng dáng và khuôn mặt trong cơn ác mộng cứ hiện ra trước mắt.

Hoắc Nghi Ca lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Triều Từ rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

Cậu vừa ra khỏi cửa, những vệ sĩ đã chờ sẵn ở cửa cũng liền theo cậu rời đi. Cả nhóm người hùng hổ rời đi như lúc mới đến, nhưng người đi đầu lại mang theo vẻ mặt muốn tránh xa nơi này càng nhanh càng tốt.

Cho đến khi bóng dáng của Triều Từ khuất hẳn, Hoắc Nghi Ca mới ngã xuống ghế như thể toàn bộ sức lực trong người đã bị rút cạn.

Gã không thể không đau lòng, không thể không hối hận.

Giống như khi Triệu Dịch lần đầu biết chuyện Triều Từ tự sát, trước mắt gã cũng hiện lên hình ảnh một bồn tắm đầy máu, cùng hình ảnh một chàng trai không còn hơi thở.

Gã thực sự đã dồn Triều Từ đến bước đường này.

Mà gã lại chẳng hay biết gì, chính sự vô tâm này, gã đã một lần nữa đẩy Triều Từ, người vừa mới khá lên đôi chút, đi vào ngõ cụt.



Triều Từ đi rất nhanh, trở về cũng rất nhanh. Ban đầu, Triệu Dịch hoàn toàn không biết cậu đã đi gặp Hoắc Nghi Ca một chuyến.

Nhưng chẳng bao lâu sau, thế tấn công từ phía Hoắc Nghi Ca dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Lúc đó, Triệu Dịch mới nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Việc Hoắc Nghi Ca tự động từ bỏ, đối với tập đoàn nhà họ Triệu là một điều rất tốt. Bởi vì họ đã bị mất thế thượng phong, hoàn toàn rơi vào tình thế bất lợi, dẫn đến khả năng thua cuộc rất lớn.

Nhưng đối với Triệu Dịch, điều này chưa hẳn là một điều tốt. Trước đây có thể hắn không có ấn tượng sâu sắc đối với cái tên "Hoắc Nghi Ca", vì gã luôn đứng phía sau điều khiển và sống rất ẩn dật. Tuy nhiên, trong những ngày giao tranh gần đây, dù hắn chỉ gặp Hoắc Nghi Ca vài lần, nhưng cũng có thể nhận ra gã ta là loại người gì.

Gã là một kẻ điên từ trong xương cốt. Loại người như gã, nếu chưa đạt được mục đích thì sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Mà mục đích của gã chính là Triều Từ.

Buổi chiều năm giờ rưỡi, Triều Từ theo thường lệ đến đưa cơm tối cho hắn. Khi cậu đặt thức ăn lên chiếc bàn nhỏ trên giường bệnh, cổ tay đột nhiên bị Triệu Dịch nắm lấy.

"Sao vậy?" Triều Từ quay đầu hỏi hắn.

"Có phải cậu đã đi gặp Hoắc Nghi Ca không?" Triệu Dịch nhìn cậu, nhất thời không thể phân biệt được cảm xúc trong giọng nói của mình.

Triều Từ biết không thể giấu được Triệu Dịch, liền gật đầu thừa nhận: "Phải."

Triệu Nghị hiển nhiên không đồng ý, còn có chút sợ hãi.

Nhưng cuối cùng hắn không thể thốt ra được lời nặng nề với cậu: "Cậu ngốc sao, đi gặp cái tên điên đó? Lỡ như—"

Hoắc Nghi Ca quả thật là một tên điên. Triều Từ đã bị gã hại đến mức tự sát một lần, phát điên một lần. Triệu Dịch và Đàn Liệt đều rất thù hận và dè chừng gã.

Bản thân họ cũng không muốn đi gặp Hoắc Nghi Ca cho dù họ biết được sự thật mà Hoắc Nghi Ca không biết, huống hồ là để Triều Từ gặp gã.

Triều Từ cụp mắt xuống, nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu tôi không đi gặp ông ta để nói cho rõ, ông ta sẽ không buông tay, công ty của Triệu gia và Thù Hoa sẽ gặp nguy hiểm."

Triệu Thị là tâm huyết của nhiều thế hệ nhà họ Triệu, Thù Hoa cũng rất quan trọng đối với Đàn Liệt, mà Hoắc Nghi Ca nhằm vào chúng hoàn toàn là vì Triều Từ.

Về tình về lý, Triều Từ không thể chỉ ngồi nhìn.

Rõ ràng lo lắng của hai người trái ngược nhau.

Cho dù Triệu gia thực sự thua, Triệu Dịch cũng không muốn để Triều Từ đi gặp Hoắc Nghi Ca.

Triệu Dịch còn chưa kịp nói ra, Triều Từ đã hiểu ý của hắn.

"Cậu yên tâm, tôi đã mượn khoảng bảy tám mươi người của Dương Hàng cùng đi với tôi." Cậu ngồi xuống nói với Triệu Dịch, cố gắng làm hắn bình tĩnh lại.

Dương Hàng chính là bạn của Triều Từ, người điều hành công ty bảo vệ.

Nhưng Triệu Dịch vẫn không tán đồng, hắn cau mày nhìn Triều Từ: "Ông ta có nói gì với cậu không? Có ép buộc cậu không?"

"Không có." Triều Từ lắc đầu, "Tôi đã kể hết mọi chuyện cho ông ta nghe, ông ta hứa sẽ dừng lại và nói sẽ không quấy rầy tôi nữa."

Giọng cậu nghe có vẻ nhẹ nhàng, còn có chút ác ý đối với Hoắc Nghi Ca.

Nhưng thực ra tâm trạng của cậu không hề nhẹ nhõm như vậy. Chỉ cần cậu nghĩ đến vẻ mặt cố chấp và điên cuồng của Hoắc Nghi Ca hôm đó liền cảm thấy lạnh sống lưng. Một cảm giác ghê tởm luôn quấn lấy cậu, không thể thoát ra khỏi.

Nhưng cậu vẫn giấu chuyện này với Triệu Dịch, giống như bao lần khác trong suốt tám năm qua. Cậu giả vờ rất giỏi và Triệu Dịch khi đối diện với cậu cũng không hề nhạy bén.

Triệu Dịch mặc dù vẫn lo lắng, nhưng nghe Hoắc Nghi Ca chịu buông tay cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nghiêng người ôm lấy Triều Từ, nhẹ nhàng nói vào tai cậu: "Ông ta nhận ra điều đó là tốt, chúng ta có thể yên bình sống cuộc sống của mình."

Triều Từ hơi khựng người lại một chút, rồi mới nhẹ nhàng gật đầu.

"Ừm."

"Mau ăn cơm đi." Triều Từ nói tiếp.

