Sau Khi Thất Tình, Tôi Yêu Luôn Anh Cảnh Sát Cứu Tôi

Chương 10




32.

Vì món tôm sốt của Tề Mục không tệ, cho nên tôi đã tha thứ cho anh ấy.

Mặc dù anh ấy có chút thẳng tính, nhưng anh ấy thực sự giỏi chăm sóc người khác.

Trong suốt bữa ăn, anh ấy luôn bóc tôm cho tôi.

Tôi xấu hổ nói: "Anh không ăn sao?"

Tề Mục nhìn tôi: "Thấy em ăn ngon là anh vui rồi."

Tôi dừng một chút, "Mỗi em ăn thì có kỳ không?"

Tề Mục lắc đầu, trên môi nở một nụ cười: "Đáng yêu mà."

Cái kiểu nói chuyện yêu đương tự nhiên như có như không này thật đúng là chí mạng mà!

33.

Sau khi ăn xong, Tề Mục có chút phiền muộn.

Tôi: "Sao thế?"

Tề Mục: "Thật ra tối nay có trận chung kết cúp Châu Âu..."

Tôi: "Vậy em xem với anh."

Tề Mục: "Thời gian có chút muộn..."

Tôi: "Mấy giờ?"

Tề Mục: "Ba giờ sáng."

"..."

Cái này có phải là quá muộn rồi không?

Tề Mục: "Hay là em về trước đi."

Tôi: "Không! Em xem cùng anh!"

Sau đó, tôi tìm một cái chăn, cùng Tề Mục rúc ở trên ghế sofa xem TV.

Trên TV bây giờ đang chiếu chuyên mục phân tích và dự đoán tỉ số trước trận đấu.

Lúc đầu, hai chúng tôi ngồi trên sofa thì cảm thấy hơi chật chội, nhưng sau đó lại dần dần chuyển sự chú ý sang TV và cảm thấy bình thường hơn.

Tôi: "Anh nghĩ ai sẽ thắng."



Tề Mục: "Ý."

Tôi: "Em nghĩ Anh sẽ thắng."

Tề Mục sửng sốt: "Tại sao?"

Tôi: "Bởi vì cơ ngực của họ to hơn."

Tất nhiên, cũng có thể do bộ đồng phục bóng đá màu trắng khiến họ trông to hơn.

Tề Mục đột nhiên im lặng.

Ngay khi tôi nghĩ là anh ấy đang buồn vì anh ấy cổ vũ Ý thì anh ấy lại bất ngờ nắm lấy tay tôi rồi đặt lên ngực mình.

Tôi:???

Tôi: "Sao thế?"

Tề Mục: "Đừng nhìn bọn họ, cơ ngực của anh cũng rất to."

Dừng một chút, anh ấy lại nói: "Em còn có thể chạm vào anh nữa."

Chết tiệt, anh zai à, đừng có đột nhiên ám muội thế chứ!

Tôi cảm thấy cổ mình bắt đầu nóng ran lên!!

Đừng nói chứ, xúc cảm cơ ngực... còn khá tốt đấy.

Tuy nhiên, khi bầu không khí dần dần trở nên mờ ám, Tề Mục lại dứt khoát buông tay tôi ra và tiếp tục xem TV.

Tôi:...

Thành thật mà nói, anh ấy ế lâu như vậy cũng không phải không có lý do.

34.

Hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy mình đang nằm trên giường thì hoàn toàn choáng váng.

Không phải tôi đang nằm trên ghế sofa sao?

Không, đợi đã, đây còn không phải là giường của tôi nữa, chẳng lẽ tối qua tôi với Tề Mục...

Tôi đột nhiên bật dậy.

Lúc bước ra khỏi phòng ngủ, tôi thấy Tề Mục đang nằm trên ghế sofa.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy động tĩnh, anh ấy cũng tỉnh giấc, ngái ngủ ngồi lên, tóc trên đầu bù xù xoăn tít cả lại.

Thấy tôi, anh ấy vội vàng giải thích: "Tối qua em ngủ quên, anh bế em vào giường."

Sợ tôi hiểu lầm, anh ấy còn nói thêm: "Em yên tâm, anh không làm gì hết."

Tôi cười thành tiếng.

Tôi: "Tối hôm qua mấy giờ em ngủ? Rốt cuộc là đội nào thắng?"

Tề Mục: "Anh cũng ngủ quên, không xem hết, hôm nay sẽ xem bù."

Tôi: "Thế anh nghĩ ai thắng."

Tề Mục dứt khoát nói: "Ý."

Tôi mở điện thoại lên kiểm tra: "Đúng là Ý nè."

Tề Mục: "Vì thế nên, từ bây giờ đừng nhìn chằm chằm vào cơ ngực của đám cầu thủ Anh nữa nhé."

Cuối cùng, anh ấy còn bồi thêm một câu: "Nhìn cơ ngực của anh này."

35.

Cả ngày nay, câu nói "nhìn anh này" của anh ấy cứ vang vọng bên tai tôi, sau đó, trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi.



Dừng lại ngay!

Tối qua ngủ không đủ, hôm nay đi làm cứ ngáp liên tục.

Tiểu Thất chen qua: "Chu Chu, sao lại buồn ngủ như vậy?"

Tôi: "Tối qua tôi tới nhà Tề Mục ăn cơm, cả đêm ngủ không ngon."

Tiểu Thất đột nhiên ngừng nói.

Trái tim tôi đập nhanh hơn: "Đừng nghĩ bậy."

