Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 63: Chim ngã ngựa lần 2




Thích Trác Ngọc đại khái nhìn gã một hồi lâu mới quay đầu lại, ánh mắt một lần nữa rơi vào biển Hỗn Độn.

Hiển nhiên hắn cũng cảm thấy vấn đề tình cảm này đi tìm một cho chó tư vấn,không phải tình cảm của hắn xảy ra vấn đề thì là đầu óc hắn xảy ra vấn đề.

Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm của mình, trong giọng nói mang theo một chút phiền não: "Cũng đúng. ”

Hả? Cái gì gọi là cũng đúng.

Lý Triêu Phong cảm thấy nhân sinh làm chó của mình bị công kích. Nếu không phải đánh không lại anh họ thì gã thực sự sẽ biểu diễn chó cùng dứt dậu liền!

Hơn nữa cấu hình này của anh họ gã rất giống với bản thân gã lúc còn đi học ở thư viện hoàng gia, đứa áp chót thứ nhất ra đề hỏi đứa áp chót thứ hai!

Không khí trầm lặng một lúc. Lý Triêu Phong nhìn Thích Trác Ngọc chần chờ nói: "Không phải chứ anh họ. Huynh cứ như vậy xác định tiểu tiên tử này chính là chân thân của chị dâu sao? ”

Thích Trác Ngọc nói: "Ta không nhận lầm." Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng có một sự tự tin và sức hút khó giải thích được. Làm cho người ta nhìn thấy rất muốn rút giày đáp lên khuôn mặt đẹp trai vô sỉ của hắn.

Lý Triêu Phong nghĩ thầm thì nói không chừng.

Dù sao góa phu tuổi còn trẻ mà đã mất vợ như ngươi phát bệnh tâm thần chẳng phải là rất bình thường hay sao? Cho đến khi Thích Trác Ngọc nói: "Nguyên thần của y đã hồi sinh cây ngô đồng trong trúc gian tiểu trúc."

Lý Triêu Phong khiếp sợ.

Cây ngô đồng trong trúc gian tiểu trúc kia gã biết, nó cũng đã chết được hai trăm năm rồi, chỉ có nguyên thần của Tiểu Thất mới có thể làm cho nó sống lại.

Ta đệt!

Gã còn tưởng rằng bệnh điên của Thích Trác Ngọc đang dần nghiêm trọng, kết quả không ngờ hắn chỉ xông lung tung lên Bạch Ngọc Kinh mà bắt được luôn nguyên thân của phàm nhân Tiểu Thất.

Mẹ nó cái này đúng là loại tình yêu định mệnh.

Lý Triêu Phong đột nhiên có cảm giác hỗn loạn trong gió, gã không phải là vai phụ trong câu chuyện tình yêu phong phú hài kịch ở thành phố văn học Tấn Giang nào đó chứ?

Tuy nhiên, sau khi biết được sự thật, Lý Triêu Phong chấn động không khỏi coi trọng vấn đề vừa rồi.

Dù sao lúc Thích Trác Ngọc mới hỏi gã gã chỉ coi như anh họ lại mắc bệnh thần kinh.

Hơn nữa, với tư cách là con chó trụ cột duy nhất không thể thiếu trong gia đình này, mức độ bài xích của gã đối với mỹ nhân thần giới không rõ lai lịch kia không thua gì con trai duy nhất bài xích cha tìm mẹ kế xinh đẹp.

Đừng nói là bày mưu tính kế, cả chim gã cũng không muốn chim.

Hiện giờ biết thân phận của y chính là Tiểu Thất thì cũng đã đến lúc gã xồ ra bảo vệ tình yêu của anh họ và chị dâu

Trăm triệu lần không ngờ lúc trước chạy tới làm trợ thủ cho ma tôn Thích Trác Ngọc uy chấn tam giới. Hiện tại uy chấn tam giới xong rồi, từ trở thủ ma tôn biến thành tổng quản đại thái giám, xong!

Suy ngẫm một lúc lâu, Lý Triêu Phong đột nhiên nhận ra được một vấn đề. Nói như vậy thì không phải thoại bản cẩu huyết phàm nhân Tiểu Thất thần tiên hạ phàm lịch kiếp gặp phải tra nam nên nản lòng thoái trí nguyên thần vỡ vụn, sau khi trở về thượng giới đoạn tình tuyệt ái quên đi ký ức thế gian sao?

Không tốt lắm đâu.

Nếu anh họ lấy được kịch bản cẩu huyết này, vậy chẳng phải là vừa hận lại vừa hại mình, khiến bản thân mình nửa sống nửa chết mới có thể đổi được chị dâu mềm lòng tha thứ.