Rõ ràng đây chính là khoảnh khắc mà cậu từng chờ mong nhất, được sống cùng với Triệu Dịch với tư cách là một người bạn đời.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc này trong cậu lại nảy sinh nhiều cảm giác phức tạp, giống như cảm giác xa lạ, giống như cảm giác phù phiếm khi bước trên khoảng không, lại giống như một sự phản kháng không thể giải thích được —— Bất kể là gì, dường như tất cả đều bộc lộ sự bài xích.

Niềm vui trong tưởng tượng lại chẳng thể nào tìm thấy.

Triệu Dịch không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này nhanh như vậy.

"A Từ, chúng ta kết hôn nhé?" Hắn đột ngột hỏi.

Chuyện này không phải là bộc phát mà đã được hắn nghĩ đến từ lâu rồi.

Hắn vốn đã lên kế hoạch cho màn cầu hôn, chờ đợi giải quyết xong mọi chuyện với Hoắc Nghi Ca thì sẽ tiến hành. Nhưng bây giờ, có một cảm giác hoảng loạn kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn. Cảm giác này không chỉ đến từ việc Triều Từ giấu hắn để đi gặp Hoắc Nghi Ca, mà còn từ một cảm giác không rõ ràng khác, như thể dù Triều Từ đang ở trước mặt hắn nhưng linh hồn của cậu lại trôi dạt, chống đối lấy hắn.

Điều này khiến hắn cảm thấy cực kỳ bất an, nên hắn không suy nghĩ nhiều liền buột miệng nói ra câu đó.

Sau khi nói ra, chính hắn cũng giật mình, nhưng hắn không hề hối hận, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Hắn khao khát có một mối quan hệ ổn định và một tương lai tốt đẹp với Triều Từ.

Triệu Dịch buông Triều Từ ra, mỉm cười xin lỗi: "Tôi vốn không định nói ra sớm như vậy, nhưng tôi không kìm được, thậm chí còn chưa chuẩn bị cầu hôn..."

"Không sao đâu." Triều Từ lắc đầu, nghiêng người hôn nhẹ lên trán của Triệu Dịch, "Tất nhiên là tôi đồng ý."

Triều Từ, mày còn đang do dự gì chứ? Đây chẳng phải là điều mà mày luôn mong muốn sao?

Cậu cứ tự hỏi rồi tự trả lời hết lần này đến lần khác.

Sau khi cậu hôn xong, Triệu Dịch kề trán của mình vào trán của Triều Từ, thì thầm: "Sau này tôi sẽ bù đắp cho cậu."

Tôi muốn dâng tất cả mọi thứ lên cho cậu.

............

Hoắc Nghi Ca đã dừng lại, Triệu Dịch cũng không còn bận rộn như trước nữa, có nhiều thời gian ở bên cạnh Triều Từ hơn.

Mối quan hệ giữa hai người dường như càng trở nên thân mật hơn.

Chỉ vài ngày trước, Triệu Dịch đã tổ chức một buổi cầu hôn lãng mạn. Sự kiện này rất hoành tráng gây chấn động cả thành phố B.

Triều Từ nói nó quá phô trương, nhưng Triệu Dịch lại nói lễ đính hôn sau đó sẽ tổ chức đơn giản hơn, chỉ mời một vài bạn bè thân thiết.

Hắn đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ đính hôn.

Tuy nhiên, Triều Từ lại không vui vẻ như vẻ bề ngoài.

Dường như cậu lại đeo lên một chiếc mặt nạ khác giống như trước đây.

Chỉ khác biệt là trước đây cậu phải giả vờ không yêu Triệu Dịch, còn bây giờ cậu phải giả vờ yêu Triệu Dịch.

Đúng vậy, giả vờ.

Triều Từ không rõ bây giờ cậu còn yêu Triệu Dịch nữa hay không.

Nhưng Triệu Dịch vẫn rất quan trọng với cậu.

Cậu không hề hạnh phúc như cậu tưởng tượng, mà thay vào đó xuất hiện những rào cản ở khắp mọi nơi.

Là cậu đã thay đổi sao? Hay là tình cảm của cậu dành cho Triệu Dịch luôn như vậy?

Có lẽ sự khao khát đến chết đi sống lại trước đây chỉ là một hình thức tự lừa dối bản thân, cậu không yêu Triệu Dịch nhiều như cậu nghĩ - hoặc tình yêu đó vốn dĩ là một thứ tình yêu độc hại.

Không có thì khao khát, nhưng khi có rồi lại lo lắng.

Ngoài tâm lý này ra, giữa mối quan hệ của Triều Từ và Triệu Dịch còn tồn tại một người khác.

Đàn Liệt.

Dường như kể từ khi Triều Từ đồng ý ở bên Triệu Dịch, cậu không hề gặp lại Đàn Liệt, như thể cậu đang cố tình tránh mặt anh, dù Triều Từ chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về điều này.

Trong khoảng thời gian ở bên Triệu Dịch, cậu cố ý không nghĩ đến Đàn Liệt, không nghĩ đến những hứa hẹn của mình với anh, mặc dù những hứa hẹn đó không bao gồm tình cảm của mình dành cho anh.

Cậu không thể giải thích được tình cảm của mình dành cho Đàn Liệt, nhưng ít nhất trong đó có sự áy náy.

Thật không ngờ, Triều Từ lại có ngày mắc nợ người khác.

Triều Từ tránh mặt anh, anh dường như cũng thuận theo, không đến tìm cậu.

Nhưng vào ngày thứ ba, sau khi thông tin Triệu Dịch cầu hôn Triều Từ lan truyền khắp thành phố B, Đàn Liệt đã chủ động đến tìm Triều Từ.

Triều Từ đồng ý gặp anh. Có những chuyện dù có trốn tránh, nhưng cũng phải nói ra rõ ràng.

Họ hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, một nơi gặp gỡ hẹn hò bình thường.

Lần gặp gỡ này ban đầu có vẻ rất bình thường, hai người chào hỏi lẫn nhau rồi lại rơi vào im lặng.

Đàn Liệt khuấy ly cà phê, cúi đầu nhìn khuôn mặt mờ mịt của mình phản chiếu trên dòng chất lỏng màu nâu đen.

Sau một hồi im lặng, anh mới ngẩng đầu lên nhìn Triều Từ rồi nói: "Lần này tôi đến tìm em, chủ yếu là để chào tạm biệt."

Động tác của Triều Từ khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc.

"Anh sắp về nước D rồi?" Giọng nói của cậu mang theo một chút run rẩy mà không ai nhận ra.

"Ừ." Đàn Liệt gật đầu, sau đó cười khổ: "Gia tộc giao Thù Hoa cho tôi, là muốn thử thách khả năng của tôi. Nhưng Thù Hoa phát triển không như mong đợi ở nước Z, gia tộc muốn gọi tôi về để tính toán lại, còn Thù Hoa sẽ giao lại cho người phụ trách chi nhánh của đại lục."

