Nhưng mặt hội trưởng học sinh lại tối sầm.
Nháy mắt người tới hiểu được ý tứ của hội trưởng học sinh, có chút lúng túng cười cười vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi: "Cậu cảm thấy không có ích sao?"
Hội trưởng học sinh cố hết sức chịu đựng tức giận, tròng mắt đảo qua, thay vào đó là một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt: "Cậu trở về đi, sau này loại chuyện này đừng nói nữa. Mạnh Giang Thiên tốt xấu gì cũng mang về rất nhiều thức ăn cứu các cậu, cậu báo đáp ân nhân của mình như vậy sao?"
"Mấy dị năng giả chúng tôi cứu các cậu, cũng không cần các cậu cảm ơn và báo đáp chúng tôi, nhưng các cậu cũng không nên lấy oán trả ơn. Lần này tôi tha cho cậu trước, nếu như cậu dám kích động người khác làm ra một ít chuyện không lý trí, vậy đừng trách tôi không khách khí."
Bị mắng một trận vào mặt, người tới ngượng ngùng rời đi.
Hội trưởng học sinh nhìn bóng lưng người nọ rời đi hung tợn trợn trắng mắt. Ếch ngồi đáy giếng, ngu xuẩn dốt nát, để được ăn no chỉ số IQ đều thoái hóa.
Thật cho rằng hiện tại ba người bọn họ có thể đánh thắng Mạnh Giang Thiên? Căn bản người bình thường không cách nào lý giải dị năng giả là sinh vật biến thái cỡ nào.
Hắn cũng rất may mắn, hôm nay Mạnh Giang Thiên ở cửa siêu thị biểu diễn dị năng của mình, để hội trưởng học sinh kịp thời hiểu được chênh lệch giữa hắn và Mạnh Giang Thiên.
Nếu không có Mạnh Giang Thiên khoe khoang như hôm nay thì có lẽ hắn chỉ cảm thấy Mạnh Giang Thiên khí thế kinh người, dị năng cao hơn so với hắn.
Ba người cộng lại nói không chừng có thể chọi Mạnh Giang Thiên một cái, kế hoạch của người nọ rất có thể hắn sẽ nhận.
Nhưng kết quả là 99% bọn họ sẽ bị một mình Mạnh Giang Thiên diệt. Với tính cách tàn nhẫn của Mạnh Giang Thiên, thật sự anh sẽ giết chết toàn bộ hơn trăm người này.
Một phen hiên ngang lẫm liệt hắn nói rất lớn, làm cho tất cả mọi người trên sân thượng đều nghe được, Mạnh Giang Thiên cũng nhìn về phía hắn.
Hẳn là những lời này có thể làm cho ấn tượng của Mạnh Giang Thiên đối với hắn tốt hơn một chút, cũng có thể tiếp tục xây dựng hình tượng công bằng chính trực của mình.
Chỉ là hắn càng để ý Mạnh Giang Thiên nhìn hắn như thế nào, hội trưởng học sinh vụng trộm quan sát biểu tình của Mạnh Giang Thiên.
Mặt Mạnh Giang Thiên không chút thay đổi nhìn hắn một cái, lại thu hồi ánh mắt, căn bản không cho hội trưởng học sinh bất kỳ biểu tình gì.
Hội trưởng học sinh hít sâu một hơi đè nén sự ngột ngạt trong lòng, cũng không nhìn Mạnh Giang Thiên nữa.
Nhưng đột nhiên Mạnh Giang Thiên lại xuất hiện trước mặt hắn như một cơn gió, tốc độ quá nhanh làm hội trưởng học sinh giật nảy mình.
"Cậu, cậu đến từ khi nào vậy?" Hội trưởng học sinh bị dọa sợ, trái tim đập thình thịch.
"Cậu tới đây một chút, tôi có việc tìm cậu." Mạnh Giang Thiên không trả lời hội trưởng học sinh mà bình tĩnh nói.
Bình tĩnh đến mức nhìn không ra anh đang ra lệnh hay là đang xin giúp đỡ.
