Dường như biết ta sẽ không trốn nữa, hay dù có trốn cũng chẳng đi được đâu, Tiêu Cảnh Thừa đã rút hết hộ vệ ở cửa. Trong thuốc không còn thêm dược liệu gây mê, nhưng ta chẳng ăn được gì cả.
“Nương tử, xin hãy ăn một chút.” Tiểu Liên bưng bát thuốc khuyên ta.
Ta nhìn cái cây già xiêu vẹo trong hậu viện, chua xót nói: “Ta nghe nói, buông đao đồ tể, lập tức thành Phật. Vậy tại sao kỹ nữ từ bỏ nghề lại khó đến thế, nàng chỉ... muốn mặc lại bộ quần áo đã cởi bỏ mà thôi...”
“Nương tử, xin đừng như vậy, nếu người có mệnh hệ gì, nô tỳ biết làm sao đây?”
Thấy nàng ta lo lắng đến mức sắp khóc, ta hỏi: “Nếu ta không ăn, Hoàng thượng sẽ trị tội ngươi, phải không?”
Nàng ta ấp úng, ta hiểu ra, nhận lấy bát rồi uống cạn. Cố nén cơn buồn nôn, ta đặt bát không lên bàn, đợi nàng ta đi khỏi, ta vội vàng chạy đến bên chậu hoa nôn thốc tháo, nôn đến tận cùng ra cả dịch vàng từ dạ dày lẫn cả tia máu.
Đêm không ngủ được, ta lấy chiếc chăn Tống Kiêu đã dùng ra. Trong chăn có mùi tùng hương nhẹ nhàng, ôm vào người, ấm áp như hơi ấm của hắn.
Ta muốn viết gì đó đốt gửi cho hắn, cầm bút lên nhiều lần, chợt nhận ra mình không biết chữ “Kiêu” trong tên hắn là chữ nào.
Là chữ “tiêu” trong “tiêu sái”, hay chữ “tiêu” trong “vân tiêu”?
Hay là chữ “kiêu” trong “kiêu dũng”?
Cuối cùng ta viết: “Tiểu ám vệ, ta nhớ ngươi. Khi nào ngươi đến đón ta?”
Ngọn lửa nhẹ nhàng l.i.ế.m lá thư, khói xanh bốc lên, Tiểu Liên vội vàng chạy vào: “Cẩm Khanh nương tử, nô tỳ ngửi thấy mùi khói... người không sao chứ?”
Ta đưa tay hơ lửa từ ngọn nến nhảy múa, cười nói: “Không sao, chỉ viết một bức thư nhà thôi.”
Nàng ta nhìn đống tro tàn dưới đất không dám nói gì.
Ta đoán hẳn là mình đã làm nàng ta sợ.
“Tiểu Liên, không phải ngươi lo ta không ăn uống sẽ hỏng người sao? Ngày mai chúng ta ra ngoài mua bánh bao nhé. Ngươi đi hỏi Hoàng thượng xem, bây giờ ta có thể ra phố không?”
Ta thay đổi đã nhiều, nhưng phố xá vẫn nhộn nhịp như mười mấy năm trước, tiếng người ồn ào, tiệm bánh bao vừa hấp xong hai lồng bánh nóng hổi bốc khói, bên ngoài xếp hàng dài.
Phía trước là một nam nhân mặc áo gấm màu xanh sẫm, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ, da hắn trắng như một viên ngọc đẹp, đứng giữa đám đông nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Ta đi vòng ra sau lưng hắn, chào hỏi.
Hắn giật mình kinh ngạc như gặp ma: “Công... Công... Cung cô nương, ngươi không phải... sao ngươi gầy đi nhiều thế?”
Gặp lại Quý Hoài An có lẽ là việc tốt duy nhất trong thời gian này, ta bịt miệng cười khanh khách một lúc, nói với hắn: “Quý đại nhân, thật trùng hợp.”
Nhắc đến chuyện này, mặt hắn lộ vẻ vui mừng, giơ những thứ xách đầy tay lên: “Phu nhân nhà ta có thai, khẩu vị kén chọn lắm, sáng sớm đã ném gối bảo ta ra mua đồ ăn cho nàng.”
“Thật là đáng mừng. Quý đại nhân, có một câu hỏi ta muốn hỏi ngài đã lâu, hôm nay gặp được, không biết đại nhân có rảnh không?”
“Công... cô nương cứ nói.”
“Nếu Hoàng thượng phái đại nhân đến Lĩnh Nam làm thư lại, đại nhân có sẵn lòng không?”
Nghe vậy hắn cười, vẻ mặt thư thái, dáng vẻ thanh tao.
“Ở nơi triều đình cao sang thì lo cho dân, ở nơi giang hồ xa xôi thì lo cho vua, Quý mỗ đọc sách hai mươi năm, chính là vì điều này.”
“Vậy sao? Hóa ra là thế à...”
Ta ho khan hai tiếng, cười nói: “Quý đại nhân, chúng ta có duyên, bữa này để ta mời phu nhân ăn đi, nàng thích ăn vị gì? Chủ quán, chủ quán...”
“Không được không được, vẫn để hạ quan mời cô nương...”