Nhà họ Triệu ở thành phố B có nền tảng vững chắc, dù trước đó đã bị nhà họ Hoắc chèn ép đến mức rơi vào thế hạ phong, nhưng sau đó cũng phục hồi nhanh chóng.

Nhưng Thù Hoa chỉ là một thương hiệu nước ngoài mới chập chững bước chân vào thị trường nước Z, nền tảng vốn đã rất mỏng lại bị thế lực như nhà họ Hoắc đàn áp, thì đúng là một đòn chí mạng.

Báo cáo tài chính quý này của Thù Hoa có thể nói là vô cùng thê thảm.

Gia tộc bên đó rất thất vọng, đã nhiều lần yêu cầu Đàn Liệt quay về. Nhưng Đàn Liệt vẫn chọn ở lại đây, cho đến khi nghe tin Triệu Dịch cầu hôn Triều Từ và Triều Từ đã đồng ý.

Anh biết, đã đến lúc mình phải đi rồi.



"Vậy anh..." Triều Từ muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh liền dừng lại.

Cậu muốn hỏi Đàn Liệt có quay lại hay không.

Nhưng vừa mở miệng, cậu lại cảm thấy câu hỏi này không cần thiết.

Không quay lại cũng tốt.

Đàn Liệt dường như cũng hiểu ý của Triều Từ, anh mỉm cười. Đôi mắt màu xanh lục của anh dịu dàng như làn nước mùa xuân.

"Tôi sẽ quay lại, khi em và Triệu Dịch kết hôn, nhớ gửi cho tôi một thiệp mời." Anh nói.

Triều Từ sững lại.

Cổ họng của cậu như bị nghẹn lại bởi một thứ gì đó, trái tim cũng thắt lại, khó chịu vô cùng.

"Tôi sẽ không gửi đâu." Triều Từ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nếu anh quay lại chỉ vì tôi, thì không cần phải quay lại."

Rõ ràng cậu mới là người có lỗi.

Nhưng lại phải nói ra những lời lạnh lùng như vậy.

Lời vừa dứt, quả nhiên bầu không khí liền trở nên im lặng.

Nhưng không lâu sau, giọng nói nhẹ nhàng của Đàn Liệt lại vang lên bên tai Triều Từ: "Tôi biết trong lòng em rất khó chịu."

"Đừng tự tạo gánh nặng cho bản thân, tôi chỉ muốn thấy em có thể hạnh phúc."

Đêm đó, khi anh xông vào căn hộ của Triều Từ, tìm khắp các phòng rồi phát hiện cậu đang ở trong bồn tắm đầy máu và cơ thể lạnh ngắt không còn chút hơi ấm, anh đã nghĩ rằng tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Anh quá đau lòng vì cậu.

So với sự chiếm hữu, nỗi đau lòng này chiếm nhiều hơn trong lòng anh.

Anh đã ở bên cạnh Triều Từ trong suốt quá trình điều trị trầm cảm, mỗi lần nhìn thấy cậu bị trói chặt tay, nằm trên giường bệnh giãy giụa trong cơn tuyệt vọng, anh chỉ muốn biết phải làm thế nào để có thể cứu cậu, làm thế nào để Triều Từ có thể sống nhẹ nhàng hơn, vui vẻ hơn một chút.

Anh chỉ mong Triều Từ có thể sống hạnh phúc, đến mức chỉ nghĩ đến thôi mà trái tim anh cũng đau nhói.

Trải qua bao nhiêu sóng gió, cuối cùng Triều Từ đã tìm được nơi chốn yên ổn của mình.

Dù cho sau này, người ở bên cậu suốt đời không phải là anh, dù anh có vì thế mà ghen tị.

Nhưng so với Triều Từ, những điều đó chẳng là gì cả.

Dường như Triều Từ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, cậu quay đầu nói: "Xin lỗi, công ty còn có việc phải làm, tôi phải về trước."

"Chúc anh thượng lộ bình an, tạm biệt."

Nói xong, cậu vội bước qua lối đi hẹp dài, rời khỏi quán cà phê.

............

Trước đó, sau một thời gian vui chơi trác táng, Triều Từ cũng đã làm quen với nhiều bạn bè của Đàn Liệt.

Từ vòng quan hệ bạn bè trên mạng xã hội, cậu biết được rằng Đàn Liệt sẽ trở về nước D trong bốn ngày tới, chuyến bay lúc ba giờ chiều.

Ban đầu, cậu không có ý định đi tiễn anh ấy.

Nhưng đến ngày đó, ngay từ sáng sớm cậu đã bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Cuối cùng, vào khoảng một giờ, cậu cầm chìa khóa xe rồi đi xuống gara.

Một chiếc Porsche, theo Triều Từ là vẫn khá kín đáo, lái ra khỏi bệnh viện.

Từ đây đến sân bay khoảng một tiếng, có lẽ sẽ không kịp chuyến bay lúc ba giờ của Đàn Liệt.

Nhưng Triều Từ không muốn suy nghĩ nhiều, cậu lái xe suốt một tiếng rồi lao nhanh vào sân bay.

Lúc này là hai giờ rưỡi.

Thường thì, những người có chuyến bay lúc ba giờ đã đi qua cổng an ninh, đang ở khu chờ đợi.

Ánh mắt của Triều Từ tìm kiếm trong đám đông, mang theo hy vọng cuối cùng.

Rốt cuộc, cậu cũng nhìn thấy ở trước quầy kiểm tra an ninh, có một người đàn ông cao lớn không xếp hàng, mà đang quay đầu nhìn xung quanh như đang tìm kiếm ai đó.

Triều Từ thấy vậy, vô thức giấu mình sau cây cột to khoảng một mét, không muốn Đàn Liệt nhìn thấy mình.

Cậu thấy Đàn Liệt đợi thêm một lúc nữa, cho đến khi một thanh niên - có vẻ là trợ lý của anh - vội vã đi đến, dường như người đó đang nhắc anh rằng sắp trễ chuyến bay rồi. Lúc này, Đàn Liệt mới quay người, đi vào cổng kiểm tra an ninh.

Triều Từ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

"Sao vậy? Không đành lòng buông bỏ được à?"

Một giọng nói bất ngờ vang lên phía sau.

Lưng của Triều Từ đột nhiên cứng đờ lại, rõ ràng là đang rất sợ hãi.

Cậu nhanh chóng nhận ra chủ nhân của giọng nói này. Giọng nói của người này như dòng suối lạnh lẽo mang theo một chút chế nhạo.

Hoắc Nghi Ca.

Triều Từ quay đầu lại, nhìn gã với nỗi sợ hãi: "Chú đến đây làm gì?"

"Ta nghe nói tên nhóc Đàn Liệt này sắp đi rồi nên đến đây xem thôi." Hoắc Nghi Ca nói bâng quơ.

Nhưng thậm chí cả đứa ngốc cũng biết, gã không đến đây để tiễn Đàn Liệt. Nếu tiễn, gã đã đến gặp Đàn Liệt, chứ không phải ở đây châm chọc Triều Từ đang cố gắng trốn tránh Đàn Liệt.

