Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 113




Kỳ Yến Chỉ nhìn hai người đang ôm nhau, đôi mắt hắn đỏ ngầu gần như rỉ ra máu.

Ở sâu bên trong thức hải, những sợi xích vàng đang rung lắc dữ dội, như thể có một thứ gì đó cực kỳ tàn bạo sắp thoát ra.

Hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng đè xuống phong ấn sắp bị phá vỡ, rồi gật đầu cay đắng.

"Được, ta đi."

Hắn bước ra khỏi đại điện rồi biến mất.

............

Ngày hôm đó, lúc Thương Trì và Kỳ Yến Chỉ đối đầu với nhau, Thương Trì đột nhiên nhắc đến chuyện tổ chức đạo lữ đại điển, đây không phải là ý nghĩ bất chợt mà đã có sự tính toán từ trước.

Từ lúc Kỳ Yến Chỉ bỏ đi, Thương Trì ngày nào cũng năn nỉ ỉ ôi, thuyết phục đủ kiểu với Triều Từ. Mà Triều Từ vốn dĩ là một người mềm lòng, huống chi cậu và Thương Trì đã hiểu rõ tâm ý của nhau. Phong tục của bây giờ vẫn giống với Linh Vực thời cổ đại, không có sự phân biệt rõ ràng giữa tình yêu và hôn nhân như quan niệm ngày nay. Nếu hai người đã hiểu rõ tình cảm của nhau, chỉ cần không có gì trở ngại, thì việc kết hôn là chuyện đương nhiên.

Lý do mà Triều Từ do dự là vì chuyện tình cảm trước đây.

Nhưng sau một thời gian bị thuyết phục, cậu đã đồng ý.

Thế là Thương Trì vui vẻ chuẩn bị cho đại hôn. Thật ra y đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, hầu hết mọi thứ đều đã sẵn sàng nên có thể tổ chức rất nhanh.

Bây giờ, thân phận bên ngoài của y là Điện chủ của Thánh Hi Điện, y sắp tổ chức đạo lữ đại điển nên đây là một sự kiện quan trọng đối với Linh Vực. Vì vậy, rất nhiều khách mời đại diện cho các thế lực đều tham dự.

Còn về phía Triều gia... Lúc y mời, cũng đã phái người đi cảnh cáo với bọn họ. Hiện tại, Triều Từ vẫn chưa biết chuyện gì, y hy vọng Triều gia nên suy nghĩ kỹ càng, cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Y không đành lòng để thiếu niên phải trải qua cảm giác bị người thân phản bội một lần nữa.

Sau này y sẽ không để Triều Từ tiếp xúc quá nhiều với Triều gia, ngay cả khi đó chỉ là sự giả dối, y vẫn muốn duy trì nó.

Chỉ sau ba tháng, việc Điện chủ của Thánh Hi Điện sẽ tổ chức đạo lữ đại điển đã lan truyền khắp toàn bộ Linh Vực. Đồng thời, cũng công bố một nhân vật chính khác của buổi lễ, chính là Triều Từ của Triều gia.

Sau khi nghe được tin tức này, ai nấy cũng đều có những phản ứng khác nhau. Nhưng đối với hầu hết mọi người, phản ứng đầu tiên khi biết được tin này chính là: Triều gia Triều Từ? Không phải đã chết hơn một trăm năm trước rồi sao?

Hay là bọn họ nhầm? Chẳng lẽ Triều gia còn có một Triều Từ nào khác?

Tuy trong lòng bọn họ dấy lên nhiều nghi ngờ và hoang mang, nhưng Thương Trì không hề giải thích bất kỳ điều gì. Dù sao bọn họ cũng chỉ là người qua đường, chỉ cần tới tham dự là được. Mà thế lực cao tầng cũng toàn những kẻ xảo quyệt, sẽ biết phải làm gì.

Những người ngoài cuộc không hiểu rõ nội tình tạm thời không nhắc đến, còn những người như Dung Nhã thì vô cùng sốc khi nhận được tin này.

Mặc dù cô và Kỳ Yến Chỉ đã đoạn tuyệt quan hệ sư đồ, nhưng cô vẫn là đệ tử nội môn của Phần Tiêu Tông. Lúc Kỳ Yến Chỉ giải trừ quan hệ với cô, hắn chỉ nói với bên ngoài rằng hắn muốn chuyên tâm bế quan, không có thời gian để dạy đồ đệ nên đã chuyển Dung Nhã cho một vị trưởng lão khác trong tông phái. Với thiên phú của Dung Nhã, việc thay đổi sư môn chẳng gây trở ngại gì đến cô, cô nhanh chóng thích nghi với mọi thứ giống như là cá gặp nước. Bây giờ cô đã là tu sĩ Hợp Thể kỳ, đi đến bất cứ nơi đâu cũng đều được xem là một đại năng, cũng trở thành một trong những trưởng lão của Phần Tiêu Tông.

