Thật kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của Giang Sở Dung sau cú sốc chính là – Chẳng phải đây là cơ duyên của Tống Thanh Trần trong nguyên tác sao?
Cậu nhớ rõ trong nguyên tác, sau khi Tống Thanh Trần và Túc Tử Xuyên chạy trốn khỏi Yêu Vực, hai người sống nương tựa với nhau một thời gian, trong khoảng thời gian đó, hai người bị tập kích, Tống Thanh Trần bị trọng thương.
Để cứu mạng Tống Thanh Trần, Túc Tử Xuyên đã lấy kiếm cốt ra và thử thay nó cho Tống Thanh Trần.
Sau đó Tống Thanh Trần dung hợp với kiếm cốt, mặc dù quá trình cửu tử nhất sinh, nhưng kể từ khi dung hợp, thiên phú và cốt tủy của Tống Thanh Trần trực tiếp tăng lên một level không thể xác định, điều này đã tạo cơ sở cho việc trở thành đại năng của hắn ta sau này.
Bây giờ... Túc Tử Xuyên muốn đưa thứ này cho cậu sao?
Lẽ nào cốt truyện ban đầu đã bị thay đổi hoàn toàn rồi ư?
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung lấy lại tinh thần, cậu vô thức nhíu mày nhìn Túc Tử Xuyên với vẻ mặt lấy làm lạ.
Túc Tử Xuyên nhìn thấy vẻ mặt này của Giang Sở Dung, nhưng anh ta lại hiểu lầm ý của Giang Sở Dung.
Anh ta trầm mặc chốc lát, sau đó bất đắc dĩ cười nói: "Ta biết Giang huynh có lòng đề phòng. Dù sao thứ tốt như vậy ta không dùng mà lại tặng không cho Giang huynh, đúng là khiến người sinh nghi."
"Nhưng mà, Giang huynh có thể nghe ta giải thích không?"
Giang Sở Dung: "Túc huynh cứ nói đừng ngại."
Thấy Giang Sở Dung thản nhiên như vậy, Túc Tử Xuyên mỉm cười nhẹ nhõm: "Nói ra thật xấu hổ, không phải là ta không muốn dùng một thứ tốt như vậy. Nhưng thực sự... Ta đã thử dung hợp rất nhiều lần, nhưng từ đầu chí cuối kiếm cốt vẫn luôn từ chối ta."
Giang Sở Dung: Hoá ra là vậy sao?
Túc Tử Xuyên lại nói: "Ban đầu, lão Kiếm Thần trước khi phi thăng đã truyền lại kiếm cốt cho sư tôn ta, lúc ấy sư tôn ta mừng rỡ muốn dung hợp với kiếm cốt, nhưng làm thế nào cũng không dung hợp được, cho nên mới truyền lại cho ta."
"Ta cũng như vậy, không thể thành công."
"Mấy năm gần đây nguy cơ tứ phía, vì để giữ mạng ta đã đưa kiếm cốt cho Quỷ lão, nhưng Quỷ lão cũng không thể dung hợp nó. Về sau, kiếm cốt chỉ có thể được lưu giữ ở trong Tàng Bảo Các này."
Nghe vậy, Giang Sở Dung cau mày nói: "Yêu Tôn cũng không thể dung hợp kiếm cốt này sao?"
Có phải thiết lập trong nguyên tác có vấn đề gì không? Cho dù cậu có khờ đến đâu cũng sẽ không bao giờ cho rằng một tiểu hồ ly như Tống Thanh Trần lại có tư chất cao hơn cả Yêu Tôn, Quỷ lão tiền bối và Túc Tử Xuyên, hơn nữa trong nguyên tác đã viết trước khi Tống Thanh Trần dung hợp kiếm cốt cũng chỉ có tư chất bình thường.
Chẳng nhẽ thật sự là bàn tay vàng của nhân vật chính sao?
Túc Tử Xuyên lại phán đoán sai sự do dự của Giang Sở Dung, anh ta cười giải thích: "Giang huynh đừng lo lắng, ngày hôm qua ở Minh Vương Điện ngươi đã đạt được cơ duyên vượt qua cả sư tôn ta năm đó, trên đời này nếu có người có thể dung hợp được kiếm cốt, ta nghĩ không ai khác chính là ngươi."