Rõ ràng là một lời nói dối nhưng Hoắc Nghi Ca không hề cảm thấy chột dạ. Thay vào đó, gã nhìn Đàn Liệt đứng ở phía xa, tiếp tục nói: "Bây giờ cậu đi tìm hắn vẫn còn kịp, còn có thể nói được vài câu."

"Nếu cậu bảo hắn ở lại, hắn chắc chắn sẽ đồng ý."

Đúng vậy, chỉ cần Triều Từ yêu cầu Đàn Liệt ở lại, Đàn Liệt nhất định sẽ đồng ý.

"Tôi bảo anh ta ở lại làm gì?" Ánh mắt của Triều Từ lạnh lùng nhìn Hoắc Nghi Ca, "Tôi càng muốn anh ta đi càng xa càng tốt."

"Đúng vậy." Hoắc Nghi Ca gật đầu tán thành, "Hắn càng ở lại thêm ngày nào, lòng của Tiểu Từ sẽ càng dao động thêm một chút, cảm thấy khó chịu hơn. Tốt nhất là nên rời đi càng sớm càng tốt."

Triều Từ cười lạnh: "Chú tự biên tự diễn những lời này với tôi có cảm thấy thú vị gì không?"

"Có phải là tự biên tự diễn hay không, Tiểu Từ tự biết rõ lòng mình." Hoắc Nghi Ca rời ánh mắt khỏi Đàn Liệt, nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Triều Từ chỉ cách gã vài thước.

"Tôi không có hứng thú chơi đánh đố với chú. Chú có thể tránh xa tôi ra được không? Ở gần chú, tôi cảm thấy rất khó chịu." Triều Từ nói thẳng thừng, không một chút lo lắng.

Lời này rốt cuộc đã khiến khuôn mặt của Hoắc Nghi Ca cứng lại.

Nhưng dường như gã đã chuẩn bị tâm lý từ trước, rất nhanh đã trở lại bình thường đến mức Triều Từ không nhận ra.

"Ta đang chơi đánh đố sao?" Hoắc Nghi Ca hỏi ngược lại, "Ta đã nói rõ ràng rồi. Tiểu Từ dõi theo thằng nhóc nhà họ Triệu suốt mười hai năm, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, muốn nhưng không dám nói ra, chất chứa bao nhiêu tâm sự. Cục cưng à, khi ai đó ở bên cạnh một người quá lâu, trở nên quá quen thuộc thì sẽ nghĩ rằng đó là mãi mãi, nhưng đã quên đi rằng tình cảm có thể thay đổi."

Một mối quan hệ kéo dài hơn mười năm, mà Triều Từ sống đến nay chỉ vỏn vẹn hơn hai mươi năm, nó đã chiếm hết hai phần ba cuộc sống của cậu. Cậu có thể suy nghĩ một cách lý trí khi đối diện với những vấn đề khác, nhưng khi đối diện với tình cảm của mình dành cho Triệu Dịch, nó trở thành một thói quen gần như là bản năng.

"Hoặc có lẽ ban đầu cậu không yêu tên nhóc đó, nó chỉ là một dạng tự kỷ ám thị của cậu mà thôi."

Trong cái lạnh của mùa đông, khuôn mặt của Triều Từ đã bị đông cứng, và bây giờ, khi nghe Hoắc Nghi Ca nói như vậy, nó càng trở nên trắng bệch hơn.

Những điều mà cậu không dám nghĩ tới, tất cả đều bị Hoắc Nghi Ca vạch trần.

"Tôi không biết chú đang nói cái gì, muốn diễn đạt điều gì." Triều Từ vẫn giữ bình tĩnh trên khuôn mặt, "Tôi thích ai, không cần chú Hoắc phải lo lắng. Bởi vì dù cho tôi thích ai, tôi cũng không thể thích chú, điều này chú cũng biết rõ."

Cậu khẽ quay đầu lại, không còn thấy bóng dáng của Đàn Liệt ở cửa an ninh.

"Tôi còn có việc phải làm, không thể tiếp chú thêm được nữa."

............

Một năm đầy sóng gió cuối cùng cũng kết thúc, đã đến Tết rồi.

Vào ngày Tết, Triều Từ đi cùng với Triệu Dịch đến nhà họ Triệu. Tin đồn về việc đính hôn đã lan truyền trước đó, Triệu Dịch cũng đã từng tiết lộ với gia đình về mối quan hệ của họ. Mặc dù gia đình dọa sẽ đánh gãy chân hắn, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng làm điều đó, nhất là khi nhà họ Triệu đã vượt qua cơn khủng hoảng nhờ vào Triệu Dịch.

Mặc dù cơn khủng hoảng này là do hắn gây ra, nhưng ít nhất nó đã chứng minh hắn có khả năng chèo chống Triệu gia. Ông cụ nhà họ Triệu cũng rất hài lòng với chuyện này, đương nhiên sẽ không đành lòng đối xử tàn nhẫn với hắn.

Chỉ có thể nhắm mắt cho qua.

Vì vậy vào ngày Tết, Triệu Dịch đã kéo Triều Từ về nhà, đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Khi Triều Từ còn học tiểu học, nhà họ Triều vẫn còn một đại thiếu gia danh chính ngôn thuận, còn Triều Từ chỉ là một đứa con riêng bị mọi người coi thường, không có nơi nào để đi vào dịp Tết. Vì thế, Triệu Dịch thường xuyên dẫn cậu đến nhà họ Triệu, nên Triều Từ đã quen với các bậc cha chú của Triệu gia.

Sau này, khi đại thiếu gia đó qua đời, Triều Từ được gia đình chính thức nhận về. Mặc dù Triều Từ không có tình cảm với những người trong gia đình, và những người trong gia đình cũng không có tình cảm với cậu, nhưng vì mặt mũi mà mọi người vẫn tụ tập với nhau vào dịp Tết.

Nhưng năm nay, Triều Từ và Triều Kiến Đông cạch mặt nhau nên không cần trở về nơi đó nữa. Thay vào đó, cậu quyết định đi cùng với Triệu Dịch gặp mặt gia đình của hắn.

Triệu gia và Triều gia là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau.

Người ta hay bảo rằng gia đình giàu có thường thiếu tình thân. Quả thật tình thân của nhà họ Triều rất mỏng manh. Ông Triều hiếm khi tỏ ra vui vẻ với Triều Kiến Đông, cặp vợ chồng Trương Vân Như và Triều Kiến Đông bằng mặt nhưng không bằng lòng. Triều Từ, đứa con duy nhất trên giấy tờ của họ, thì không ai quan tâm đ ến ai ngoại trừ ông Triều.

Triệu gia giàu hơn Triều gia rất nhiều, nhưng không gặp vấn đề như vậy. Mọi người trong gia đình đều hòa thuận đến mức không thể tin được.