Cô biết Điện chủ Thánh Hi Điện là Thương Trì.

Năm đó Thương Trì cần cô, sau này Thương Trì không cần cô nữa nhưng cả hai cũng không đối đầu gì nhau, nên Dung Nhã luôn cảm thấy mối quan hệ giữa cô và Thương Trì rất tốt.

Bây giờ lại biết được Thương Trì và Triều Từ sắp tổ chức đạo lữ đại điển...

Cảm xúc của cô vô cùng phức tạp, thậm chí còn có chút hoảng sợ.

Đúng như Triều Từ đã nghĩ, cô ta biết rõ Triều Từ chính là "thuốc" được chuẩn bị dành riêng cho cô từ rất sớm, khi cô chỉ mới mười bốn tuổi.

Ban đầu khi mới biết chuyện này, cô luôn cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng khi nghĩ đến phải lựa chọn một người có thể sống giữa cô và Triều Từ... Con người rốt cuộc cũng đều ích kỷ, cô đã chọn cách làm ngơ và giả vờ như không biết.

Khi Triều Từ ngày càng trở nên thù ghét cô, mỗi lần gặp nhau luôn nói ra những lời lạnh nhạt, thậm chí còn kéo theo các đệ tử khác tẩy chay cô, thời gian dần dần trôi qua, dường như mọi sự áy náy lúc ban đầu đã không còn nữa.

Hỗn độn linh thể và ngũ hành đạo thể sau ngàn năm mới xuất hiện một lần, một khi xuất hiện sẽ xuất hiện cùng với nhau. Vậy chẳng phải hỗn độn linh thể chính là "giải dược" mà ông trời đã sắp đặt hay sao?

Triều Từ được sinh ra trong gia tộc họ Triều, có thiên phú cực cao, vừa sinh ra đã là thiên chi kiêu tử. Chẳng phải đó chính là lý do khiến cậu luôn kiêu ngạo và xem thường người khác hay sao? Đó là lợi ích mà ông trời đã ban tặng cho cậu, cậu có thể tận hưởng tất cả. Vậy số phận mà ông trời sắp đặt cho cậu, cậu cũng không nên trốn tránh.

Có lẽ điều này thực sự quá nặng nề, khi chỉ mới mười bốn tuổi đã biết mạng sống của mình dựa trên việc cướp đi mạng sống của sư huynh, nên cô không ngừng tìm kiếm nhiều lý do để an ủi bản thân, cuối cùng cô cũng bị chính mình thuyết phục.

Không sao đâu, cô chỉ cần giả vờ như không biết gì cả.

Lúc cô kết anh, sư tôn đã mang đến cho cô viên thuốc đó. Khi đó, ở sâu trong lòng cô, nơi mà không ai có thể nhận ra, thậm chí chính bản thân cô cũng không thể nhận ra, cô đã thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Sau khi cô kết anh thành công, khi hay tin Triều Từ đã qua đời, tảng đá đè nặng trong lòng cô mấy năm nay đã hoàn toàn tan biến.

Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc, cô đã nghĩ như vậy.

Tất cả mọi chuyện đã kết thúc bằng cái chết của Triều Từ, cô không còn phải lo sợ về điều đó nữa.

Nhưng điều khiến cô kinh ngạc là sau khi Triều Từ qua đời, sư tôn liền chấm dứt mối quan hệ thầy trò với cô. Rõ ràng Triều Từ chỉ là một loại "thuốc" mà sư tôn đã chuẩn bị cho cô, tại sao sư tôn không muốn giữ cô lại?

Nhưng dù có ngạc nhiên đến đâu, cô cũng không thể thay đổi được quyết định của Kỳ Yến Chỉ. May là cô không gặp bất kỳ trở ngại nào khi làm môn đồ của một trưởng lão khác.

Nhiều năm qua, cô thường đến phủ đệ của Kỳ Yến Chỉ để bái kiến hắn, nhưng cơ hội gặp được hắn rất hiếm hoi. Hắn thường xuyên không có ở đó, lúc nào cũng nói với bên ngoài là đang bế quan tu luyện. Có một lần cô nóng lòng muốn đi tìm hắn, nên đã thử đến nơi bế quan để xem có thể gặp được sư tôn hay không. Không phải tất cả các nơi bế quan đều cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, chỉ cần không phải đối mặt với sinh tử, thì hầu hết mọi người đều sẽ để lại một số phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài trong lúc bế quan.

Cô không nghĩ rằng khi cô tìm hắn, lại chứng kiến cảnh tượng này.