Giang Sở Dung sững sờ, nhưng Túc Tử Xuyên vừa nói ra những lời này, cậu đã hiểu vì sao Túc Tử Xuyên lại muốn chọn cậu.
Vì vậy sau khi suy nghĩ kỹ, Giang Sở Dung không giải thích hiểu lầm mà chỉ hỏi: "Nếu ta có thể dung hợp kiếm cốt, Túc huynh có yêu cầu gì?"
Túc Tử Xuyên mỉm cười: "Giang huynh đúng là một người thẳng thắn."
Dừng một chút, anh ta nói: "Nếu như Giang huynh có thể thành công dung hợp kiếm cốt, hy vọng cuộc tỷ võ chiêu thân lần này Giang huynh cũng sẽ ra tay giúp ta. Tốt nhất là, gi/ết chết Khổng Phạn Thánh."
Giang Sở Dung đã hiểu rõ.
Túc Tử Xuyên lại giải thích thêm: "Không phải là ta không tin tưởng Văn huynh, chỉ là nếu có thêm một người, thì sẽ có thêm một phần hy vọng."
Giang Sở Dung mỉm cười: "Đúng là như vậy. Túc huynh không cần phải giải thích, ta hiểu được. Nếu Túc huynh không tiếc một cơ duyên tốt như vậy, tất nhiên ta cũng sẽ không từ chối."
Ngày hôm qua cậu đã thấy rõ, với sức mạnh bản thể khổng tước của Khổng Phạn Thánh, cho dù có áp chế đến cùng cảnh giới để đối đầu với Văn Lăng, thì Văn Lăng cũng chưa chắc có thể chiếm thế thượng phong.
Có lẽ Túc Tử Xuyên cũng nhận ra điều này, nên buộc lòng phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu.
Nếu cậu có thể dung hợp kiếm cốt, cậu không chỉ có thể giúp đỡ cho Túc Tử Xuyên và cả Văn Lăng, mà còn mang lại lợi ích cho bản thân, ba bên cùng có lợi.
Cậu không cần phải do dự.
Túc Tử Xuyên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ, vô tư không chút nghi ngờ trên khuôn mặt của Giang Sở Dung, anh ta im lặng một lúc rồi chợt nói: "Nhưng việc dung hợp kiếm cốt có rất nhiều nguy hiểm, ta vẫn phải nhắc nhở Giang huynh."
Mi tâm của Giang Sở Dung khẽ giật một cái.
Túc Tử Xuyên mặt mày bình tĩnh nói: "Thứ như kiếm cốt, nếu đã không thể dung hợp được thì chắc chắn sẽ không thể dung hợp, cũng sẽ không gây bất kỳ tổn thương nào. Nhưng một khi dung hợp được, quá trình sẽ cực kỳ khốn khổ."
"Ta thấy Giang huynh còn chưa tu được kim thân nhất trọng nên mới dám đưa ra đề nghị này. Giả như Giang huynh đã tu thành kim thân tam trọng, ta tuyệt đối không dám cho Giang huynh biết chuyện này."
Giang Sở Dung ngạc nhiên: "Tại sao?"
Người thân thể càng cường tráng thì càng dễ dung hợp kiếm cốt mới phải chứ? Dù gì cũng có sức đề kháng mạnh hơn.
Túc Tử Xuyên đại khái biết được suy nghĩ của Giang Sở Dung, anh ta giải thích: "Bởi vì một khi kiếm cốt chọn được ký chủ, nó sẽ tự động giúp ký chủ tẩy kinh phạt tủy, để ký chủ trở thành vật thể thích hợp nhất với nó."
"Tuy nhiên... Không ai biết kiếm cốt thích hợp với vật thể dạng gì, cho nên thân thể của ngươi càng cường đại, thì càng dễ khiến kiếm cốt tăng lên cường độ tẩy kinh phạt tủy. Và ngược lại, nếu ngươi chưa từng luyện thể, chỉ là một tờ giấy trắng, kiếm cốt sẽ dễ dàng tẩy kinh phạt tủy hơn, nguy hiểm khi dung hợp cũng ít hơn."
Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, cậu hiểu rồi – Thứ kiếm cốt cần chính là dựng lại một căn nhà mới hoàn toàn, nếu thể chất yếu, có thể trực tiếp xây dựng lại từ mặt đất bằng phẳng. Còn nếu thể chất quá cao, nó sẽ phải phá bỏ rồi mới xây dựng lại, điều này càng nguy hiểm hơn.
Nghĩ rồi nghĩ, Giang Sở Dung có chút nghi hoặc: "Nếu nói như vậy thì chẳng phải trẻ con dung hợp kiếm cốt dễ dàng nhất sao? Túc huynh khi còn nhỏ chưa từng thử sao?"
Túc Tử Xuyên mỉm cười: "Đó cũng là lý do tại sao ta lại đưa kiếm cốt cho Giang huynh."
Giang Sở Dung:?
Sao lại kéo đến trên đầu cậu nữa rồi?
Túc Tử Xuyên nói: "Mặc dù trên lý thuyết thì tu sĩ có thể chất yếu sẽ dễ dung hợp kiếm cốt hơn, thế nhưng kiếm cốt cũng lựa người có thiên phú và tu vi. Nếu tu vi của ký chủ quá thấp thì khi dung hợp, kiếm đạo nguyên bản chứa trong kiếm cốt có thể trực tiếp xé nát cơ thể của người đó."
Giang Sở Dung: "Thật vậy sao?"
Túc Tử Xuyên lại mỉm cười nhìn Giang Sở Dung nói: "Cho nên sau khi biết Giang huynh đã đến cảnh giới Pháp Tướng trung kỳ mà lại chưa từng luyện thể bao giờ. Ta đã nghĩ, có lẽ Giang huynh chính là người được kiếm cốt chọn."
"Hầu như không có một ai tu luyện đến cảnh giới Pháp Tướng mà chưa từng rèn luyện thân thể; Mà cho dù chưa từng rèn luyện, thì thiên phú cũng chưa chắc đạt chuẩn; Mà cho dù thiên phú có đạt chuẩn đi nữa, thì người này cũng chưa chắc có thể xuất hiện bên cạnh ta. Nhưng bây giờ, vào thời điểm này Giang huynh lại xuất hiện ở trước mặt ta."
"Nếu nói không phải là do kiếm cốt tự mình tuyển chọn, ta cũng sẽ không tin."
Giang Sở Dung câm nín——Trong nguyên tác, kiếm cốt đã chọn Tống Thanh Trần chứ không phải cậu.
Nhưng lúc này Giang Sở Dung quan tâm đến một vấn đề khác hơn: "Vừa rồi Túc huynh nói dung hợp kiếm cốt nguy hiểm trùng trùng, vậy thì— có chết không?"
Túc Tử Xuyên sửng sốt một chút, sau đó yên lặng lắc đầu: "Ta chưa từng nghe nói có người chết, dù sao nếu trong quá trình dung hợp kiếm cốt quá khó khăn, thì vẫn có thể tách ra lại. Nhưng mà...."
Túc Tử Xuyên do dự một lúc, mới nói: "Nhưng ta nghe nói có người trong quá trình dung hợp chịu không nổi đau đớn, đã khăng khăng đòi cắt bỏ nó, cuối cùng trở thành kẻ điên điên dại dại."
Giang Sở Dung:...
Nhưng rất nhanh, Giang Sở Dung đã kịp phản ứng lại, cậu mỉm cười: "Nếu vậy thì không sao, ta sẽ thử xem. Nếu thấy không ổn, ta sẽ nhờ Túc huynh tách nó ra lại cho ta."
Túc Tử Xuyên rất ngạc nhiên——Từ việc Văn Lăng muốn nhờ anh ta tìm phương pháp luyện thể cho trẻ em, anh ta cứ tưởng Giang Sở Dung rất sợ đau. Cho nên mới rồi anh ta có hơi do dự.
Có lẽ Giang Sở Dung đã nhìn ra được suy nghĩ của Túc Tử Xuyên, cậu bất đắc dĩ nói: "Chàng ấy luôn coi ta là con nít, trong khi đó chàng ấy còn nhỏ tuổi hơn cả ta."