Cha của Triệu Dịch, Triệu Minh, là một người đàn ông thương vợ. Mẹ của Triệu Dịch, Lâm Nhiễm, là một người phụ nữ dịu dàng, có học thức. Ngoài ra, Triệu Dịch còn có một người chú, một người dì, và một vài anh chị em họ hàng. Mỗi người đều xuất sắc, ai cũng thân thiện và gần gũi với nhau.

Khi lần đầu tiên Triều Từ đến nhà họ Triệu vào dịp Tết, cậu cảm thấy như thế giới quan của mình được xây dựng lại.

Hóa ra không phải gia đình nào trên đời này cũng đầy rẫy sự lạnh lùng, cãi vã, thậm chí là đau khổ giống như gia đình của cậu. Hóa ra trên đời này thực sự có một gia đình ấm áp như vậy, mọi người đều hòa thuận với nhau.

Sau khi đến, Triều Từ đã chào hỏi bác trai, bác gái và ông Triệu, rồi được hai anh em họ của Triệu Dịch gọi vào trong nhà bếp để phụ gói sủi cảo.

Có rất nhiều món cần được chuẩn bị cho bữa tối tất niên, nhưng họ chỉ có một vài người, mỗi người đều là "đại thiếu gia", nên không thể mong chờ họ nấu nướng hết được.

Họ chỉ tham gia vào việc gói và nấu sủi cảo, còn các món ăn khác đều được đầu bếp và quản gia trong nhà chịu trách nhiệm.

Sau hơn một giờ bận rộn trong nhà bếp, khi đầu bếp đã dọn tiệc ra và chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ, mẹ của Triệu Dịch mời Triều Từ ngồi vào bàn để cùng nhau ăn tối.

Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ, mặc dù hiện tại Triều Từ ít nói hơn, nhưng mọi người trong gia đình Triệu gia rất nhiệt tình. Một số người còn tạo không khí vui vẻ, nên không hề cảm thấy ngại ngùng khi ăn.

Mẹ của Triệu Dịch liên tục gắp thức ăn cho Triều Từ: "Tiểu Từ, con ăn nhiều một chút, dì thấy con dạo này gầy quá."

Triều Từ thực sự rất gầy, cậu cao 1m8 nhưng chỉ nặng khoảng 53kg, tuy nhìn qua không gầy đến mức đáng sợ nhưng vẫn thấy rõ sự hốc hác.

Khi bắt đầu bữa ăn, ông Triệu đột nhiên hỏi Triều Từ: "Tiểu Từ, cháu định tổ chức lễ cưới với thằng cháu của ta khi nào?"

Vẻ mặt của Triều Từ chợt cứng lại.

Nhưng trong số những người có mặt ở đây, không ai nhận ra điều đó ngoại trừ chính cậu. Hơn nữa, hai anh em họ của Triệu Dịch vẫn luôn ồn ào.

"Cháu và Triều Từ vẫn chưa tính tới, cũng chưa chọn ngày lành." Triệu Dịch nói.

Hắn luôn thoải mái khi ở nhà và luôn nói thẳng những gì hắn nghĩ.

"Này! Chú đã tính giúp hai đứa hết rồi!"

Chú nhỏ của Triệu Dịch đột nhiên chen vào.

Anh ta là một người hành xử rất khác người.

Dù sinh ra trong nhà họ Triệu, nhưng anh ta không có hứng thú với việc kinh doanh, dành hết tâm huyết của mình cho việc nghiên cứu Đạo giáo. Anh ta ăn mặc rất giản dị, luôn cầm một chuỗi hạt trên tay, chỉ thiếu thêm một chiếc áo đạo sĩ.

"Ba tháng sau, ngày 3 tháng 3 âm lịch chắc chắn là một ngày tốt! Không chỉ thuận lợi cho việc cưới hỏi, nhập trạch, kê giường, cầu tự, mà chú còn tính toán tử vi của cả hai, ngày này cũng là ngày tốt nhất trong nửa đầu năm sau, nếu bỏ lỡ ngày này thì phải chờ thêm nửa năm nữa!"



Ông Triệu gật đầu: "Vậy chọn ngày này đi, còn hơn ba tháng, thời gian vẫn còn đủ. Triệu Dịch, cháu và Triều Từ thấy thế nào?"

Trong mắt người nhà họ Triệu, việc Triệu Dịch và Triều Từ kết hôn đã là chuyện chắc chắn. Vì vậy, họ không cảm thấy có gì không hợp lý khi hỏi như vậy.

Triệu Dịch tất nhiên không có vấn đề gì, hắn còn mong ngày cưới đến càng sớm càng tốt, thậm chí ba tháng còn là quá trễ đối với hắn.

Tuy nhiên, hắn vẫn đặt ý muốn của Triều Từ lên hàng đầu nên quay sang, thấp giọng hỏi Triều Từ trước: "Cậu thấy thế nào?"

Nói đến mức này rồi cũng không có lý do gì để từ chối. Triều Từ vốn dĩ cũng có ý định kết hôn với Triệu Dịch.

"Vậy chọn ngày đó đi. Chúng ta lấy giấy đăng ký kết hôn trước hay tổ chức lễ cưới trước?" Triều Từ hỏi.

Triệu Dịch lập tức cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Lấy giấy đăng ký trước đi, rồi tổ chức lễ cưới sau cho chắc chắn."

Không hiểu tại sao mà hắn lại nghĩ ra cái logic rằng, lấy giấy đăng ký trước rồi mới tổ chức lễ cưới sau sẽ giúp hắn cảm thấy chắc chắn hơn. Rõ ràng dù làm việc gì trước cũng là chuyện rất bình thường.

Triều Từ có chút thất thần.

Cậu thực sự sắp kết hôn với Triệu Dịch sao.

Lấy giấy đăng ký kết hôn, tổ chức lễ cưới, sống nốt quãng đời dài đằng đẵng còn lại rồi cùng nhau đi xuống nấm mồ.

Trên bia mộ cũng sẽ khắc mối quan hệ vợ chồng của họ.

Đây thực sự là điều mà cậu muốn sao?

"Lễ cưới của chúng ta sẽ tổ chức ở đâu?"

Triệu Dịch hoàn toàn không nhận ra sự lơ đễnh và do dự của Triều Từ, vì lúc này trong đầu hắn đã tràn ngập niềm vui và sự phấn khích.

"Lễ cưới trên bãi cỏ cũng không tồi, nhưng lễ cưới trên du thuyền cũng có vẻ hay... liệu có quá màu mè không? Hay là tổ chức một buổi tụ họp bạn bè đơn giản? Nhưng như vậy lại có vẻ quá sơ sài."

Hắn như một cô gái, bắt đầu băn khoăn về cách tổ chức lễ cưới.

