Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 100




Những tên Yêu Vương còn lại đều không khỏi giật mình khi nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Thỏ Yêu Vương.

Lúc này, Thỏ Yêu Vương lại xách một pho tượng khác lên, dùng sức đập nát, đồng thời lớn tiếng nói: "Lão quái vật họ Khổng kia, ông còn định trốn đến khi nào? Bản thân không có bản lĩnh lại không chịu nhường ngôi, bây giờ ngay cả truyền thừa của Tôn Thượng đời thứ nhất cũng phá hủy hết!"

"Nếu ông đã không quan tâm đến Minh Vương Điện và những pho tượng Thần này, vậy thì ta sẽ đập nát hết chúng, để cho ông biết thế nào là thân bại danh liệt hoàn toàn!"

Nói xong, Thỏ Yêu Vương lại xách lên hai bức tượng nữa đập xuống đất, vừa đập vừa chửi bới.

Những Yêu Vương khác nhìn thấy cũng hiểu ra, nhanh chóng bước tới, xách những bức tượng Thần khác lên điên cuồng đập xuống đất.

Chúng vừa đập phá, vừa lăng mạ Yêu Tôn.

Tất cả những tiếng động này đều lọt vào tai của Giang Sở Dung đang trốn trong tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cũng lọt vào tai của Yêu Tôn và những người khác trong địa cung.

Giây phút này ai nấy cũng đều kích động cùng tức giận.

Văn Lăng và Giang Sở Dung chỉ nhận được một lần cơ duyên mà đã khó chịu như vậy, huống hồ là Yêu Tôn và Túc Tử Xuyên, những người hầu như ngày nào cũng có thể nhìn thấy tượng Thần của những vị Tôn Giả này trong Minh Vương Điện.

Quỷ lão tức giận đến nỗi muốn lao ra ngoài sống mái với Thỏ Yêu Vương!

Nhưng đã bị Yêu Tôn lặng lẽ giữ lại.

Giờ phút này, hai mắt Yêu Tôn hiện lên một tia huyết sắc, lạnh giọng nói: "Cứ để bọn chúng đập phá, hậu quả ta gánh chịu."

Quỷ lão sốt ruột: "Nếu cứ để bọn chúng đập phá như vậy, làm sao các Tôn Giả còn bằng lòng giáng xuống Yêu Vực của chúng ta nữa? Chắc chắn các Tôn Giả sẽ trách tội chúng ta."

"Tôn Thượng để ta đi đi, hiện tại bọn chúng chẳng còn bao nhiêu người, ta sẽ liều cái mạng già này giết sạch bọn chúng, không thể để bọn chúng xúc phạm tượng Thần Tôn Giả được!"

Yêu Tôn không nói gì, cũng không đồng ý, đồng thời lẳng lặng nhắm mắt lại.

Nhưng hàng mi khẽ run rẩy đã phản bội nội tâm bất an không yên của ông.

Thực ra, vừa rồi khi ông mượn kiếm, ông đã hơi dịch chuyển phương hướng một chút để tránh những pho tượng Thần trong Minh Vương Điện.

Chỉ nghĩ rằng giết hơn phân nửa bọn chúng thì cũng đủ khiến chúng kinh hồn táng đảm.

Nhưng ông không ngờ Thỏ Yêu Vương lại điên rồ đến vậy!

Nếu sớm biết điều này, dù có mạo hiểm tổn hại đến các tượng Thần, thì ông cũng phải giết sạch hết đám Yêu Vương này!

Bất chợt, Văn Lăng lên tiếng: "Tiếng động đã dừng lại."

Quỷ lão cả kinh, vội vàng lắng tai nghe, Yêu Tôn bấy giờ cũng mở mắt ra.

Trong Minh Vương Điện.

Thỏ Yêu Vương giơ cao một pho tượng Thần trong tay, cười như không cười nhìn Giang Sở Dung bước ra khỏi tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, nói: "Thế mà tiểu Tôn Giả có lòng hơn lão quái vật họ Khổng đấy."

Giang Sở Dung lúc này đứng đối diện Thỏ Yêu Vương, lấy ra khối ngọc: "Bà muốn thứ này phải không?"

Thỏ Yêu Vương cười cười: "Phải đó, tiểu huynh đệ mau đưa cho ta đi. Đợi ta cầm chìa khóa đi giết đám người Yêu Tôn, thì ngươi có thể nhân cơ hội này chạy trốn."

Giang Sở Dung lạnh nhạt nói: "Ta có thể đưa khối ngọc cho bà, nhưng bà phải đáp ứng một yêu cầu của ta."

