Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 156: Đưa thuốc




"Không cần chủ động nói chuyện với ba mẹ anh, bọn họ không để ý tới em, em cũng không cần để ý tới bọn họ." Mạnh Giang Thiên ôm Thôi Tây Sinh, cười dặn dò.

"Khi nào ba mẹ anh mới chấp nhận em?" Thôi Tây Sinh nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Thường Vĩ đối diện, bất đắc dĩ thở dài.

"Khi con được sinh ra, họ sẽ thích em. Hơn nữa, em sống cả đời với anh, đừng quá để ý đến suy nghĩ của ba mẹ anh."

"Vậy anh có đối xử tốt với em cả đời không?"

"Đương nhiên, anh thề sẽ đối tốt với em cả đời." Mạnh Giang Thiên vươn ba ngón tay, chỉ lên bầu trời.

"Haha, có những lời này của anh là được rồi." Thôi Tây Sinh vui vẻ, dụi dụi vào lòng Mạnh Giang Thiên.

Đối diện ruộng rau, Mạnh Thường Vĩ nhìn hai người ôm nhau, hừ lạnh một tiếng, quay lại bình phong, mắt không thấy tâm không phiền.

Triệu Thục Hoa lại nhìn Thôi Tây Sinh hai lần, nhất là đánh giá bụng Thôi Tây Sinh, bên trong là cháu nội của bà đó.

Triệu Thục Hoa nhìn Thôi Tây Sinh, không còn cảm thấy chán ghét như trước.

Bên ngoài bóng đêm đã tối, bây giờ đi ra ngoài không phải là khôn ngoan. Mạnh Giang Thiên qua đêm ở trong không gian, ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi ra ngoài xem một chút.

"Anh đi ra ngoài xem bầy zombie thế nào, nếu có việc tìm anh, em cứ gọi điện thoại cho anh, nơi này cũng có tín hiệu. Không phải lúc nào cũng nhìn vào điện thoại, chơi hết pin không thể sạc điện, đến lúc đó, em muốn tìm anh cũng không thể tìm thấy." Mạnh Giang Thiên nhìn Thôi Tây Sinh dặn dò.

"Em biết rồi, điện thoại của em đã bị mẹ tịch thu, nói là không tốt cho bảo bối." Thôi Tây Sinh nhàm chán kéo một bộ poker.



Không có điện ở đây, các thiết bị điện không thể sử dụng, cậu chỉ có thể chơi poker với chính mình.

"Cái này đúng rồi, mỗi ngày em đều dán mắt vào điện thoại thôi... Anh đi đây." Mạnh Giang Thiên hôn lên má Thôi Tây Sinh một cái, mở ra không gian, vừa ra đã ở trên nóc nhà ba mẹ.

Hôm nay trong tiểu khu rất náo nhiệt, người bình thường không nhìn thấy, hiện giờ đều đang dọn nhà.

Tin tức zombie vây chặn đã được công bố, tất cả mọi người đều đang vội vàng chuyển nhà, Mạnh Giang Thiên nhìn thấy cách đó không xa có binh lính duy trì trật tự.

Thay áo choàng đen bay lên trời cao, Mạnh Giang Thiên bay về phía văn phòng Phùng Kinh Quảng.

Đã một ngày một đêm trôi qua, cũng không biết Phùng Kinh Quảng có thuyết phục được dị năng giả đi ngăn cản bầy zombie hay không.

Lúc Mạnh Giang Thiên xuất hiện ở văn phòng Phùng Kinh Quảng, trong phòng không có ai.

Dùng điện thoại cố định gọi điện cho Phùng Kinh Quảng, vậy mà hắn tự mình dẫn người ra ngoài ngăn cản bầy zombie.

"Vương tiên sinh, hiện tại chúng tôi cần thuốc tinh lọc gấp, ngài có thể đưa thuốc tới được không?" Phùng Kinh Quảng có chút ngượng ngùng nói.

Bọn họ đi một ngày một đêm, đã rời khu an toàn rất xa, thậm chí sắp tới vị trí của đàn zombie.

Lại cho người trở về lấy thuốc, tới một lần nữa, sẽ muộn hai ngày. Vốn dị năng giả hắn mang đi đã ít, nếu trở về một người, số lượng lại càng không đủ.

"Có thể, cụ thể ở vị trí nào." vốn Mạnh Giang Thiên cũng muốn đi xem tình huống của đàn zombie, nên không từ chối.

"Ngài chờ một chút, tôi tìm người gặp ngài, hắn sẽ cho ngài một cái điện thoại di động, tôi gửi định vị qua. Bên tôi còn có việc, sẽ không nói chuyện với ngài nữa." Phùng Kinh Quảng nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.

Mạnh Giang Thiên đợi một lát, một người đàn ông đẩy cửa đi vào.

"Xin chào Vương tiên sinh, tôi là Vương Gia Dương, Phùng tiên sinh bảo tôi giao dịch thuốc tinh lọc với ngài. Đây là năm mươi viên tinh hạch cấp một. Trong kho hàng dưới lầu là thảo dược Phùng tiên sinh chuẩn bị cho ngài, nếu ngài tiện, có thể đến kho kiểm tra một chút."

Mạnh Giang Thiên nhìn thoáng qua, vừa vặn năm mươi viên tinh hạch cấp một, đều là thuộc tính rất phổ biến.