Túc Tử Xuyên:?
Túc Tử Xuyên nghe Giang Sở Dung nói vậy, trong lòng khẽ động: "Giang huynh, ngươi nói Văn huynh nhỏ tuổi hơn ngươi sao?"
Giang Sở Dung lấy làm lạ: "Đúng đó, chàng ấy nhỏ tuổi hơn ta thật mà, ta chỉ là mặt non mà thôi."
Túc Tử Xuyên nhất thời không biết phải nói gì, anh ta mấp máy môi, muốn nói lại thôi, nhưng lại không thể không nói.
Cuối cùng, Túc Tử Xuyên chỉ có thể nhíu mày thấp giọng nói: "Chuyện này ta có hơi lỗ mãng, Giang huynh có thể bàn bạc với Văn huynh rồi hãy đưa ra quyết định."
Giang Sở Dung sững sờ, một lúc sau cậu ngạc nhiên nói: "Sao Túc huynh lại nói như vậy? Ta còn đang định nhờ Túc huynh giữ bí mật nữa đấy."
Túc Tử Xuyên: "Tại sao?"
Giang Sở Dung trầm mặc một lúc, sau đó mỉm cười nói: "Chàng ấy xem ta như một đứa con nít vậy, chắc chắn sẽ không để ta mạo hiểm. Nhưng ta đã không còn là một đứa con nít từ lâu rồi."
"Với lại, có biết bao nhiêu người cầu mà không được cơ duyên này, một số người cho dù phải bỏ mạng cũng muốn có được. Mà Túc huynh đã nói không có nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm thì dung hợp không thành công, tách nó ra lại là được, một chút rủi ro này, ta vẫn có thể chịu được."
Túc Tử Xuyên nghe những lời này của Giang Sở Dung, anh ta trầm mặc một lát, đột nhiên trầm giọng nói: "Chuyện này ta đã không suy xét cẩn thận, nếu Giang huynh muốn đổi ý, có thể nói với ta bất cứ lúc nào."
Trong lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu cười nói: "Nếu như Túc huynh hối hận, cũng có thể nói với ta bất cứ lúc nào."
Túc Tử Xuyên ngẩn ra, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp: "Được."
Giang Sở Dung và Túc Tử Xuyên lại thảo luận với nhau một lúc, cuối cùng hai người quyết định thời gian dung hợp kiếm cốt sẽ vào buổi trưa ba ngày sau.
Khi đó, sẽ để Quỷ lão giữ chân Văn Lăng, còn hai người họ sẽ ở trong mật thất dung hợp kiếm cốt.
Sau khi thảo luận xong, cả hai cùng rời khỏi mật thất.
Lúc này Quỷ lão đã cùng Văn Lăng đi ra khỏi mật thất, bọn họ đang ngồi ở trong sân nói chuyện.
Quỷ lão nhìn thấy hai người họ, lập tức nói: "Thiếu gia, cậu đi đâu vậy? Ta đang có chuyện quan trọng muốn hỏi cậu."
Tim Túc Tử Xuyên đập lỡ một nhịp, tiến lên hỏi: "Làm sao vậy?"
Quỷ lão cau mày, vuốt râu nói: "Bảo tượng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả do Giang công tử lĩnh ngộ ra ngày hôm qua đã gây động tĩnh quá lớn, không chỉ ở Mã Du Thành, mà gần như một nửa Yêu Vực đều đã biết về nó."
"Bên ngoài đang đồn đãi rất nhiều, người thì nói Giang công tử là Tôn Giả chuyển thế, kẻ thì nói Giang công tử bị Yêu Tôn đoạt xá, còn có rất nhiều tin tức lung tung khác."
"Nhưng những tin đồn này cũng chẳng là gì. Rắc rối nhất chính là Yêu Vương Cung đã nhận được rất nhiều bái thiếp từ hàng chục đại Yêu Vương — Đám Yêu Vương ngay cả ngày sinh thần của Yêu Tôn cũng không đến dự, vậy mà lần này lại chạy đến Mã Du Thành."