Thỏ Yêu Vương: "Yêu cầu gì?"

Giang Sở Dung ánh mắt sắc bén: "Cho ta nửa canh giờ, ta muốn đặt những vị Tôn Giả này trở về vị trí cũ."

Thỏ Yêu Vương: "Nếu ta không đồng ý thì sao?"

Giang Sở Dung: "Vậy bà cứ chờ đến nửa đêm các Tôn Giả này tới tìm bà đi."

Thỏ Yêu Vương bất giác giật thót trong lòng, vậy mà bà ta lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Do dự một lúc, bà ta mỉm cười, giơ tay ném bức tượng trong tay về phía Giang Sở Dung.

"Ta đồng ý với ngươi."

Giang Sở Dung đón lấy tượng Thần Tôn Giả từ trong tay Thỏ Yêu Vương, cậu đi đến giá cắm nhan ở bên cạnh, hai tay cung kính nâng bức tượng lên đặt nó trở về vị trí cũ.

Thỏ Yêu Vương nhìn thấy một màn này, trái tim bà ta khẽ run lên.

Lúc này, Giang Sở Dung đi đến bên cạnh một vị Yêu Vương khác, nâng một bức tượng Tôn Giả đã bị đập bể lên, cậu hít sâu một hơi, cẩn thận lau sạch bụi trên cơ thể Tôn Giả từng chút một, sau đó lại đặt nó trở về vị trí cũ.

Giang Sở Dung cũng làm y như vậy với những bức tượng Thần bị đập bể khác.

Mấy Yêu Vương khác nhìn thấy cảnh này, trong lòng không khỏi sinh ra một chút cảm khái, đều có chút áy náy — Dẫu sao vừa rồi bọn chúng cũng đã nhận được ân điển của tượng Thần, bây giờ lại thành ra thế này, quả thực có hơi vong ân bội nghĩa...

Nhưng ngại mặt mũi của Thỏ Yêu Vương, cho dù trong lòng bọn chúng không đành, nhưng cũng không chủ động ra tay giúp đỡ Giang Sở Dung.

Trong địa cung, bốn người nghe thấy hành vi lời nói của Giang Sở Dung, sắc mặt mới thoáng nhẹ nhõm hơn vài phần.

Lúc này Yêu Tôn mỉm cười hổ thẹn, cảm động nói: "Xét về tâm huyết, ta thực sự không bằng một đứa trẻ."

Văn Lăng nghe vậy, trầm mặc một lát rồi nói: "Vì sư thúc quan tâm đến Yêu tộc, nên phải suy xét cho đại cục. Nếu lúc này sư thúc cũng chỉ có một thân một mình, không có gì vướng bận, chắc hẳn cũng sẽ lựa chọn làm giống như em ấy."

Yêu Tôn bất đắc dĩ cười cười: "Nói thì nói như vậy —— Cơ mà, con và tiểu Tống đã ước định rồi sao?"

Sắc mặt Văn Lăng hơi thay đổi: "Sư thúc... ý của người là?"

Yêu Tôn: "Cậu ấy chẳng phải tiểu Tống sao? Nó vừa đến ta liền nhận ra ngay."

Văn Lăng:...

Trong lúc nhất thời, hắn không biết phải trả lời thế nào.

Mà lúc này, Giang Sở Dung đã sắp xếp xong cho pho tượng Thần cuối cùng trong Minh Vương Điện.

Nhìn những pho tượng Thần đã mất đi Thần quang, bị đập bể đến xiêu xiêu vẹo vẹo đều đã được đặt về vị trí ban đầu, Giang Sở Dung bất giác thở phào một hơi.

Sau đó, cậu đi đến tấm đệm bồ đoàn ở chính giữa tiền sảnh, quỳ xuống, thành khẩn khấu đầu chín lần trước những pho tượng vẫn giữ được dáng vẻ từ bi thân thiết y như cũ còn trong đại sảnh.

Thỏ Yêu Vương vẫn đứng ở một bên lạnh lùng quan sát.

Nhưng sau khi Giang Sở Dung khấu đầu xong, cậu không đứng dậy mà ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn chăm chú vào pho tượng duy nhất còn tỏa ra linh quang, tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, và nói: "Tôn Giả, ngài có thể nhìn thấy thảm kịch đã xảy ra ở Tổ địa của ngài không?"

Thỏ Yêu Vương khẽ nhíu mày, bà ta cười khẩy một tiếng, nhưng cũng không ngăn cản.