Trước đây Nam Tiểu Cẩn đã từng nói về điều này, lúc đó hắn còn nghĩ rằng cô ấy là con gái nên suy nghĩ quá nhiều. Chuyện mời mọi người đến ăn một bữa tiệc để thông báo ai và ai kết hôn có gì phải đáng mong đợi? Sao lại phải rườm rà đến thế.

Không ngờ khi đến lượt mình, hắn còn háo hức hơn cả Nam Tiểu Cẩn.

"Thích cả hai thì tổ chức cả hai luôn đi." Em họ của Triệu Dịch chêm vào, "Nếu hai người thích, thì tổ chức bao nhiêu buổi cũng được!"

Dù sao nhà họ Triệu không thiếu tiền.

Dù tổ chức tiệc cưới mỗi ngày, nhà họ Triệu vẫn gánh nổi.

Triệu Dịch như được em họ gợi ý, mắt chợt sáng lên: "Cũng đúng."

Sau đó hắn lẩm bẩm như đang tính toán: "Ba buổi thì hơi nhiều, sẽ làm A Từ mệt. Tổ chức hai buổi thôi, một buổi mời bạn bè, một buổi tổ chức lớn... A Từ, cậu thấy sao?"

Triều Từ đang lơ đãng đột nhiên bị gọi tên, vẻ mặt cứng đờ, mất tự nhiên, gật đầu nói: "Sao cũng được, cậu thấy được là được."

"Đây là lễ cưới của chúng ta, sao chỉ mình tôi quyết định được?" Triệu Dịch không hài lòng, mỉm cười trách yêu Triều Từ một câu.

Rồi hắn lấy điện thoại ra bắt đầu tra cứu: "Lễ cưới trên bãi cỏ có quá nữ tính không? Nhưng trông có vẻ rất đẹp, lễ cưới trên du thuyền có thể sẽ ồn ào, nhưng lại có nhiều trò hay... lễ cưới kết hợp với du lịch cũng rất hay..."

"A Từ?" Hắn ngước lên nhìn Triều Từ.

Triều Từ lúc này đã trở lại bình thường, cậu mỉm cười như mọi khi: "Lễ cưới du lịch thì thôi đi, có nơi nào mà chúng ta chưa từng cùng đi qua đâu? Một chuyến lễ cưới du lịch cũng phải kéo dài ba, bốn tháng, chẳng lẽ Triệu gia không cần kinh doanh nữa sao?"

"Cái thằng này, chưa kết hôn mà chỉ nghĩ đến vợ thôi." Mẹ Triệu Dịch không nhịn được cười.

Cha Triệu Dịch cũng là một người nể vợ, chỉ biết tỏ vẻ bất đắc dĩ.

"Vậy thì không làm lễ cưới du lịch nữa..." Triệu Dịch lặng lẽ gạch bỏ một lựa chọn.

Triều Từ nhìn hắn, rồi quay đầu nhìn gia đình hòa thuận vui vẻ này.

Cậu dường như đang được bao bọc bởi niềm hạnh phúc mà trước đây chỉ dám mơ tới.

Nhưng tại sao lồ ng ngực luôn cảm thấy trống rỗng?

Cậu sẽ nghĩ đến Đàn Liệt, nghĩ đến lúc anh ấy khóc rất nhiều, hỏi cậu "Chúng ta đi chữa bệnh được không?", nghĩ đến bóng dáng của anh ấy cứ ngoái đầu nhìn lại ở sân bay.

Nhưng phần lớn thời gian, cậu lại không nghĩ gì cả.

Cậu để tâm trí mình trống rỗng, lang thang vô định, rồi bất chợt hụt hẫng, rơi vào trong khoảng không vô tận.

............

【A Từ, tối nay có thể gặp mặt được không? Ở Cảnh Hòa.】

Triều Từ nhận được tin nhắn từ Hoắc Nghi Ca.

Lúc này chỉ mới là buổi sáng, nhưng Triều Từ đã dậy từ rất sớm. Vì cậu đã hứa với Triệu Dịch rằng hôm nay cậu sẽ chuyển đến sống chung với Triệu Dịch.

Nói chính xác hơn là Triệu Dịch muốn chuyển về sống cùng với Triều Từ, nên hắn đã mua thêm một căn hộ ở gần trường học – còn căn hộ trước đó, hai người đều ngầm hiểu, không nhắc đến nó nữa.

Triệu Dịch đã chuyển đến đó ở từ hơn một tuần trước để làm quen, hôm nay là cuối tuần và Triều Từ sẽ chuyển đến.

Triều Từ đã xem trước nơi ở mới, chỗ đó không thiếu thứ gì. Cậu cũng lười thu xếp quá nhiều, chỉ gói gọn những đồ dùng quan trọng và quen thuộc như quần áo, sách vở vào ba chiếc vali, chuẩn bị chuyển đi.

Vì đồ đạc không nhiều nên hai người không thuê dịch vụ chuyển nhà. Triệu Dịch đến giúp Triều Từ chuyển đồ, bỏ vào cốp xe, rồi cả hai lái xe đi đến.

Tiếp đó, họ mất vài giờ sắp xếp hành lý, đặt mọi thứ vào chỗ của nó, rồi vội vã đi ăn trưa. Khi xong xuôi đã là tầm hai, ba giờ chiều.

Triều Từ mệt mỏi rã rời, nằm bẹp trên chiếc giường vừa mới sắp xếp xong, định chợp mắt.

Còn Triệu Dịch, người vừa khỏi bệnh không lâu, lại có tinh thần phấn chấn đến không ngờ. Sau khi dọn dẹp phòng xong, hắn thấy Triều Từ lên giường nên cũng lưỡng lự không rời đi.

Hắn tiến tới tháo đôi giày mà Triều Từ vì mệt quá vẫn chưa cởi ra.

Hắn đặt đôi chân của Triều Từ lên đùi mình, rồi giữ chặt cổ chân, tháo giày và tất ra cho cậu. Cảm giác lạ lẫm từ đầu ngón tay hơi thô ráp của người đàn ông khiến cơn buồn ngủ của Triều Từ tiêu tan đi một chút.

Cậu cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng cậu không nói gì. Lúc này đã gần hai tháng kể từ khi cậu và Triệu Dịch xác định mối quan hệ, nhưng sự gần gũi giữa hai người chỉ dừng lại ở việc ôm và nắm tay – ngay cả ôm cũng ít. Còn hôn thì chỉ dừng lại ở hôn má và hôn trán.

Sự tiến triển này nếu so với cặp đôi nam nữ đã là rất chậm, huống chi là hai người đàn ông đã ngoài hai mươi tuổi.

Có người cho rằng, tình yêu của đàn ông phần lớn là tình d*c. Mặc dù không có tình d*c, Triệu Dịch vẫn yêu Triều Từ sâu đậm, nhưng không thể phủ nhận rằng hai người đã hẹn hò gần hai tháng, hắn thực sự rất khao khát được thỏa mãn trong chuyện ấy.