"Đây không phải là chuyện tốt."
Sắc mặt Túc Tử Xuyên hơi trầm xuống, nói: "Đám bọn họ ở cảnh giới gì?"
Quỷ lão tiền bối hít sâu một hơi, đáp: "Đại đa số đều có tu vi kém hơn ta, nhưng cũng có bốn năm người có tu vi ngang ngửa ta, còn có hai người cao hơn ta."
Túc Tử Xuyên đột nhiên rơi vào trầm mặc.
Thấy vậy, Giang Sở Dung đi tới, đưa tay lên vỗ nhẹ vào vai Túc Tử Xuyên, truyền âm nói: "Túc huynh đừng lo lắng, may mà ngươi đã nói trước với ta về chuyện kiếm cốt. Như vậy thì chúng ta có thêm một con át chủ bài rồi. Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ không quá bị động khi đối đầu với những Yêu Vương có âm mưu bất chính này."
Túc Tử Xuyên biết Giang Sở Dung có ý tốt, nhưng tâm trạng của anh ta lúc này vẫn rất tệ—— Dù Giang Sở Dung có mạnh hơn nữa, thì cậu vẫn chỉ ở cảnh giới Pháp Tướng, còn những Yêu Vương kia hầu hết đều là cường giả cảnh giới Khuy Thiên, hơn nữa mỗi người còn có tuyệt kỹ riêng...
Văn Lăng ở một bên đột nhiên lên tiếng: "Chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu."
Túc Tử Xuyên nghe vậy, trong lòng khẽ động: "Xin Văn huynh nói rõ hơn."
Văn Lăng trầm mặc một lát, chậm rãi nói.
Sau một nén hương, bốn người trong sân mỗi người mang vẻ mặt khác nhau.
Văn Lăng vẫn giữ trạng thái bình tĩnh và kiên quyết, nhưng Giang Sở Dung lại cau mày, dường như có chút không hài lòng, nhưng cậu vẫn không nói gì.
Quỷ lão thì lại có chút khó xử vuốt vuốt râu, trông có vẻ rất bối rối.
Chỉ có mình Túc Tử Xuyên mang theo vẻ mặt trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
Một lúc lâu sau, Túc Tử Xuyên rốt cuộc cũng lấy lại bình tĩnh, sau đó anh ta nhìn mọi người, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy đề nghị của Văn huynh có tính khả thi, vả lại chuyện này Giang huynh và Văn huynh sẽ phải đóng góp rất nhiều công sức, ngược lại thì ta cũng bớt được việc."
Quỷ lão rối rắm một lúc: "Nhưng mà thiếu gia, nếu làm như vậy, thanh danh của cậu..."
Túc Tử Xuyên mặt mày bình tĩnh nói: "Thắng làm vua thua làm giặc. Năm xưa không phải Ma Tôn cũng dựa vào thế lực của Ma Hậu để lên nắm quyền đó sao, nhưng đến bây giờ, có ai dám ở trước mặt ông ta nhắc tới chuyện này đâu?"
"Nếu lần này ta thắng Khổng Phạn Thánh, còn thừa dịp này hàng phục những Yêu Vương đó, hậu thế sẽ chỉ ca tụng tài thao lược của ta, sẽ chẳng ai cảm thấy ta đùa bỡn đàn ông, dựa vào nhan sắc để thượng vị."
Văn Lăng khen ngợi: "Túc huynh sáng suốt."
Quỷ lão:...
Nửa ngày sau, Quỷ lão thở dài, vỗ đầu nói: "Ta không hiểu nổi suy nghĩ của bọn trẻ các ngươi nữa rồi, cho nên thôi vậy, các ngươi muốn làm gì thì làm đi!"
Đồng thời, ông không khỏi liếc nhìn Văn Lăng với vẻ mặt phức tạp — Đường đường là đệ tử của Kiếm Thần, là đệ nhất cao thủ của Nhân tộc, là thiên tài kiếm tu thanh cao chính trực trong truyền thuyết, sao lại là một người như thế chứ!
Nhưng Quỷ lão nào đâu biết được, Văn Lăng đã từng cùng Giang Sở Dung sử dụng chiêu này một lần ở Ma Vực rồi.