"Những hậu duệ bất tài của ngài vì lợi ích cá nhân mà đã không ngần ngại buộc Yêu Tôn đương nhiệm phải dùng kiếm phá hủy Minh Vương Điện. Nhưng dù là như vậy, ta vẫn thấy rất rõ, một kiếm của Yêu Tôn không làm tổn thương đến bất kỳ vị Tôn Giả nào trong điện."

"Thế nên, dù người có trách tội, cũng xin đừng trách tội Yêu Tôn."

Thỏ Yêu Vương nhịn không được nữa, trách móc: "Dài dòng!"

Giang Sở Dung quay đầu giận dữ quát: "Câm miệng!"

Tiếng quát này tựa như tiếng sấm, khiến Thỏ Yêu Vương sững sờ ngay tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được mím môi lại.

Giang Sở Dung quay đầu lại, tiếp tục nhìn tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, thấp giọng giãi bày.

Lúc này Thỏ Yêu Vương mới hoàn hồn lại, bà ta nhất thời có chút xấu hổ, nhưng không hiểu vì sao, lần này bà ta không dám lên tiếng nữa, mà chỉ khinh miệt nghĩ thầm trong lòng: Đợi đến khi tên tiểu tử thúi này lảm nhảm xong mà không chịu giao đồ cho bà ta, bà ta sẽ trực tiếp ra tay đoạt luôn.

Hiện tại Yêu Vương đã chết nhiều như vậy, bà ta vẫn chưa xài đến đòn sát thủ, Yêu Tôn lại bị trọng thương, há chẳng phải nói rõ vị trí Yêu Tôn nhất định thuộc về bà ta sao?

Đối với hành động của Giang Sở Dung, bà ta rất khinh thường cũng không hề tin.

Bà ta biết Giang Sở Dung đang muốn thỉnh cầu hư ảnh Tôn Giả hạ phàm một lần nữa, nhưng làm sao có thể chứ?

Nếu thật sự chỉ cần cầu xin là hư ảnh của Tôn Giả sẽ hạ phàm, vậy thì ngay từ đầu Yêu Tôn chỉ việc thỉnh cầu thì chẳng phải đã giải quyết xong mọi chuyện rồi sao, làm gì đến nỗi bị ép đến tình cảnh này?

Cuối cùng, Giang Sở Dung cũng nói hết những lời cậu muốn nói với tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả. Lúc này quả nhiên đúng như Thỏ Yêu Vương nghĩ, cậu đứng dậy, chắp hai tay giơ lên đỉnh đầu, cất cao giọng nói với tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả: "Thỉnh hư ảnh của Tôn Giả hạ phàm, nghiêm trị phản loạn, dựng lại Minh Vương Điện!"

Vừa nói, Giang Sở Dung vừa dập đầu xuống đất.

Thỏ Yêu Vương quả thật muốn bật cười.

Giang Sở Dung vẫn thủy chung giữ vẻ mặt nghiêm túc, dập đầu liên tiếp chín lần rồi mới ngẩng đầu lên.

Ngay khi cậu ngẩng lên, một cơn gió bất ngờ thổi tới——

Thỏ Yêu Vương cùng mấy Yêu Vương khác lập tức biến sắc, vội vàng muốn tiến lên ngăn cản, nhưng không biết vì sao, cơn gió kia vừa thổi qua, bọn chúng liền cảm thấy thân thể như đông cứng lại, không thể động đậy!

Lúc này, Giang Sở Dung đang quỳ trước tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả chậm rãi nhắm mắt lại, cậu giơ tay chỉ vào giữa lông mày, dần dần, giữa mi tâm cậu nổi lên hoa văn hình lông khổng tước.

Cậu dùng đầu ngón tay đâm mạnh một cái, một giọt máu tươi chảy ra.

Một giây sau, mảnh hoa văn ấy cùng tuôn ra theo máu tươi, hóa thành một sợi lông khổng tước.

Vào khoảnh khắc máu chảy ra khỏi mi tâm, sắc mặt Giang Sở Dung liền tái đi rất nhiều.

Nhưng vẻ mặt của cậu vẫn vô cùng kiên định, mái tóc dài bị gió thổi tung, tiếp đó, cậu nhấn mạnh ngón tay, chiếc lông khổng tước cùng với máu mi tâm bay ra ngoài, bay thẳng đến rồi nhập vào mi tâm của tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!

"Thỉnh Tôn Giả hạ phàm!" Giang Sở Dung hô lên lần cuối.

Trong phút chốc, hào quang chợt lóe, tỏa sáng khắp cung điện!