Ít nhất hội trưởng học sinh không rõ thái độ của Mạnh Giang Thiên, nhưng hắn rất ghét giọng điệu không khách khí của anh như vậy.
Coi như là bạn bè, cho tới bây giờ người khác tìm hắn muốn giúp đỡ đều là khách khí, loại người này bình tĩnh đến mức ngữ khí cùng mệnh lệnh không có gì khác nhau.
Trong lòng hội trưởng học sinh một trăm vạn cái không muốn, trầm mặc không muốn đi theo Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên đi phía trước không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, quay đầu nhìn hội trưởng học sinh. Khí thế trên người lặng yên không tiếng động áp về phía hội trưởng học sinh.
Đột nhiên cả người hội trưởng học sinh trầm xuống, ngực khó chịu không thở nổi nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, đáy mắt anh là uy hiếp không chút che giấu.
Một hơi nóng xông lên trong lòng hội trưởng học sinh nhưng lại bị khí thế của Mạnh Giang Thiên đè ép, sau một trận đau nhức thì sững sờ bị đè ra một búng máu.
"Hội trưởng, cậu sao vậy?" Vốn Triệu Hoan Thụy đi theo hội trưởng học sinh, thấy đột nhiên hội trưởng học sinh hộc máu thì hoảng sợ.
Mạnh Giang Thiên đẳng cấp cao nên có thể tùy ý khống chế khí thế của mình chỉ công kích một mục tiêu, vừa rồi Triệu Hoan Thụy cũng không cảm giác được bị khí thế của Mạnh Giang Thiên áp chế.
Mạnh Giang Thiên thu hồi khí thế của mình, hội trưởng học sinh lau máu ở khóe miệng, bị Triệu Hoan Thụy hỏi không biết nên trả lời như thế nào.
Nếu như thừa nhận bị khí thế của Mạnh Giang Thiên đè ép hộc máu thì mặt mũi của hắn hoàn toàn không còn.
"Đi theo tôi." Mạnh Giang Thiên nhìn hội trưởng học sinh bình tĩnh nói lần nữa, nói xong quay đầu rời đi.
Hội trưởng học sinh cừu hận nhìn chằm chằm bóng lưng Mạnh Giang Thiên, lau đi vết máu trên khóe miệng đuổi theo Mạnh Giang Thiên.
Triệu Hoan Thụy không hiểu gì cả nhìn hai người, muốn đi theo lại bị Mạnh Giang Thiên ngăn lại: "Không phải chuyện của cậu, đừng lại đây."
Lập tức Triệu Hoan Thụy dừng bước, không khách khí bị gạt ra ngoài làm trong lòng không có vị gì.
Mạnh Giang Thiên dẫn hội trưởng học sinh đi tới bên cạnh Thôi Tây Sinh đang ngủ say, lấy nồi niêu xoong chảo, đổ một ít gạo vào trong nồi, nói với hội trưởng học sinh: "Lấy chút nước ra vo gạo."
Câu này hoàn toàn là ngữ khí mệnh lệnh, hội trưởng học sinh nắm chặt nắm đấm không cam lòng bị Mạnh Giang Thiên mệnh lệnh như vậy, ý đồ phản kháng hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Nấu cháo gạo cho Thôi Tây Sinh ăn, hai người các cậu làm." Mạnh Giang Thiên không giấu diếm mục đích của mình nhìn Tề Thiên Sơn ngồi ở một bên.
Hội trưởng học sinh là hệ nước, Tề Thiên Sơn là hệ lửa, vừa vặn hai người có thể cùng nhau nấu cơm.
Nhưng đáp án này càng làm cho hội trưởng học sinh cảm thấy bị sỉ nhục. Hắn là dị năng giả chứ không phải đầu bếp!
Nhưng đối mặt với đôi mắt âm trầm của Mạnh Giang Thiên thật sự hắn không cách nào mở miệng từ chối. Do dự không muốn làm cũng không dám chống đối.
