"Ngươi...!Bạn có phải là sinh viên chuyển tiếp mới? "Giáo viên chủ nhiệm đã sớm xem qua ảnh chụp của Tống Nam Khê, sau khi nhìn thấy cô ấy cũng liếc mắt một cái liền nhận rằng không biết nàng cùng Tống gia có quan hệ gì, nhưng địa vị của Tống gia ở Vân Thành không thể khinh thường, trong lòng ít nhiều đối với Tống Nam Khê vẫn có chút băn gia phong tống gia nổi danh nghiêm cẩn, mấy nữ nhi Tống gia lại nổi danh ưu tú hơn một vào thành tích của bọn họ, trường trung học cơ bản đều là tiến vào Sùng Việt, đâu phải là mười ba bọn họ có thể dính vào bên cạnh? Trước kia cũng căn bản không có cơ hội giao tiếp với bọn hiện tại, Tống gia đột nhiên đưa tới một người, nghe nói cô gái này là từ nông thôn chuyển học tới, hẳn là thân thích Tống gia, bất quá nhìn cách ăn mặc như vậy của nàng ở Tống gia phỏng chừng cũng không được coi như vậy, trong lòng giáo viên chủ nhiệm đã có đáy."Cô tên là Tống Nam Khê đúng không, cô vừa chuyển trường tới đây đã đánh nhau gây sự, thật sự cho rằng nơi này không có ai quản sao? Trở về một người viết một bản kiểm điểm tới giao cho ta, thuận tiện ngày mai gọi phụ huynh ngươi tới đây.
”Chuyện này dù sao cũng phải có một lời giải thích cho Trần gia, giáo viên chủ nhiệm huấn luyện Tống Nam Khê xong, lúc này mới đem ánh mắt đặt ở trên người cô gái đứng bên cạnh gái này không giống như những người khác, bối cảnh gia đình bình thường, ngay cả khi sa thải cũng không có tổn thất gì đối với trường học."Hạ Yên đúng không? Lại là ngươi, ngươi nói xem ngươi đã gây ra bao nhiêu chuyện kể từ khi đến trường? Bạn đã bị sa thải khỏi trường học và bạn sẽ không đi học vào ngày mai.
”Hạ Yên nghe xong vội vàng cầu tình với chủ nhiệm: "Chủ nhiệm, tôi biết sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ gây chuyện nữa, tôi cầu xin cho tôi một cơ hội đi, tôi còn muốn thi đại học, tôi không muốn bị bỏ học.
”Nhưng chủ nhiệm giáo dục hiển nhiên đã quyết định, mặc cho Hạ Yên cầu tình thế nào, hắn cũng không có khả năng thay đổi chủ tay lên, trực tiếp ném Hạ Yên đang kéo cánh tay anh ra ngoài: "Ngươi cầu tôi cũng vô dụng, ai bảo ngươi tự mình gây chuyện, vội vàng thu dọn đồ đạc đến phòng giáo vụ làm thủ tục.
”Lúc Hạ Yên bị ném ra ngoài, Tống Nam Khê nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thân thể cô, nhíu nhíu mày, trong mắt nổi lên một tia bất mắt nhìn chủ nhiệm giáo viên nói từng câu từng chữ: "Ngươi nghe không hiểu sao? Tôi nói chuyện này là tôi làm, có gì xung với tôi, làm khó cô ấy làm gì? ”Giáo viên chủ nhiệm nghe được lời tống Nam Khê cũng bị hung hăng khiếp ta mang theo nhiều học sinh như vậy, hay là lần đầu tiên anh ta thấy một sự ngông cuồng như vậy?Nhất thời tức giận đến một ngụm máu già thiếu chút nữa cũng muốn phun ra: "Tống Nam Khê, cậu đừng tưởng rằng sau lưng cậu có Tống gia làm chỗ dựa là có thể làm gì thì làm ở trường, nếu cậu còn dám gây chuyện, tôi cam đoan sẽ khiến cậu bị đuổi học giống như Hạ Yên.
”Trường trung học số 13 cho dù có đứng cuối cùng, đó cũng là trường học ở Vân Thành, bất kể là tài nguyên giáo dục hay trình độ giảng dạy có thể so với những trường nghèo ở nông thôn mạnh hơn nên hắn cũng là trong lòng xem thường Tống Nam Khê, nếu không phải có quan hệ tống gia, hắn còn không nhất định thu những như thế, cô còn không hảo hảo quý trọng cơ hội này, còn dám gây chuyện ở trường học?Hắn vốn tưởng rằng mình nói như vậy, Tống Nam Khê sẽ sợ, ai ngờ thần sắc trên mặt nàng chẳng những không có bất kỳ biến hóa gì, trên mặt còn treo lên một tia cười Nam Khê vốn còn muốn nói Tống gia tính cái lời này còn chưa nói ra đã bị Hạ Yên ở một bên bịt miệng, cô sợ Tống Nam Khê nói tiếp sẽ bị bỏ đã bị bỏ học, không thể liên lụy tống Nam Khê Nam Khê bịt miệng, nói không nên lời, chủ nhiệm giáo dục thấy vậy, lười để ý tới cô: "Đã như vậy, anh liền đi một bên báo cáo, bổ sung vị trí của Hạ Yên.
”Chủ nhiệm giáo dục nói xong liền nhấc chân rời đi, những người khác cũng đều đi theo ra Yên thấy vậy, lúc này mới cuống quít buông miệng Tống Nam Khê ra, nhỏ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi không cố ý.
”Tống Nam Khê giương mí mắt lên, ánh mắt dừng trên những vết thương trên người nàng thản nhiên lên tiếng: "Đi thôi.
”Hạ Yên thấy cô dường như không tức giận, cũng thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận đi theo cô ở phía đến khi hai người đến cửa lớp một, tất cả mọi người nhìn về phía các Hạ Yên càng ngày càng thấp, không dám nhìn ánh mắt của những người rãi đi theo Tống Nam Khê đến chỗ ngồi của mình, thu dọn tất cả đồ đạc của mình, lúc này mới lưu luyến không rời khỏi phòng rằng sau này mình không thể đi học, giấc mơ đại học cũng không thể trở thành sự thật, nước mắt ngay lập tức rơi Nam Khê vẻ mặt lạnh nhạt đi theo phía sau cô chờ cô thu dọn đồ đạc xong, lại đi theo cô đi Hạ Yên đang cúi đầu yên lặng khóc, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Muốn đi Sùng Việt sao? ”.