Tiệc mừng thọ náo nhiệt, càng làm nổi bật sự cô đơn lạnh lẽo của Trường Nhạc cung.
Ta trở về cung của mình, tự rót rượu uống một mình. Trước đây kỳ thật ta rất thích uống rượu, nhưng sau khi có Thiên Thiên và Tống Kiêu, ta không còn uống nhiều nữa.
Một vầng trăng sáng rọi trong ly, sắp qua canh hai, rèm cửa vén lên rồi lại buông xuống, Tiêu Cảnh Thừa bước vào. Hắn ta đã cởi bỏ long bào mặc trong thọ yến, thay bằng một bộ thường phục màu xanh, không hiểu sao Vương Doãn lại không đi cùng.
Ta uống cạn chén rượu, ngước mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Trẫm không thể đến sao? Thân thể ngươi thế nào rồi?"
"Nhờ hồng phúc của bệ hạ, vẫn chưa c.h.ế.t được."
"Chúc Vĩnh Ninh, trong cung này, chỉ có ngươi dám nói chuyện với trẫm như vậy."
"Thế nào, hôm nay bệ hạ mới biết sao?"
Hắn ta ngồi xuống, tự rót cho mình một ly, mắt dừng lại trên người ta, trong đó có thứ cảm xúc khó hiểu.
"Hôm nay sao ngươi lại nhảy múa?"
Liên quan gì đến ngươi, cũng có phải nhảy cho ngươi xem đâu. Ta nén sự bực bội trong lòng, lạnh nhạt đáp: "Tuân lệnh Thái hậu."
"Hừ, ngươi là người như vậy sao?" Hắn ta bật cười, không biết nghĩ đến điều gì, giọng điệu bỗng dịu lại: "Nhưng nhảy cũng không tệ, chiếc bộ dao* này, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi đeo?"
(*) Là một loại trang sức, khi di chuyển sẽ rung rinh, lắc lư.
Vừa nói hắn ta vừa đưa tay ra, định chạm vào trâm cài trên đầu ta, ta vô thức che lại, đột ngột đứng dậy khỏi ghế, lạnh lùng nói: "Tiêu Cảnh Thừa, chú ý thân phận, đừng quên những lời ngươi đã nói ở đây. Bệ hạ nên về sớm đi, kẻo đêm khuya đường trơn, đi nhầm cửa."
Tiêu Cảnh Thừa bắt hụt, hắn ta khép bàn tay trống rỗng lại, vẻ mặt khó đoán, một lúc sau mới lên tiếng: "Được lắm, Chúc Vĩnh Ninh."
Nói chuyện với Tiêu Cảnh Thừa luôn như vậy, nửa câu cũng thấy thừa.
Ta đi vòng qua hắn ta, mở cửa, thản nhiên nói: "bổn cung mệt rồi, mời bệ hạ về cho."
Cánh cửa phòng bị đóng sầm lại, Tiêu Cảnh Thừa một tay khóa cửa, một tay kéo ta vào phòng trong.
Sức hắn ta mạnh đến vậy, ta như phát điên đạp vào người hắn ta, mạnh mẽ vùng ra, giơ bàn tay lên nhưng bị bắt lấy, lại bị hắn ta tóm chặt, cảm giác cổ tay như sắp bị bẻ gãy.
Hắn ta nhìn ta vùng vẫy, trong mắt lóe lên dục vọng nồng đậm.
"Lúc đầu là ngươi leo lên long sàng cầu che chở, giờ lại chính ngươi dựng đền thờ, Chúc Vĩnh Ninh, ngươi coi trẫm là cái gì?"
Tiêu Cảnh Thừa vặn hai tay ta lại, vạt áo bị xé toạc, tóc xõa tung, chiếc trâm bộ d.a.o không còn vững, lắc lư vài cái, rơi thẳng từ trên mái tóc lỏng lẻo xuống.
Màu vàng kim đẹp đẽ, như phượng hoàng rơi xuống.
Một luồng gió đen thoáng qua nhanh như chớp, chiếc trâm bộ d.a.o bị giữ lại trước khi chạm đất.
Ngọn lửa đã lâu không nhìn thấy lại bùng cháy trước mắt, Tống Kiêu im lặng đứng đó cầm chiếc trâm. Hắn đeo mặt nạ màu bạc, không thể thấy rõ biểu cảm hay diện mạo, chỉ để lộ đôi mắt sâu thẳm như vực hồ.
Ta đã từng thấy Tống Kiêu rút kiếm với tên nô tài câm chăm sóc ta, lúc đó khí thế của hắn mạnh mẽ, sát khí tràn ngập. Mà lúc này hắn đứng đó, tay buông thõng, im lặng không một tiếng động, ta lại cảm thấy sợ hãi. Dưới vẻ bình tĩnh đó là sự dữ dội, mãnh liệt, có thể xé nát tất cả.
Thì ra khi làm ám vệ, hắn là như vậy.
Tiêu Cảnh Thừa cảm nhận được luồng gió mạnh phía sau nhưng cũng không hoảng loạn, hắn ta khoác lại áo từ từ quay lại, thấy người đến, có vẻ hơi ngạc nhiên.