Sau khi quyết định phương pháp xong, bốn người họ chia nhau ra hành động.
Văn Lăng biến ra hàng nghìn phân thân, âm thầm ẩn nấp ở các con đường ngõ hẻm để lan truyền tin tức.
Giang Sở Dung thì cùng Túc Tử Xuyên đi ra ngoài, xuất hiện ở các tửu lâu, sòng bạc và cửa hàng quần áo nổi tiếng ở Mã Du Thành, hai người ăn mặc lộng lẫy, điệu bộ thân mật, cực kỳ ái muội.
Chỉ trong hai ngày, tin tức Túc Tử Xuyên và Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế thân mật khắng khít, sắp thề non hẹn biển với nhau đã lan truyền khắp Mã Du Thành.
Người ta đồn rằng mặc dù chuyển thế của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả có tu vi không quá cao, nhưng lại có thiên phú kinh người, từ lâu đã nhất kiến chung tình với Túc Tử Xuyên, lần này bị Túc Tử Xuyên dụ dỗ, muốn chống đối với Khổng Phạn Thánh.
Lại có tin đồn khác nói rằng Túc Tử Xuyên thực ra không thích Khổng Phạn Thánh, cho nên mới ngụy tạo ra một Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế, muốn khiến Khổng Phạn Thánh biết khó mà lui.
Cũng có tin đồn nói Cửu Vĩ Thiên Hồ Túc Tử Xuyên bản tính dâ/m đãng, muốn làm kẻ thắng được ăn cả, để Khổng Phạn Thánh và Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế cùng làm t/ình nhân của anh ta, vì vậy dù có thế nào thì sau này anh ta cũng sẽ trở thành Yêu Hậu. Đảm bảo không thiệt!
Mấy loại tin đồn này truyền đi khắp nơi, nhất thời không ai phân biệt được đúng sai.
Mà đây chỉ là những hành động ngoài mặt.
Sau lưng, Túc Tử Xuyên đã tự tay viết vô số bức thư ái muội, niêm phong từng bức một, bôi lên đó nước hoa chiết xuất từ ​​​​máu của mình rồi bí mật gửi đi.
Bằng cách này, những bức mật thư tỏa ra hương thơm mê hoặc lòng người cứ vậy mà được chuyển đến các tửu lâu và phủ đệ nơi các vị Yêu Vương ngủ lại.
Trong nhất thời, yêu tâm xốn xang.
Hầu như tất cả các đại Yêu Vương sau khi nhìn thấy bức thư tỏa một mùi thơm dịu dàng đáng yêu đều nhịn không được rung động con tim.
Một số Yêu Vương không đủ đầu óc đã nghĩ — Hóa ra Túc Tử Xuyên đã thầm mến mình từ lâu, ngay từ đầu đã muốn trợ giúp mình trở thành Yêu Tôn.
Vênh váo tự đắc, hoàn toàn không biết vị trí của mình ở đâu.
Cũng có một số Yêu Vương tâm cơ thâm trầm nhưng lại cẩn thận dè dặt, đọc xong thư không khỏi mỉm cười — Có thể đục nước béo cò rồi, ngại gì mà không chơi với Túc Tử Xuyên một phen.
Cuối cùng là đám có tâm cơ thâm trầm lại đầy tham vọng. Đám Yêu Vương này nhận được thư, đọc xong liền nhàn nhã nghĩ ngợi —— Món hàng được rao bán cho nhiều người thì đã sao? Mỹ nhân như này, nếu Khổng Phạn Thánh và Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chuyển thế có thể, cớ gì gã lại không thể?
Mà tất cả những suy nghĩ của bọn họ từ lâu đã nằm trong dự đoán của Văn Lăng và Giang Sở Dung.
Thủ đoạn lấy sắc dụ người, trước lạ sau quen ~
Buổi trưa ngày thứ ba, lần này không cần Quỷ lão ra tay dẫn Văn Lăng đi.
Giang Sở Dung tùy tiện lấy cớ nhờ Văn Lăng đi thám thính tin tức một vị Yêu Vương nào đó, liền thuận lợi đuổi người đi.