"Nếu cậu không muốn hộc máu thì dựa theo lời tôi mà làm. Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng khiêu khích tôi nhiều lần." Mạnh Giang Thiên nhìn chằm chằm hội trưởng học sinh, trong mắt ngoại trừ uy hiếp còn có chút khinh thường.
Hội trưởng học sinh nhìn thấy sự khinh thường trong mắt Mạnh Giang Thiên thì càng thêm bực bội.
Nhưng không đánh lại được Mạnh Giang Thiên, hội trưởng học sinh nhịn tức có ý đồ cùng Mạnh Giang Thiên đi theo con đường thủ thỉ tình cảm: "Mạnh Giang Thiên, tốt xấu gì tôi cũng là dị năng giả, sau này nếu muốn quản lý những người bình thường kia thì dù sao tôi cũng phải có chút uy tín. Cậu bảo tôi đi nấu cơm, mặt mũi của tôi đặt ở đâu? Sau này tôi sẽ thuyết phục ai? Hơn nữa không phải chỗ cậu có rất nhiều nước khoáng sao? Vì sao nhất định tôi phải ngưng tụ nước?"
"Nước đó giữ lại để uống, rửa gạo là quá lãng phí. Còn uy tín của cậu thì có liên quan gì đến tôi?" Mạnh Giang Thiên lạnh lùng cười.
Hội trưởng học sinh nghẹn cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn chết mình.
Mạnh Giang Thiên đưa nồi gạo nhỏ đến trước mặt hội trưởng học sinh, căn bản không để ý tới lý do của hắn.
Nếu dám cướp thức ăn anh để lại cho Thôi Tây Sinh, vậy thì phải tự mình làm chút thức ăn bồi thường cho Thôi Tây Sinh.
"Dưới tầng có rất nhiều phòng trống, chúng ta đi vào phòng, cậu muốn rửa bao nhiêu mét khối tôi sẽ rửa cho cậu bấy nhiêu mét khối." Hội trưởng học sinh thấy Mạnh Giang Thiên quyết tâm muốn mình vo gạo, chỉ có thể đáp ứng lui một bước.
"Không được, ở ngay chỗ này làm." Mạnh Giang Thiên từ chối, trực tiếp nhét nồi vào tay hội trưởng học sinh.
Khuôn mặt hội trưởng học sinh cầm nồi gạo phẫn nộ đỏ bừng, còn muốn nói chuyện lại bị Mạnh Giang Thiên thản nhiên nói một câu ngăn cản: "Cậu có thể không vo, nhưng cậu phải rõ ràng hậu quả."
Áp lực cả người chợt tăng lên, khí thế của Mạnh Giang Thiên đè lên người hội trưởng học sinh, trong nháy mắt hội trưởng học sinh liền thành thật.
Mình bị yếu thế, hội trưởng học sinh cũng không phải kẻ ngốc, căn bản không dám phản kháng Mạnh Giang Thiên đến cùng.
Nhưng cuối cùng vẫn không phục trừng Mạnh Giang Thiên một cái, ngoan ngoãn ngưng tụ nước sạch rót vào trong nồi gạo.
Nồi gạo đầy nước, hội trưởng học sinh tức giận đưa nồi gạo cho Mạnh Giang Thiên, động tác quá lớn khiến cho nước trong nồi văng ra một ít.
"Vo sạch gạo." Mạnh Giang Thiên không nhận nồi, mặt lạnh lẽo ra lệnh cho hội trưởng học sinh.
"Cậu..." Hội trưởng học sinh không thể tin trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên, cư nhiên người này bắt hắn vo gạo?
Nhưng bị ánh mắt âm trầm của Mạnh Giang Thiên bay tới, hội trưởng học sinh lại câm nín.
Bị Mạnh Giang Thiên nhìn vo gạo, rửa táo đỏ, đậu phộng, kỷ tử, bỏ tất cả vào nồi rồi thêm một ít nước sạch.
Hội trưởng học sinh vừa làm vừa ném nồi xong ném chậu, âm thầm biểu đạt phẫn nộ của mình, phổi sắp nổ tung thì rốt cuộc Mạnh Giang Thiên buông tha cho hắn.
