"Mạnh tiên sinh, vất vả rồi." Dung Hạc Đường tươi cười thân thiện sảng khoái đi tới.
Mạnh Giang Thiên đánh giá hắn vài lần, càng nhìn nụ cười kia càng chói mắt. Dị năng giả nơi này, phỏng chừng chỉ có một mình hắn còn sạch sẽ.
"Đêm nay vất vả Mạnh tiên sinh, tôi sai người đưa ngài về nghỉ ngơi. Đêm nay chúng tôi sẽ thống kê chiến công của các vị dị năng giả, chiến tích của Mạnh tiên sinh chúng tôi sẽ thống kê đầu tiên, ngày mai có thể ra kết quả."
"Vậy đưa tôi trở về đi." Dị năng trong cơ thể còn chưa khôi phục, có người đưa, tự nhiên Mạnh Giang Thiên sẽ không từ chối.
Tắm rửa một cái, được người lái xe đưa về nhà, chính là nửa đêm nên trong phòng yên tĩnh, sinh lực của mọi người dao động đều rất vững vàng.
Mạnh Giang Thiên rón rén đóng cửa, lại cảm giác được trong phòng khách cũng có sinh lực dao động. Nương theo ánh đèn đường ngoài cửa sổ, Mạnh Giang Thiên nhìn thấy thiếu niên cuộn mình trên sofa.
Trong mông lung, Mạnh Giang Thiên cho rằng nhìn thấy Thôi Tây Sinh cuộn mình trên sofa, nhưng người trên sofa lại không có cảm giác khiến anh động tâm như Thôi Tây Sinh.
Cẩn thận đánh giá một lát, thiếu niên so với Thôi Tây Sinh nhỏ hơn một chút, khuôn mặt cũng trẻ hơn vài tuổi.
Đây không phải là Thôi Tây Sinh, cũng rất giống nhau. Đột nhiên Mạnh Giang Thiên mở to hai mắt, chẳng lẽ đây là em trai của Thôi Tây Sinh?
Không quấy rầy thiếu niên ngủ, Mạnh Giang Thiên rón rén đi đến bên cạnh phòng ngủ, tay xoay tay nắm cửa vài cái, quả nhiên không mở được.
Trong phòng có hai sinh mệnh rung động, còn có một luồng dị năng rung động rất mãnh liệt, trong phòng còn có người nhà của Thôi Tây Sinh sao?
Lại rón rén đi qua sofa, từ cửa sổ phòng bếp bay ra ngoài, Mạnh Giang Thiên chuẩn bị đi vào từ cửa sổ phòng ngủ.
Mùa hè quá nóng, Thôi Tây Sinh không đóng cửa sổ, Mạnh Giang Thiên vừa mới đứng trên bệ cửa, trước mắt đột nhiên có ánh sáng chợt lóe.
Ý niệm nguy hiểm vừa mới nổi lên, Mạnh Giang Thiên liền thuấn di đi ra ngoài, tránh thoát công kích của ánh sáng, một giây sau lại xuất hiện trong phòng ngủ.
Mạnh Giang Thiên nhanh tay lẹ mắt, dao gió xoay tròn bay về phía ánh sáng trên giường.
Trong đêm tối bóng đen rất khó dùng mắt thường truy tìm, nhưng dị năng đen thùi lùi không lớn này rất mãnh liệt, vừa dùng dị năng, cả người cũng bốc lên vệt đen, một đường tia lửa mang theo tia chớp.
Mạnh Giang Thiên khống chế dao gió xoay tròn không ngừng truy kích bóng đen, lôi điện của bóng đen cũng cực nhanh, gây thêm không ít phiền toái cho Mạnh Giang Thiên.
Một người một bóng đen vây quanh Thôi Tây Sinh, ở hai bên giường công kích lẫn nhau nhưng đều cố ý tránh né Thôi Tây Sinh.
Chỉ là đồ đạc trong phòng bị lôi điện đánh nhiều lần nên đã xuất hiện mùi khét.
"Hả? Mùi gì vậy?" Thôi Tây Sinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, đưa tay chạm vào công tắc đèn đầu giường.
Lạch cạch một tiếng, trong phòng nháy mắt sáng ngời, rốt cuộc Mạnh Giang Thiên thấy rõ bộ dáng bóng đen, vậy mà là một con mèo đen, nhìn lớn nhỏ hẳn là còn chưa được một năm.
Mèo cũng có dị năng!? Mạnh Giang Thiên bỗng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Phản ứng khiếp sợ làm chậm lại một nhịp, thiếu chút nữa bị lôi điện của mèo đen đánh trúng.
"Hai người các anh đang làm gì, không được đánh nhau." Ý thức của Thôi Tây Sinh dần dần thanh tỉnh, thấy rõ trước mặt một người một mèo đánh nhau thì hoảng sợ, cả người hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng lên tiếng ngăn cản.
Mèo đen rất nghe lời đáp xuống giường, chắn trước mặt Thôi Tây Sinh, toàn thân lôi điện vờn quanh, cảnh giác nhe răng trợn mắt với Mạnh Giang Thiên.
Quần áo Mạnh Giang Thiên bị thiêu cháy một đoạn, nhìn mèo đen nhỏ che chở Thôi Tây Sinh như vậy, hẳn là đội ta.
Thu hồi dao gió cởi áo khoác ra, Mạnh Giang Thiên hỏi: "Con mèo này là chuyện gì thế, lấy đâu ra?"