Gió càng lúc càng mạnh, càng lúc càng mạnh—

Trong Minh Vương Điện đổ nát bắt đầu ngưng tụ một cỗ uy áp khổng lồ vô biên vô tận, loại uy áp này cho dù vào thời kỳ thịnh vượng nhất của Minh Vương Điện cũng chưa từng tồn tại.

Thỏ Yêu Vương và các Yêu Vương khác tái mét mặt mày, lúc này bọn chúng mới ý thức được mình đã phạm một sai lầm lớn đến cỡ nào!

Nhưng hiện tại, bọn chúng đã hoàn toàn bị uy áp khống chế, không có cách nào tới gần Giang Sở Dung...

Vì vậy, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Sở Dung nhắm mắt ngồi ngay ngắn trước mặt, kim quang nở rộ trên thân tượng Thần Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, một hư ảnh uy nghiêm tươi cười chậm rãi từ trên không trung giáng xuống, rơi vào trong pho tượng.

Chỉ như vậy cũng đã đủ khiến cho bọn chúng khiếp sợ, nhưng điều thật sự khiến chúng phải sợ hãi vẫn còn ở phía sau.

Cùng với những vệt sáng vàng từ trên trời giáng xuống, tất cả những bức tượng Thần xung quanh hư ảnh của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả đều "sống" lại!

Trong nhất thời, mấy trăm pho tượng Thần Tôn Giả thần sắc khác nhau, có giận dữ uy nghiêm, có cầm hoa tươi cười, có uy vũ cầm kiếm, trong đại điện bùng lên kim quang, gần như muốn chói mù mắt bọn chúng.

Một giây sau, Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả được các vị Tôn Giả vây quanh chậm rãi mở mắt ra, lúc này, ánh mắt từ bi của ngài chiếu rọi khắp Minh Vương Điện, chậm rãi lướt qua, sau đó ngài khẽ thở dài một tiếng.

Nghe thấy tiếng thở dài này, sắc mặt của Thỏ Yêu Vương và các Yêu Vương khác càng thêm khó coi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Thế nhưng Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lại không để ý tới bọn chúng, ngài chỉ nhẹ phất tay áo một cái, dải lụa dài sau lưng ngài tung bay, tức thì, nóc nhà vỡ nát và kiến trúc sụp đổ của Minh Vương Điện bay lên theo từng trận linh quang, dần dần phục hồi lại như cũ!

Các Tôn Giả khác cũng thi triển thần thông của mình, người thì vung quyền trượng, người thì bấm quyết làm phép, chẳng mấy chốc đã khôi phục Minh Vương Điện bị phá tan tành về trạng thái ban đầu.

Trong suốt quá trình này Giang Sở Dung vẫn luôn nhắm mắt, không phải cậu không muốn nhìn, mà bởi vì cậu đã tiến vào cõi hư ảo mà cậu đã bước vào lần trước.

Cậu lại nhìn thấy Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cùng với hàng trăm vị Tôn Giả khác.

Giang Sở Dung vừa bước vào cõi hư ảo đã quên mất mục đích đến của mình, lúc này cõi lòng của cậu sáng tỏ, cậu im lặng ngồi xuống, nghe Khổng Tước Vương Minh Tôn Giả cùng hàng trăm vị Tôn Giả khác đàm đạo Phật pháp.

Vừa nghe đã mất ba ngày.

Mà ở Minh Vương Điện, chỉ mới trôi qua ba phần tư canh giờ.

Cũng có nghĩa là, Khổng Tước Vương Minh Tôn Giả và các vị Tôn Giả khác chỉ mất ba phần tư canh giờ để khôi phục lại Minh Vương Điện.

Hơn nữa, sau khi được trùng tu lại, Minh Vương Điện càng thêm uy nghiêm, trên nóc nhà có hoa văn bảo vật, Thần quang rực rỡ.

Sau khi Minh Vương Điện được khôi phục hoàn toàn, Khổng Tước Vương Minh Tôn Giả nhìn đến đám người Thỏ Yêu Vương đang quỳ dưới điện.

Thỏ Yêu Vương và những tên Yêu Vương khác chỉ có thể cúi đầu càng ngày càng thấp...

Khổng Tước Vương Minh Tôn Giả nhẹ nhàng giơ tay lên——

Lập tức, một cỗ năng lượng cực kỳ cường đại cứ vậy mà quét qua, trực tiếp thu hồi hết tu vi của Thỏ Yêu Vương cùng những Yêu Vương khác!