Nơi bế quan thực chất là một băng thất. Chắc hẳn nơi này đã được bố trí một trận pháp nào đó, nên nhiệt độ còn lạnh hơn cả mùa đông gấp mấy lần. Nếu không nhờ Dung Nhã đã luyện được hàn thử bất xâm, thì tay chân của cô đã bị đông cứng đến chết ngay khi vừa bước vào.

Cô từ từ đi vào, sau đó dừng lại ở một góc vì cô nghe thấy có một tiếng động nào đó.

Cô lén nhìn vào thì nhìn thấy Kỳ Yến Chỉ.

Bây giờ, hắn chỉ toàn mặc những bộ quần áo màu đen, với đường thêu hoa văn màu đỏ ở tay áo và cổ áo. So với vẻ lãnh đạm khó gần khi mặc quần áo màu trắng của trước đây, thì bây giờ trông hắn như đang kìm hãm sự hung ác của mình, chỉ cần một cái liếc nhìn cũng đủ làm người khác phải sợ hãi.

Mà vào lúc này, Kỳ Yến Chỉ đang dựa vào một chiếc giường bằng băng?

Không, đó không phải là giường băng, rõ ràng là một chiếc quan tài bằng băng!

Cô triển khai thần thức của mình, liền nhìn thấy được người nằm trong quan tài đó chính là Triều Từ!

Băng quan không được đậy kín mà chỉ được phủ một lớp kết giới. Cô nhìn thấy Kỳ Yến Chỉ đang chậm rãi cúi người xuống, hôn lên thiếu niên đang nằm trong băng quan.

Mặt mày thiếu niên vẫn như cũ, thậm chí đôi má còn hơi ửng hồng, hoàn toàn không giống một người đã chết cách đây vài chục năm, như thể cậu ta vẫn còn sống, có thể tỉnh dậy ngay lập tức.

Đồng tử của Dung Nhã đột nhiên co lại.

Cô không phải là một kẻ ngốc. Cô đương nhiên biết rõ sự quý trọng của Kỳ Yến Chỉ đối với Triều Từ ngay lúc này biểu thị cho điều gì.

Thậm chí còn đáng sợ hơn, việc mà Kỳ Yến Chỉ gọi là bế quan trong suốt những năm qua có lẽ chính là ở lại đây cùng với khối thi thể này.

Kỳ Yến Chỉ chỉ dừng lại trên môi thiếu niên một lúc rồi tách ra. Đây là một nụ hôn đầy thương nhớ, trân trọng, không có một chút dụ,c vọng nào.

Hắn từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phía Dung Nhã đang trốn.

Tất nhiên hắn đã phát hiện ra Dung Nhã. Khi thần thức của cô quét qua hắn, nó rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.

Chỉ là hắn không quan tâm thôi.

Dung Nhã bất ngờ bắt gặp được ánh mắt của Kỳ Yến Chỉ.

Người sư tôn luôn chiều chuộng cô đến như vậy mà bây giờ chỉ còn vẻ mặt thờ ơ và cảnh cáo.

Trái tim cô đập nhanh, liền hoảng loạn rời đi.

Cái liếc mắt khi đó đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô. Sau này, sư tôn luôn bế quan không bước ra ngoài, cô biết cái gọi là bế quan đó chính là ở cùng với thi thể kia bên trong căn phòng băng mà thôi.

Nhưng cô không bao giờ ngờ rằng một trăm ba mươi năm sau, cô lại nghe được cái tên Triều Từ, hơn nữa còn là đạo lữ tương lai của Thương Trì.

Làm sao một cô gái mới lớn có thể không xiêu lòng trước hai người đàn ông đẹp trai, mạnh mẽ và luôn đối xử tử tế với cô? Lúc cô mười bảy tuổi, cô đã phát hiện ra mình yêu sư tôn, và cũng có một chút tình cảm riêng với Thương Trì, người vẫn luôn bảo vệ cô.

Người trong lòng sư tôn là Triều Từ cũng đành thôi, nhưng ngay cả Thương Trì cũng vậy sao?

Tại sao Triều Từ sống lại? Bây giờ cậu đã sống lại, vậy có tìm cách để trả thù cô hay không? Liệu Thương Trì có giúp cậu không?... Còn sư tôn thì sao?

Cô hoang mang, lo sợ mà nghĩ về điều này.

Tất nhiên, so với cô, người phản ứng mạnh nhất khi nghe được tin tức này vẫn là Kỳ Yến Chỉ.

Hắn từng nghĩ rằng, khi Thương Trì nói về việc tổ chức đạo lữ đại điển vào ngày hôm đó, chỉ là đang chọc tức hắn, nhưng không ngờ nó thực sự xảy ra!

Triều Từ đã từng thích hắn, nhưng bây giờ... lại thuộc về người khác?