Sau khi Văn Lăng rời đi, Giang Sở Dung quay lại mỉm cười với Túc Tử Xuyên đã đợi ở bên cạnh từ sớm.
"Túc huynh, đi thôi."
Túc Tử Xuyên định thần lại, liếc nhìn Giang Sở Dung, anh ta không nói gì, quay người dẫn đầu đi trước.
Chung sống với nhau mấy ngày qua, Túc Tử Xuyên phát hiện sự hiểu biết ban đầu của anh ta về Giang Sở Dung quá mức nông cạn.
Lúc đầu khi nhìn thấy Giang Sở Dung tươi cười, hoạt bát và hồn nhiên, anh ta cảm thấy Văn Lăng chưa bao giờ nhìn thấy một ngươi đơn thuần như vậy nên mới thích cậu, mà anh ta cũng không để tâm lắm.
Sau này anh ta mới dần nhận ra Giang Sở Dung có tài năng, nhưng vẫn chỉ nghĩ vì cậu là đệ tử của Kiếm Thần nên mới được như vậy.
Nhưng trong hai ngày qua, khi Giang Sở Dung bắt đầu cùng anh ta ra vào khắp nơi thể hiện ân ái, Túc Tử Xuyên mới ý thức được —— Giang Sở Dung thực sự không chỉ là một cậu bé hoạt bát đơn thuần.
Giang Sở Dung rất thông minh, rất nhạy bén và lý trí.
Chỉ cần cậu muốn, cậu liền có thể tùy ý chuyển sang hình tượng một hoa hoa công tử ăn chơi trác táng, cũng có thể nhoáng một cái liền trở nên điềm tĩnh khiến người khó đoán.
Nói tóm lại, anh ta có thể thấy đủ kiểu Giang Sở Dung, nhưng chẳng có cái nào là thật, nhưng lại sống động như thật.
Đây cũng là lý do vì sao lúc này Túc Tử Xuyên không còn ngần ngại khi giao kiếm cốt lại cho Giang Sở Dung để dung hợp.
Anh ta cảm thấy, Giang Sở Dung đã tự có tính toán.
Giang Sở Dung thực sự đã trưởng thành.
Cơ mà thỉnh thoảng, Túc Tử Xuyên cũng sẽ nghi ngờ—— Rốt cuộc tính cách hoạt bát của Giang Sở Dung là xuất phát từ bản tính, hay là bởi vì... Văn Lăng thích như vậy?
Tuy nhiên đối với loại chuyện này anh ta sẽ không hỏi nhiều, cho nên anh ta sẽ mãi mãi không biết được đáp án.
Đã đến mật thất.
Túc Tử Xuyên lấy lại tinh thần, anh ta hạ cấm chế nghiêm ngặt ở bốn phía, sau đó nói với Giang Sở Dung với vẻ mặt nghiêm túc: "Giang huynh, bất luận lát nữa xảy ra chuyện gì, cũng đừng cưỡng ép bản thân. Có hiểu không?"
Giang Sở Dung mỉm cười: "Ta hiểu, Túc huynh yên tâm."
Nghĩ ngợi, Giang Sở Dung chợt liếc nhìn Túc Tử Xuyên rồi nói: "Túc huynh đã chuẩn bị sẵn dao găm chưa?"
Túc Tử Xuyên:?
Anh ta lập tức bất đắc dĩ nói: "Giang huynh yên tâm, có rồi."
Giang Sở Dung cười có chút xấu hổ: "Ta có thể thử trước không? Lỡ như dung hợp có vấn đề, dao găm bén một chút ta cũng sẽ bớt đau hơn."
Túc Tử Xuyên:...?
Một lúc sau, anh ta không kìm được, đưa tay lên che miệng.
Bầu không khí vốn dĩ đang nghiêm túc không hiểu sao trong phút chốc đã trở nên thoải mái hơn nhiều.
——–
Tác giả
– Văn Lăng: Tại sao hai người lại giấu ta chuyện lớn như vậy?
– Giang Sở Dung: Sợ chàng lo được lo mất mà.
– Túc Tử Xuyên: Đúng đó.