"Cậu đun sôi cái này." Mạnh Giang Thiên uốn nắn hội trưởng học sinh một phen nên tâm tình rất tốt, thái độ với Tề Thiên Sơn so với hội trưởng học sinh ôn hòa hơn rất nhiều.
Tề Thiên Sơn không có kiêu ngạo cùng mặt mũi sĩ diện như hội trưởng học sinh, nhu thuận ngưng tụ ra lửa chậm rãi thiêu đốt ở đáy nồi sắt.
"Nếu không có việc gì, tôi đi được chưa?" Hội trưởng học sinh buồn bực hỏi.
Trăm người phía đối diện nhìn bên này làm cho da mặt hắn nóng lợi hại, hiện tại hắn cần khẩn cấp tìm một chỗ rửa mặt hạ nhiệt cho mình.
Mạnh Giang Thiên cứ nhìn hội trưởng học sinh như vậy không nói lời nào, hội trưởng học sinh thấy mà đáy lòng sợ hãi.
Hai người giằng co một phút đồng hồ, đột nhiên Mạnh Giang Thiên nở nụ cười: "Ngày mai tiếp tục."
Hội trưởng học sinh trừng lớn nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, ngày mai còn muốn tiếp tục?!
Mạnh Giang Thiên cười nhìn hắn, thái độ rất kiên quyết. Hội trưởng học sinh hít sâu một hơi quay đầu mở cửa sân thượng, chạy xuống tầng.
Trên sân thượng không thể ở lại vì mặt mũi đã mất hết.
Cháo gạo nấu xong Thôi Tây Sinh cũng chưa tỉnh, Mạnh Giang Thiên sờ sờ trán cậu, cẩn thận bắt mạch một lát. Xác định Thôi Tây Sinh chỉ là ngủ say nên cũng không đánh thức cậu.
Bảo Tề Thiên Sơn dùng lửa nhỏ làm ấm cháo gạo, Tề Thiên Sơn nghe lời gật đầu.
Lưu An Na ngửi thấy mùi cháo gạo, dạ dày bị mùi gạo đánh thức lại bắt đầu lật sông đảo biển reo hò.
Lưu An Na cố ý trốn một lát chính là muốn nhìn xem Mạnh Giang Thiên có tới tìm mình hay không.
Kết quả làm cho cô rất không hài lòng là Mạnh Giang Thiên vẫn luôn bận rộn bên cạnh Thôi Tây Sinh, căn bản cũng không tới tìm cô.
Không thể thử thêm nữa, càng thăm dò mình càng là người tức giận. Bụng cũng đói, Lưu An Na đứng lên đi về phía Mạnh Giang Thiên.
"Giang Thiên ca ca, anh nấu cháo gì vậy? Thật thơm. Em cũng đói nên cho em một ít được không?" Lưu An Na tiến đến bên nồi, nhìn cháo gạo ửng đỏ trong nồi mà nước miếng càng lúc càng tràn lan.
Trước kia chưa từng cảm thấy cháo gạo sẽ mê người như vậy, tận thế đến đói bảy ngày mà cô đã chảy nước miếng vì một nồi cháo.
"Không được, cô ăn cái này đi." Mạnh Giang Thiên không chút lưu tình từ chối, ném cho Lưu An Na một túi bánh mì.
Lại là bánh mì nữa! Nhìn bánh mì ăn sáng trong tay, Lưu An Na cảm thấy sắp nôn mửa. Bất cứ ai ăn một cái gì đó trong suốt bảy ngày cũng sẽ mất đi sự thèm ăn.
"Em không muốn ăn bánh mì nữa, đều sắp nôn mửa. Giang Thiên ca ca, kỳ sinh lý của em cũng sắp tới nên không thể ăn lạnh. Ở đây có một nồi cháo gạo, em cũng không cần nhiều, chỉ cần cho em một bát nhỏ là đủ, em muốn ăn một chút đồ nóng."
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
14/9/2021
#NTT