"Đây là vệ sĩ của tôi, hai viên thịt bò khô mời tới. Đừng xù lông, tuy người này nhìn không đứng đắn, nhưng là người một nhà." Thôi Tây Sinh vỗ vỗ chăn bên cạnh mèo đen nhỏ, con mèo này cả người tia chớp roẹt roẹt, cậu cũng không dám đụng vào.
"Meow meow." Mèo đen nhỏ thu hồi tia chớp, nghiêng đầu đánh giá Mạnh Giang Thiên.
"Con mèo này là đực." Mạnh Giang Thiên cũng nghiêng đầu, nhìn về phía một bộ phận nào đó của mèo đen.
Một con mèo biết dị năng tuyệt đối sẽ không bởi vì hai viên thịt bò khô mà bán thân đòi sủng ái, phỏng chừng lại là bảo bối nhà anh gọi tới.
Mèo đen nhỏ mới khai thông trí thức không lâu, còn chưa hiểu ý đồ của Mạnh Giang Thiên, đi theo anh nghiêng đầu nhỏ.
"Lưu manh." Thôi Tây Sinh ôm lấy mèo đen, trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên.
Mèo đen nhỏ thoải mái nằm trong lòng Thôi Tây Sinh, rên hừ hừ cọ ngực cậu.
"Hiện tại ngay cả động vật cũng bắt đầu thức tỉnh dị năng, ngoài tự nhiên sẽ càng ngày càng nguy hiểm." Mạnh Giang Thiên nhíu mày, nếu có một con chim cũng thức tỉnh dị năng, vậy ngồi trực thăng trở về rất nguy hiểm.
"Sao anh lại về trễ như vậy. Bên ngoài thế nào rồi? Chuông báo động đã vang lên rất lâu." Thôi Tây Sinh nhìn đồng hồ, đã hai rưỡi sáng.
"Tìm được nơi zombie tiến vào, giết zombie cả đêm. Chỉ cần chặn lối vào, sau này sẽ ổn thôi. Hôm nay anh giết nhiều zombie như vậy, hẳn là đủ để đi trực thăng về nhà, anh muốn đến nhà em trước."
"Muốn đến nhà tôi sao?" Thôi Tây Sinh ngạc nhiên nhìn Mạnh Giang Thiên.
"Tất nhiên, ba mẹ anh đã được tìm thấy, trong khu an toàn sẽ không có vấn đề. Vì vậy, anh muốn đến nhà em tìm ba mẹ em trước. Em có nhớ địa chỉ nhà không?."
"Tôi đương nhiên nhớ rõ, địa chỉ nhà tôi làm sao có thể quên."
"Đều nói một thai ngốc ba năm, em vốn đã ngốc, mang thai khẳng định càng ngốc. Ngốc đến mức quên mất địa chỉ nhà mình cũng không phải không thể." Mạnh Giang Thiên ngồi xuống giường ôm Thôi Tây Sinh.
Đột nhiên trên người có một trận dòng điện xẹt qua, cảm giác tê dại cũng không tốt đẹp, Mạnh Giang Thiên run rẩy buông Thôi Tây Sinh ra, cúi đầu giận dữ nhìn mèo đen.
"Meow!" Mèo đen không cam lòng yếu thế, cảnh cáo trừng mắt nhìn Mạnh Giang Thiên.
Ái dà, một con mèo con mà ham muốn chiếm hữu còn mạnh hơn con người.
Mặt Mạnh Giang Thiên đen xì, anh đuổi nhiều dị năng giả như vậy mà còn bị một con mèo cướp vợ sao?"
Đại chiến một người một mèo lại một lần nữa nổ ra, đồ đạc trong phòng xem như gặp tai nạn.
Thôi Tây Sinh ngăn cản vài câu thấy không ai nghe. Cậu cũng lười khuyên can, cầm điện thoại di động của mình, lưng đeo thùng đồ ăn vặt đi ra khỏi phòng ngủ.
Mở cửa ra, Ngô Lượng trừng to hai mắt đang quan sát bên này.
Thấy Thôi Tây Sinh thì lập tức nghênh đón: "Trong phòng anh bị sao vậy?"
"Không có chuyện gì, hai đứa bị thần kinh phát bệnh." Ngô Lượng muốn giúp Thôi Tây Sinh nâng thùng, Thôi Tây Sinh khéo léo né tránh tự mình nâng lên bàn trà.
Trọng lượng thùng có chút sai sai, hình như quá nhẹ. Thôi Tây Sinh mở thùng kéo đồ ăn vặt bên trong ra.
Một bàn tay vừa mới đưa vào, Thôi Tây Sinh đã cảm giác được không đúng. Trong tay toàn là giấy gói, hoàn toàn không có cảm giác đồ ăn vặt ở trong đó.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thôi Tây Sinh tối sầm lại, một tay cầm ra một đống giấy gói rỗng, ném xuống đất nhẹ nhàng đều bay tứ tung.
Tiếp tục móc ra mấy cái, tất cả đều là giấy gói, chỉ có tầng trên cùng còn giữ lại mấy gói đậu phộng.
Còn biết để lại mấy gói lừa gạt người khác! Ù uôi!!
Ánh mắt Thôi Tây Sinh sắc bén nhìn về phía Ngô Lượng, Ngô Lượng khẩn trương ngoan ngoãn ngồi xuống. Trong đầu điên cuồng hồi tưởng lại chuyện hôm nay đã làm, hẳn là hắn không lộ đuôi đâu nhỉ.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
20/9/2021
#NTT