Tiểu Thất: "Ok ok, tôi hiểu mà."

Sau đó, cô ấy trượt ghế đi với một nụ cười đầy ý tứ.

Cùng ngày hôm đó, trong nhóm cái anh chị em đồng nghiệp xôn xao một tin đồn: Bạn trai của Chu Chu rất mạnh mẽ, anh ấy đã khiến Chu Chu cả đêm không ngủ được cơ mà.

Tôi:...

Làm ơn đi, tôi chỉ vừa mới chạm được vào cơ ngực của Tề Mục thôi, còn cả một chặng đường dài phía trước phải đi kia kìa.

Nhưng tôi vẫn cho Tề Mục xem hình ảnh cuộc trò chuyện của bọn họ.

Tôi: Chú cảnh sát, chú sắp trở thành huyền thoại rồi đó.

Tề Mục rất lâu không có trả lời lại tôi.

Tôi còn tưởng là anh ấy bận, hoặc là xấu hổ, nhưng cuối cùng, lời anh ấy nói lại là...

Tề Mục: Có muốn thử không?

36.

Các chị em thân mến, không cần chờ mong câu tiếp theo đâu.

Sau khi Tề Mục nói xong câu này, thì không còn gì tiếp theo đó nữa.

(Cho dù có muốn, sao tôi có thể nói ra chứ? Nói ra không phải quá mất liêm sỉ rồi sao?)

Khụ khụ, đi xa quá rồi.

Sau chuyện này, chúng tôi đã có một bước tiến lớn để tiến lại gần nhau hơn.

Một hôm tôi tăng ca, Tề Mục tới công ty đón tôi tan sở.

Khi xe dừng trước cổng khu dân cư, tôi quay đầu lại, phát hiện môi Tề Mục có chút nứt nẻ, liền tùy tiện lấy thỏi son dưỡng môi từ trong túi ra định bôi cho anh.

Tôi: "Môi khô quá, bôi vào."

Tề Mục lắc đầu: "Như dính mỡ ý, không bôi."

Đúng là một phép tu từ ẩn dụ rất hay.

"Son dưỡng này không dính lắm đâu." Vừa nói, tôi vừa chủ động bôi một lớp lên môi, cố gắng thuyết phục anh ấy: "Anh nhìn xem, thơm lắm đấy."

Tề Mục đột nhiên quay đầu nhìn tôi: "Thơm?"

Tôi gật đầu: "Mùi chanh tươi, ngọt lắm."

Tề Mục: "Thật à?"

Tôi bối rối: "Tất nhiên rồi..."

Tôi chưa kịp nói hết thì môi đã bị chặn lại.

Đây là một nụ hôn kéo dài mà không cần bất cứ kỹ năng nào.

Bộ não tôi luôn tự hào hơn 20 năm nay lúc này lại đột nhiên chết máy.

Có thể nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của tôi.

Khi nụ hôn kết thúc, tôi với Tề Mục đều thở không ra hơi.



Giọng anh khàn khàn: "Ngọt thật đấy."

Chết tiệt!

Người đàn ông này, anh ấy hôn tôi thì chớ, thậm chí còn dùng lời nói trêu chọc tôi nữa!

Đang suy nghĩ xem mình nên im lặng thẹn thùng hay mạnh dạn nói gì đó, lúc ngẩng đầu lên, mặt anh zai này đã đỏ lên như quả cà chua rồi.

Nhắc mới nhớ, hình như đây là nụ hôn đầu của Tề Mục!!

Tôi đột nhiên cảm thấy kích động không kiềm chế được, bèn túm lấy vạt áo Tề Mục, kéo anh ấy về phía mình, thổi hơi bên tai anh: "Chú cảnh sát, kỹ thuật hôn của chú hình như không tốt lắm..."

Các bạn ạ, tin tôi đi, bất kể trường hợp nào, đừng nói kỹ thuật của đàn ông không tốt.

Sau câu nói đó, tôi đã suýt chút nữa không thể sống sót ra khỏi xe của Tề Mục.

Cuối cùng, tôi dựa vào vai anh, thấp giọng nói: "Tề Mục, anh yêu em từ bao giờ vậy?"

Kỳ thật, loại câu hỏi kiểu này rất ít người có thể trả lời rõ được.

Đó chỉ là một câu hỏi ngẫu nhiên, không mong đợi gì sẽ có câu trả lời.

Không ngờ, Tề Mục suy nghĩ một chút rồi nói: "Bí mật."

Tôi nổi lên lòng hiếu kỳ: "Có điều gì mà không thể nói sao?"

Tề Mục: "Chuyện này liên quan tới đạo đức nghề nghiệp."

Đạo đức nghề nghiệp? Nghiêm trọng tới vậy à??

Tôi cau mày nghĩ, lẽ nào...

"Chẳng lẽ anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, lúc mà anh kéo em từ trên cầu xuống đó hả?"

Tề Mục:...

Tề Mục: "Em uống thành cái bộ dáng gì, chẳng lẽ em không rõ hả?"

Tôi:...

Tề Mục: "Nhưng bốn bỏ năm lên, hẳn là cũng yêu từ cái nhìn đầu tiên đi."

Tôi: "Em uống thành như vậy mà anh còn có thể nhất kiến chúng tình với em hả?"

Tề Mục khẽ cười, hôn môi tôi một cái.

"Chậc, cảm ơn em đã xuất hiện, cô gái độc thân của anh. Anh yêu em."

(End)