Thỏ Yêu Vương trừng to hai mắt, bà ta cố gắng vùng vẫy, nhưng chẳng thể động đậy.

Bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả lấy đi tu vi của chúng, cuối cùng chúng biến thành một con thỏ, một con gấu trúc béo, và một con khỉ.

Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả làm xong những điều này cũng không giết bọn chúng, mà chỉ nhẹ nhàng thu tay về, nhìn Giang Sở Dung lúc này đã mở to hai mắt ở trước mặt.

Giang Sở Dung đối mắt với Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả, cậu ý thức được điều gì đó, sau đó cười nói: "Những thứ này con không cần, ngài hãy đưa cho Yêu Tôn đi, ông ấy là trụ cột của Yêu tộc."

Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả mỉm cười, giơ tay khẽ phất một cái, những cảnh giới tu vi đó ngưng tụ thành ánh sáng rơi xuống địa cung.

Thấy vậy, trong lòng Giang Sở Dung cũng triệt để bình tĩnh trở lại, lúc này cậu mới nhoẻn miệng cười nói: "Tôn Giả, cảm ơn ngài, hãy cho con cùng ngài niệm Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú một lần nữa."

Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả biết Giang Sở Dung đang nghĩ gì, nhưng ngài cũng không cự tuyệt cậu, ngài vẫn ngồi trên đài sen, nhẹ nhàng kết ấn khổng tước, bắt đầu niệm: "Om——"

Giang Sở Dung nhanh chóng ngồi ngay ngắn lại trên tấm đệm bồ đoàn, nhắm mắt lại niệm cùng.

"Om——Moyula, Kunlan Emperor, Suohehe!"

Niệm hết lần này đến lần khác.

Dần dần, âm thanh dần lớn hơn, các vị Tôn Giả khác trong đại điện cũng buông pháp khí trong tay xuống, ngồi xuống, bắt đầu niệm theo.

Mới đầu, âm thanh chỉ có thể nghe thấy trong Minh Vương Điện, nhưng dần dà, nó lan rộng ra toàn bộ ngọn núi phía sau, rồi từ từ, nó lan đến Mã Du Thành, và thậm chí lan sang những nơi khác trong Yêu Vực bên ngoài Mã Du Thành ——

Thần quang trong Minh Vương Điện càng ngày càng chói lọi, Bảo tượng của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả càng ngày càng lớn hơn, ngài bay ra khỏi cung điện, ngồi trên đài sen trắng, che phủ toàn bộ sau núi. Dải lụa màu xanh lam bay phấp phới sau lưng ngài tựa như một dòng sông vây chung quanh Yêu Vực, bảo vệ Yêu Vực.

Tượng Thần của các vị Tôn Giả khác cũng lần lượt xuất hiện.

Cuối cùng, mấy trăm pho tượng Thần Tôn Giả ngồi ngay ngắn trên đỉnh núi xa xa, vây quanh Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả ở chính giữa, các ngài ấy đều mỉm cười, hào quang lấp lánh, chói sáng khắp bầu trời, chiếu rọi toàn bộ Yêu Vực!

Động tĩnh lớn như vậy lập tức kinh động đến các yêu tu trong Mã Du Thành, thậm chí là những nơi khác Yêu Vực.

Cũng không biết là ai kêu lên trước: "Hư ảnh của các vị Tôn Giả hạ phàm! Tôn Giả giáng lâm cứu vớt Yêu tộc chúng ta!"

"Chắc chắn là Tôn Thượng đã lĩnh ngộ diệu pháp chí cao của Tôn Giả, cuối cùng Yêu tộc chúng ta cũng có ngày ngẩng cao đầu rồi!"

Liền có tiểu yêu chắp tay thành kính, quỳ xuống hướng về phía Minh Vương Điện, cũng bắt đầu niệm Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú theo.

Có một con dẫn đầu, những con khác cũng bắt chước làm theo, trong nhất thời, vô số tiếng tụng Khổng Tước Minh Vương Tâm Chú đan xen và tập trung lại một chỗ!

Kết hợp với âm thanh niệm chú của các hư ảnh trên Minh Vương Điện, rền vang như tiếng sấm, rung chuyển cả Yêu Vực.

Ngay cả Ma Vực và Nhân tộc cũng cảm nhận được động tĩnh kinh người này!

————-

Tác giả

– Giang Sở Dung: Hây da, phải giả vờ cả một ngày, số lượng từ vượt mức bình thường rồi.

– Văn Lăng:........ Vợ lợi hại quá phải làm sao đây?