Ngay cả khi chỉ nhìn thấy một đoạn cẳng chân trắng như ngọc, một đôi bàn chân mềm mại không mang tất và giày, hắn cũng cảm thấy lòng mình xao động.

Nhiều người khi nhìn thấy Triều Từ đều cảm thấy cậu đẹp vô cùng. Dù biểu cảm và hành động của cậu không hề khiêu khích hay gây hiểu lầm, nhưng chỉ cần cậu ngước mắt nhìn ai một cái, cũng khiến người ta cảm thấy cậu thật phong lưu và phóng túng.

Cảm giác này khó có thể diễn tả, chỉ cảm thấy đôi mắt của cậu như đang cười, trong đôi mắt có ánh sáng lấp lánh, còn đôi môi thì đỏ mọng một cách quá đỗi.

Triệu Dịch trước đây không thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy mỗi lần nhìn Triều Từ là cảm thấy dễ chịu. Nhưng bây giờ, không biết có phải là do kìm nén quá lâu hay không, mà hắn đã đến mức chỉ cần nhìn thấy đôi chân của Triều Từ cũng đã có phản ứng.

Có lẽ cũng không thể trách hắn, hắn nghĩ.

Đôi chân của Triều Từ thật sự rất đẹp. Cậu trời sinh có thể hàn, đôi chân luôn lạnh lẽo mỗi khi chạm vào. Vì cậu luôn lười vận động nên đôi chân không có một chút chai sạn nào, da dẻ trắng trẻo và mịn màng, cảm giác khi chạm vào thật sự khiến người ta rung động. Đầu ngón chân hồng nhạt, móng chân được cắt tỉa tròn trịa, dễ thương. Trên đôi bàn chân trắng nõn, lạnh lẽo là những đường mạch máu xanh đậm, dường như đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào của máu theo từng nhịp đập nhịp nhàng.

Triều Từ cảm thấy không thoải mái, rút chân ra, định chui vào chăn.

Triệu Dịch liền nằm xuống bên cạnh Triều Từ, một nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán cậu.

Khác với những nụ hôn chứa đầy yêu thương trong những ngày qua, nụ hôn này rõ ràng mang theo sự khao khát mạnh mẽ.

Hắn hôn dọc theo trán, đến mắt, rồi đến đầu mũi của Triều Từ.

Giọng Triệu Dịch trầm thấp hỏi: "A Từ, tôi muốn hôn cậu... có được không?"

Thật ra Triều Từ không muốn.

Cậu không thể giải thích rõ ràng sự bài xích này từ đâu mà có, nhưng nó tồn tại rất rõ ràng, dù là khi Triệu Dịch cởi giày và tất cho cậu, hay là khi hôn lên mặt cậu với sự khao khát.

Nhưng, đúng vậy. Họ đã xác định mối quan hệ gần hai tháng rồi, thậm chí hơn một tháng nữa là sẽ tổ chức đám cưới, ít nhất mức độ thân mật như hôn môi cậu không nên từ chối.

Cậu nhẹ nhàng gật đầu.

"Nên"... "Không nên"...

Dường như trong khoảng thời gian qua, cậu luôn bị những từ này chi phối, nhưng cho đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa thể thoát ra khỏi vòng luẩn quẩn này.

Trong lúc suy nghĩ rối bời, nụ hôn của người đàn ông đã rơi trên môi cậu.

Như một kẻ săn mồi chiếm ưu thế, dữ dội và đầy chiếm đoạt, đôi môi mềm mại của cậu bị hắn m út mạnh, chẳng mấy chốc nó đã đỏ bừng lên, mang đến cảm giác đau đớn vì bị sưng.



Triều Từ cảm thấy lưng mình căng cứng.

Cậu cố gắng ép mình thả lỏng.

Vẻ mặt và động tác của người đàn ông đều tràn ngập sự dịu dàng và cẩn thận, như thể đang nâng niu một báu vật dễ vỡ và quý giá.

Nhưng rất nhanh người đàn ông không còn thỏa mãn với sự li3m láp hời hợt này, hành động của hắn trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn m út cắn đôi môi đỏ hồng, làm cho nó nóng rát và sưng lên, sau đó lại cạy mở đôi môi ra, xâm chiếm khoang miệng của chàng trai trẻ.

Lúc này giống như trong căn hộ ngày hôm đó, Triều Từ như một ngọn lửa cô độc hiến tế bản thân mình, chỉ có điều vị trí của người hiến tế và người đánh giá đã lặng lẽ hoán đổi.

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, không khí vẫn đầy tình tứ và mập mờ, đôi môi người đàn ông tiếp tục di chuyển xuống phía dưới.

Từ quai hàm với đường nét tuyệt đẹp, đến chiếc cổ dài yếu ớt, bả vai trắng nõn và xương quai xanh thon gầy.

Bàn tay nóng bỏng của người đàn ông tiến vào từ dưới vạt áo len của cậu. Vì tập luyện thể thao thường xuyên mà bàn tay của hắn không mềm mại như của Triều Từ, mang theo một chút thô ráp vừa đủ, khi chạm lên cơ thể của Triều Từ tạo ra một loại cảm giác kỳ lạ.

Có hơi quá mức rồi.

Triều Từ nhíu mày, nhưng không biết có nên ngăn lại hay không.

Người đàn ông cắn xương quai xanh của cậu, tay tiếp tục di chuyển xuống.

Triều Từ lập tức cảnh giác như có người đang xâm phạm đến giới hạn cuối cùng của cậu. Cậu đẩy mạnh Triệu Dịch ra và ngồi dậy.

"A Từ?"

Triệu Dịch ngạc nhiên nhìn cậu.

Sắc mặt của Triều Từ không được tốt. Cậu định nói, nhưng đột nhiên nhận ra rằng thực sự mình không có lý do gì để từ chối Triệu Dịch.

"...Không được." Cậu chỉ có thể nói như vậy.

Thân thể và trái tim đang rừng rực của hắn như bị giội một chậu nước lạnh.

"Tôi không thể, còn Đàn Liệt, Hoắc Nghi Ca thì được sao?!" Triệu Dịch buột miệng thốt ra.

Sắc mặt Triều Từ lập tức trắng bệch.

Triệu Dịch giờ mới nhận ra câu nói vừa rồi của mình quá đáng đến mức nào, sắc mặt của hắn cũng tái đi.

Hắn vội vã tiến lên nắm lấy tay Triều Từ, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi A Từ, tôi không có ý đó..."

"Xin lỗi xin lỗi, tôi đúng là đồ khốn, cậu đừng để bụng."

Hắn thực sự đã quá kìm nén, khó khăn lắm hắn mới có được cơ hội, nhưng lại bị chặn lại ngay lúc quan trọng nhất.

Nhưng thực ra hắn không suy nghĩ sâu xa về những lời này.

... Có lẽ đó cũng là lời nói thật lòng của hắn.

