Mạnh Giang Thiên xoay người, vị trí của Lưu An Na liền biến thành chắn trước người anh, Lưu An Na kinh hoàng, lập tức chạy ra phía sau Mạnh Giang Thiên.
"Ha ha, nhìn thấy zombie nôn thành như vậy, về sau mỗi ngày đều phải đối mặt với zombie, cho cậu nôn chết luôn. Vì cậu không chấp nhận bạn gái tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đi. Nhưng mà lời nói trêu chọc, mặt các cậu tôi đều nhớ kỹ, về sau đừng để tôi gặp lại các cậu. Nếu không, gặp một người, tôi sẽ bắt làm khẩu phần ăn cho bạn gái tôi một lần. Mấy người các cậu không ai có thể chạy!"
Vương Vũ để lại lời tàn nhẫn, lại hung tợn trừng mắt nhìn Thôi Tây Sinh đang nôn mửa một cái, biến mất tại chỗ.
Dị năng hệ không gian so với hệ gió của Mạnh Giang Thiên chạy còn nhanh hơn.
"Tên chó chết này, thức ăn chúng ta tìm được đều để ở trong không gian của nó." Một chàng trai tức giận nhìn Vương Vũ biến mất.
Lại có chút tức giận nhìn về phía Mạnh Giang Thiên, "Cậu cách gần như vậy, sao không ngăn cản nó. Nhiều người như này, chúng ta đi đâu tìm được nhiều đồ ăn như thế."
"Tôi không phải thuộc hạ của cậu, đừng khoa tay múa chân với tôi." Mạnh Giang Thiên không vui nhìn chàng trai.
"Tôi không khoa tay múa chân với cậu, tôi chỉ nói ra sai lầm của cậu. Hiện tại mỗi người đều nguy hiểm, nếu như chúng ta không đoàn kết lại, sớm muộn gì cũng sẽ bị zombie đánh phá. Chúng ta là những người rất may mắn thức tỉnh dị năng, nhưng dù sao những người may mắn như chúng ta cũng chỉ có một bộ phận rất ít."
"Tôi nghĩ chúng ta thức tỉnh dị năng là để bảo vệ những người không có khả năng tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta đã cứu bọn họ, nhất định phải chịu trách nhiệm đến cùng. Bây giờ chúng ta không tìm thấy giáo viên, và tôi, với tư cách là hội trưởng học sinh, có nghĩa vụ bảo vệ họ."
"Vậy một mình cậu bảo vệ đi, tôi chỉ bảo vệ người tôi để ý." Mạnh Giang Thiên lạnh lùng cười, kéo tay Lưu An Na ra, xoay người đi về phía Thôi Tây Sinh.
"Mạnh Giang Thiên!" Hội trưởng học sinh tức giận hô to tên Mạnh Giang Thiên, hiên ngang lẫm liệt tiếp tục nói, "Cậu là dị năng giả, cậu cứ như vậy khoanh tay đứng nhìn, cậu có xứng đáng với dị năng của cậu không?"
Mạnh Giang Thiên cười lạnh một tiếng, cũng không muốn tranh luận với hội trưởng học sinh có mạch não ba pha này. Đi đến bên tường bỏ tay Lưu An Na ôm chặt lấy mình, đỡ Thôi Tây Sinh ngồi dậy.
Thôi Tây Sinh nôn mửa đến mệt lả, cả người không có sức lực, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Mạnh Giang Thiên.
Mạnh Giang Thiên dùng ống tay áo lau bùn đất bởi vì nôn ra nước chua dính lên mặt Thôi Tây Sinh, một chút cũng không ngại bẩn.
Nhìn khuôn mặt tái nhợt giống như zombie của Thôi Tây Sinh, Mạnh Giang Thiên giữ cổ tay cậu muốn bắt mạch.
Đột nhiên Thôi Tây Sinh bừng tỉnh, cả người cũng bộc phát ra sức lực, mạnh mẽ rút cổ tay mình về, suy yếu lại kiên định nói, "Đừng đụng vào tôi."
Mạnh Giang Thiên nhíu mày, lạnh mặt nhìn Thôi Tây Sinh chốc lát, không cưỡng ép nữa, tay xuyên qua đôi chân cong cong của Thôi Tây Sinh ôm cậu lên.
Lúc này đây Thôi Tây Sinh không từ chối, cậu thật sự không có sức lực tự mình đi bộ.
Hàng lông mày thanh tú của Lưu An Na nhíu còn sâu hơn Mạnh Giang Thiên, mắt nhìn Thôi Tây Sinh trong lòng Mạnh Giang Thiên, ánh mắt lóe lên.
Cô vẫn cho rằng Mạnh Giang Thiên khi ở tận thế, ngoại trừ người nhà của anh, hẳn là chỉ để ý đến cô. Đây cũng là nguyên nhân cô ở nước ngoài phát hiện zombie, lập tức chạy về nước tìm Mạnh Giang Thiên.
Lưu An Na và Mạnh Giang Thiên cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai nhà bọn họ chính là hàng xóm.
Một tháng trước cô gọi điện thoại cho gia đình, từ miệng cha mẹ cô nghe nói, cha mẹ Mạnh Giang Thiên nói với bọn họ anh xảy ra chút vấn đề, căn cứ vào miêu tả của cha mẹ cô, rất nhanh Lưu An Na phán đoán ra Mạnh Giang Thiên thức tỉnh dị năng.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
10/9/2021
#NTT