"Tinh hạch không thành vấn đề, đi xem thuốc đông y đi." Mạnh Giang Thiên cất tinh hạch.

Vương Gia Dương lại đưa cho Mạnh Giang Thiên một cái điện thoại di động nói: "Đây là Phùng tiên sinh bảo tôi đưa điện thoại của mình, ngài căn cứ vào định vị là có thể tìm được hắn. Thuốc tinh lọc cũng xin ngài mang đến cho Phùng tiên sinh."



"Các cậu cứ tin tưởng tôi như vậy, không sợ tôi cầm tinh hạch không đi đưa thuốc?" Mạnh Giang Thiên nhìn Vương Gia Dương cười hỏi.

"Chúng tôi tin rằng ngài không phải là người không giữ lời hứa, hơn nữa hiện tại là thời kỳ đặc thù, chúng tôi cũng không thể không tin tưởng ngài." Vương Gia Dương cười thản nhiên nói.

"Nếu các cậu tin tưởng tôi, vậy tôi cũng làm người giữ lời hứa một lần." Mạnh Giang Thiên cười cười, đi theo Vương Gia Dương đến nhà kho.

Trước mặt Vương Gia Dương, thu tất cả thuốc đông y trong kho hàng vào không gian, Vương Gia Dương sửng sốt.

"Vương tiên sinh còn là dị năng giả hệ không gian?" Vương Gia Dương mở to hai mắt, không thể tin hỏi.

Hắn biết Vương tiên sinh này là dị năng giả hệ lôi, nhưng hiển nhiên hệ lôi không thể bỏ nhiều đông y như vậy vào trong tay áo.

"Tôi đi trước." Mạnh Giang Thiên không trả lời câu hỏi của Vương Gia Dương, nháy mắt biến mất ở kho hàng.

Vương Gia Dương nhìn nơi trống rỗng, càng thêm xác nhận đây chính là dị năng hệ không gian.

Mạnh Giang Thiên nhìn vị trí hiển thị trên bản đồ GPS, bay một đường về phía tây.

Bay hai mươi phút, Mạnh Giang Thiên liền nhìn thấy đám dị năng giả Phùng Kinh Quảng dẫn đầu. Đếm đại khái, phỏng chừng chỉ có hai mươi mấy người.

Toàn bộ dị năng giả trong khu an toàn tỉnh Tô nói ít cũng có hơn một ngàn người, hiện giờ mới tới hai mươi mấy người, không hiểu sao Mạnh Giang Thiên muốn cười.

Chỉ có mấy người này đi ngăn cản bầy zombie, cho dù có thuốc tinh lọc, phỏng chừng cũng không trở về được.

Mạnh Giang Thiên đột nhiên xuất hiện làm cho những người vốn cảnh giác đến cực điểm này nháy mắt nổ tung, dị năng đủ màu sắc đồng loạt công kích tới chỗ anh.

"Chờ một chút." Phùng Kinh Quảng nhìn thấy cách ăn mặc của Mạnh Giang Thiên lập tức nhận ra, muốn lên tiếng ngăn cản, đáng tiếc đã muộn. Dị năng phô thiên cái địa áp tới chỗ Mạnh Giang Thiên.

Phùng Kinh Quảng gấp đến độ mắt muốn nứt ra, đây là người duy nhất có thể sản xuất thuốc tinh lọc.

Mà Mạnh Giang Thiên lại tùy ý né tránh, đã tránh được những công kích chậm chạp này.

"Các cậu hoan nghênh tôi như vậy sao?" Mạnh Giang Thiên thuấn di đến phía sau Phùng Kinh Quảng, cúi đầu nhìn hắn.

Phùng Kinh Quảng mãnh liệt quay đầu lại, ngạc nhiên nói: "Vương tiên sinh, ngài không sao chứ?"



"Ông hy vọng tôi có sao?"

"Đương nhiên không phải, vừa rồi dọa chết tôi. Sao ông lại đến nhanh vậy?" Phùng Kinh Quảng vội vàng lắc đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, từ lúc Mạnh Giang Thiên gọi điện thoại cho hắn cũng mới qua nửa giờ.

Họ đã đi bộ một ngày một đêm để đến đây. Tuy rằng bọn họ vừa đi vừa cảnh giác, tốc độ không nhanh, nhưng cũng không đến nỗi nửa giờ là tới.

Tốc độ của ông già này có chút không bình thường.

"Tôi đến nhanh ông mất hứng sao?" Mạnh Giang Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của Phùng Kinh Quảng, liếc mắt nhìn Lưu An Giản trong đám người.

Không nghĩ tới thế mà người này cũng sẽ đi làm loại chuyện chịu chết này.

Ánh mắt Lưu An Giản nhìn thấy Mạnh Giang Thiên cũng sáng lên.

Căn bản hắn cũng không muốn tới chỗ nước đục này, nhưng cũng không biết Phùng Kinh Quảng ăn phải cái gì, tự dưng sai người đến nhà hắn, áp giải hắn đang chuẩn bị chạy trốn.

Lát nữa nhất định hắn phải có thêm vài lọ thuốc tinh lọc, thêm một lọ có thể nhiều hơn một cái mạng.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

29/9/2021

#NTT