Hắn luôn kìm chế không nhắc đến những người đó trước mặt Triều Từ, nhưng trong lòng làm sao có thể không ghen tị.

Ghen tị đến mức gần như phát điên.

Triều Từ sửng sốt một lúc rồi gượng cười với Triệu Dịch.

Những lời buột miệng thốt ra là lời vô tình nhất, nhưng cũng là lời chân thực nhất.

Cậu biết.

Những chuyện đã xảy ra không thể nào xóa sạch hoàn toàn. Họ chỉ đang diễn kịch với nhau, nói với nhau rằng mình không để tâm đ ến những chuyện đó.

Nhưng chúng vẫn như những vết thương ghim sâu vào trong xương cốt, như bóng ma luôn quẩn quanh Triều Từ. Như làn sương mù xám xịt, như cơn ác mộng.

Một người chưa thể bước ra, vẫn còn cơ hội được người khác giúp đỡ.

Nhưng khi cả hai đều sa chân vào trong vũng lầy, thì khó mà nói đến chuyện bước ra và cứu rỗi lẫn nhau.

Triều Từ nhắm mắt lại, hôn lên môi Triệu Dịch, thậm chí còn vươn tay cởi áo sơ mi của hắn.

Triệu Dịch sửng sốt trong một chốc, sau đó vui sướng ôm lấy Triều Từ.

Hắn không nhìn thấy vẻ buồn bã và mỉa mai của người yêu đang kề cận mình.

Đã từng làm kỹ nữ thì không còn tư cách làm phu nhân, cũng không có tư cách để từ chối.

............

Hôm đó, Triều Từ không đi gặp Hoắc Nghi Ca.

Thời gian sau, Hoắc Nghi Ca nhiều lần tìm cậu nhưng đều bị Triều Từ làm ngơ.

Cuộc sống của hai người giống như đang đi trên một cây cầu cũ nát đầy lỗ thủng, nhưng chỉ có Triều Từ mới thấy rõ những lỗ thủng đó. Cậu cẩn thận bước đi phía trước, không để Triệu Dịch nhìn thấy.

Cẩn thận từng li từng tí cho đến ngày tổ chức lễ cưới.

Thật ra họ đã thống nhất sẽ đăng ký kết hôn trước rồi mới tổ chức lễ cưới, nhưng ngay ngày định đi nước ngoài đăng ký thì công ty có việc đột xuất, Triệu Dịch không thể đi được. Khi đó, chỉ còn bốn ngày là đến ngày cưới, đi nước ngoài cũng mất ít nhất hai ngày, nên họ đành thay đổi kế hoạch sẽ tổ chức lễ cưới trước rồi mới đi đăng ký kết hôn.

Chính xác là họ sẽ đi đăng ký kết hôn trong khoảng thời gian giữa hai lễ cưới. Họ dự định tổ chức một lễ cưới trên du thuyền trước, mười ngày sau sẽ tổ chức một buổi tiệc nhỏ với bạn bè và người thân.

Dù có chút tiếc nuối khi không thể đăng ký kết hôn trước, nhưng dường như cũng không có gì khác biệt.

Nhà họ Triệu giàu có, không thuê du thuyền mà mua hẳn một chiếc dài 400 thước Anh, chỉ riêng boong tàu đã có sáu tầng, còn có hai bể bơi và sân đáp trực thăng giống như một lâu đài nổi trên mặt biển.

Lễ cưới được tổ chức rất hoành tráng. Sau khi du thuyền rời bến khoảng một giờ, Triệu Dịch và Triều Từ, một người mặc vest đen và một người mặc vest trắng, đang tiếp đãi khách khứa giữa khung cảnh ăn uống linh đình và ánh sáng rực rỡ. Sau đó, họ chuẩn bị lên boong tàu để bắt đầu nghi thức chính và các vị khách cũng đang háo hức chờ đợi.

Đúng lúc này, thư ký của Triệu Dịch vội vàng bước tới, nói gì đó vào tai của hắn.

Triều Từ thấy Triệu Dịch dừng lại cũng dừng bước theo, đứng yên tại chỗ chờ hắn.

Sau khi thư ký nói xong, sắc mặt Triệu Dịch lập tức thay đổi.

Thư ký đưa cho hắn điện thoại, Triệu Dịch tìm trong danh sách cuộc gọi gần đây rồi bấm vào dãy số đầu tiên.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng của Triệu Dịch lạnh lùng vang lên: "Cô ấy đang ở đâu?"

Người ở đầu dây bên kia nói gì đó mà Triều Từ không nghe rõ, chỉ nghe thấy Triệu Dịch tiếp tục hỏi: "Ông muốn bao nhiêu?"

"Hai trăm triệu, trong vòng một giờ, mày phải tự mình mang đến."

"Nếu không tao không dám đảm bảo mạng sống của vị Nam tiểu thư này."

Triệu Dịch đặt điện thoại xuống, mặt hắn xanh mét, nói với thư ký: "Kêu người điều khiển du thuyền quay trở lại, càng nhanh càng tốt!"

Sau đó, hắn không đi tới boong tàu nữa mà vội vàng quay trở lại.

Triều Từ chỉ nghe thấy những gì Triệu Dịch nói trong cuộc gọi, cụ thể xảy ra chuyện gì thì cậu không rõ. Cậu chỉ biết chắc chắn đã xảy ra việc gì đó cực kỳ nghiêm trọng và cấp bách nên Triệu Dịch mới phản ứng như vậy.

Cậu không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì, chỉ mơ hồ cảm thấy giọng nói đó có chút quen thuộc.

Khi Triệu Dịch đã đi được khá xa, Triều Từ mới kéo thư ký lại hỏi anh ta: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thư ký khó xử nhìn cậu, lắc đầu, rồi cũng vội vã rời đi.

Lễ cưới chỉ còn năm phút nữa là bắt đầu.

【Tôi cũng có ngày gặp phải chuyện cẩu huyết thế này.】Triều Từ cảm thán.

【Vào ngày cưới, chồng bỏ lại vợ mới cưới để đi cứu bạn gái cũ bị bắt cóc, quả thực là cẩu huyết.】Hệ thống hiếm khi không phản bác Triều Từ mà đồng ý gật đầu.

Đúng vậy, Nam Tiểu Cẩn bị bắt cóc.

Nội dung của cuộc gọi làm sao qua mắt được hệ thống, thậm chí nó còn biết ai là kẻ bắt cóc.

Chỉ là bây giờ cậu phải giả vờ như không biết, để thừa dịp kết thúc thế giới đầy rắc rối này.

Đúng lúc đó, điện thoại của Triều Từ cũng reo lên.

Triều Từ lấy điện thoại ra, nhìn số điện thoại hiện lên, mỉm cười.

【Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh.】Cậu vừa cười vừa bắt máy.

Trong hơn ba tháng qua, số điện thoại này gọi đến vô số lần, nhưng đây là lần đầu tiên nó được bắt máy.