Bà cụ Văn phe phẩy quạt nan: "Nếu nhà Tiểu Lý không thuê nữa thì sau này sợ là không ai thuê đâu, con trai tôi cũng ở trên thành phố, không muốn về quê, một mình tôi già yếu thế này chắc chắn không có sức đâu mà chăm sóc mấy mẫu vườn cây đó, sau này sợ là bỏ hoang hết.
"
"Con trai nhà tôi cũng thế, mua nhà ở trên thành phố rồi thì không muốn về quê nữa, tôi thấy ở trong cái nhà chật chội như chuồng chim như thế, có gì hơn được ở nhà đâu chứ.
"
"Thành phố lớn náo nhiệt hơn.
" Bà Lưu nói: "Con trai tôi sống ở huyện còn không muốn về quê làm ruộng đây này, tôi nói nhà gần như vậy, lái xe cũng chỉ mất hơn nửa tiếng, lúc nào rảnh thì về quê làm việc, có gì mà không được.
"
"Người trẻ bây giờ đều vậy cả đấy, chẳng biết làm gì, cháu trai tôi kêu nó gánh một thùng nước còn không nổi.
" Bà cụ Văn lại đánh ra một lá bài, sau đó hỏi bà nội Cố: "Tôi nghe nhà họ Mã nói sau khi gặt lúa xong thì sẽ không cho thuê ruộng nữa?"
Bà nội Cố nhấc mí mắt: "Không cho thuê nữa.
"
"Sao lại không cho thuê nữa? Không phải hai năm trước bà nói bị đau lưng, không làm ruộng được nữa sao? Sao bây giờ lại định làm ruộng?"
Cố Dĩ Nam đang ngồi ăn dưa hấu im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng: "Bà Văn à, là con định về quê ở cùng bà nội, nên đòi lại ruộng để trồng rau ạ.
"
Bà nội Cố sợ Cố Dĩ Nam lại đổi ý nên cũng không nói với mọi người chuyện cô định ở lại thôn luôn, vì vậy bà Lưu và những người khác đều lộ vẻ ngạc nhiên: "Không đi làm nữa à?"
Cố Dĩ Nam ừ một tiếng: "Dạ, chỗ chúng ta có núi non, sông nước, rau trồng ra ngon hơn rau ở ngoài nhiều, sau này con định trồng nhiều rau một chút, bán cho người ngoài.
"
Nói thật lòng, bà Lưu và những người khác đều không mấy lạc quan về việc Cố Dĩ Nam về quê trồng rau, nhà nào trong thôn cũng trồng rau, cũng chẳng thấy ai giàu lên nhờ bán rau cả, vì vậy lúc này mọi người đều cảm thấy Cố Dĩ Nam bị ngốc rồi, tiền nhiều không kiếm, lại thích về quê trồng rau, chẳng phải phí công học hành bao nhiêu năm trời sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, họ cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ khuyên nhủ: "Nam Nam, làm ruộng mệt lắm đấy, ngày nào cũng lấm lem bùn đất, con chịu được không?"
Cố Dĩ Nam biết mấy bà cụ có ý tốt, nhưng đã về quê rồi thì cô không thể bỏ cuộc được, hơn nữa trong tay cô có bảo bối, cũng không sợ lỗ vốn.
Cô cũng không để tâm đến ánh mắt của người khác, có thể ở bên bà nội, có thể làm việc mình giỏi, như vậy là đủ rồi.
Bà nội Cố lên tiếng bênh vực cháu gái: "Nó muốn làm thì cứ để nó làm, bây giờ người ta gọi là khởi nghiệp, trồng rau cũng là khởi nghiệp.
"
Bà Lưu và những người khác nghĩ lại cũng đúng: "Vậy phải trồng nhiều một chút, tôi nghe con trai tôi nói, mấy người trồng rau trong nhà kính một ngày bán được mấy tấn, kiếm được rất nhiều tiền.
"
"Trồng rau trong nhà kính cần phải có đất rộng, vậy Nam Nam có thiếu đất không? Nhà bà có mảnh đất bỏ hoang, nếu con thiếu đất thì cứ việc đến đó trồng, không lấy tiền thuê của con đâu.
"
"Nhà bà cũng không trồng gì, con cứ đến đó mà trồng.
"
Mấy bà cụ đều là người nhìn Cố Dĩ Nam lớn lên, lại tốt bụng, ai cũng muốn giúp đỡ.
Hiện tại nhà cô có hơn mười mẫu đất, đủ để Cố Dĩ Nam trồng rau rồi, trước khi mở rộng thị trường, tạm thời cô không có ý định thuê thêm đất: "Con trồng hết số đất nhà mình trước đã, sau này nếu cần thuê thêm đất, con sẽ thuê của mọi người.
"
"Không cần tiền đâu, đến lúc đó con cứ việc đến trồng là được.
"
!
Hoàng hôn buông xuống, lác đác vài người dân trong ruộng đang gặt lúa, tiếng gà gáy, chó sủa khiến không khí thêm phần sống động hơn ban ngày.
Cố Dĩ Nam và bà nội Cố thong dong bước trên con đường đá xanh giữa thôn, dưới ánh hoàng hôn, gương mặt hai người ánh lên màu đỏ cam nhàn nhạt.