Vừa mới tưởng tượng một hồi, Lý Triêu Phong bỗng nhiên cảm thấy một trận sát ý. Thích Trác Ngọc không biết từ lúc nào đã nhìn qua, ánh mắt sắc bén.

Có một loại thái độ "nói thêm một câu chết ngay", hơn nữa cái người trước mắt này tuyệt đối không phải nói giỡn.

Ôi, ta đệt.

Quên mất anh họ còn có kỹ năng đọc tâm thuật rồi! Mẹ kiếp, kỹ năng này hoá ra hữu dụng với tất cả mọi người hay sao?!

"Đêm qua ta nói phế cánh tay của mình, y cũng không muốn." Thích Trác Ngọc đột nhiên rất bình tĩnh thốt ra một câu.

Những lời này giọng điệu nhàn nhạt, nhưng Lý Triêu Phong nghe ra một chút cảm giác khoe khoang "có vợ thương không muốn nói chuyện với người không có vợ".

Ngươi là cái tên trẩu tre não toàn yêu đương đó hả? tôn trọng con chó này chút đi, cảm ơn!

Lý Triêu Phong đành phải lên tiếng: "Anh họ, thật ra ta cảm thấy huynh chẳng cần làm gì cả, chị dâu hẳn là sẽ yêu huynh một lần nữa thôi. ”

Thích Trác Ngọc khó hiểu: "Vì sao? ”

Còn vì sao, cần phải giải thích nữa hả?

Chỉ bằng trước kia Phượng Tuyên có thể yêu một kẻ giết người như ngóe tính tình nóng nảy, hỉ nộ vô thường, đại ma đầu tuyệt thế nhưng lại có vấn đề lớn về trạng thái tinh thần, y cũng không phải người bình thường.

Người bình thường không thể hiểu được loại cảm tình yêu thương giữa bệnh thần kinh và bệnh thần kinh.

Lý Triêu Phong xuất ra thái độ của quân sư tình yêu: "Đây là trực giác của ta, anh họ. Nếu huynh thật sự không nắm chắc thì huynh cứ dựa như trước kia đối đãi với y như thế nào thì hiện tại đối đãi như thế ấy là được rồi. ”

Nói xong, lại cảm thấy có chút không đủ. Lý Triêu Phong suy nghĩ một hồi, "Ta thấy trước kia chẳng phải huynh thích tặng này tặng kia cho chị dâu sao, không thì bây giờ anh họ tặng thêm chút quà đi."



Sau khi nghe xong hai từ cuối cùng, Thích Trác Ngọc cuối cùng cũng có một chút phản ứng.

Hắn quay đầu lại, tầm mắt như có như không nhìn Lý Triêu Phong.

Lý Triêu Phong bị nhìn:?

-

Phượng Tuyên chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thực sự trải qua cảm giác thức dậy từ chiếc giường lớn rộng 800 mét vuông trong đời.

Sau khi y tỉnh lại, điều đầu tiên y nhìn thấy là những cửa sổ kính kéo dài suốt từ trần nhà đến sàn bao phủ cả một bức tường, rất mang phong cách kiến trúc của Ma vực.

Ngoài cửa sổ kính trong suốt, là biển Hỗn Độn màu đen vô tận. Bầu trời âm u luôn luôn có màu đỏ tươi, tuyết lớn rơi xuống từ bầu trời.

Sao ngủ dậy rồi mà ngoài trời vẫn tối nhỉ? Trong lòng Phượng Tuyên có hơi mê man, lúc trước y còn cảm thấy mình bị bắt đi biển Hỗn Độn làm con tin, ở trong trúc gian tiểu trúc lo lắng lo lắng mò mẫm bảy ngày trời. Đối với tiểu điện hạ sống an nhàn sung sướng hơn một ngàn năm mà nói, mấy ngày nay có thể nói là lo lắng hết lòng.

Tối hôm qua quay đầu ngủ, y còn tưởng rằng mình ít nhất có thể ngủ một ngày một đêm.

"Ngươi đã ngủ ba ngày rồi." Giọng Thích Trác Ngọc bất thình lình vang lên trong phòng.

Ồ.

Thì ra không phải tối hôm qua, đã là đêm hôm trước.

...... Y vậy mà đã ngủ tận ba ngày sao??

Thích Trác Ngọc không biết từ lúc nào đã đi tới bên giường, đi như không có tiếng động: "Ma vực phần lớn thời gian đều là ban đêm, không có ban ngày. ”

Phượng Tuyên:... Được rồi, vậy muốn tắm nắng ở ma vực khó lắm đây. Vừa mở mắt nhìn thấy Thích Trác Ngọc, Phượng Tuyên liền hiểu việc bị bắt cóc mấy ngày nay hóa ra không phải là một cơn ác mộng.

Y ngồi trên giường như còn có chưa tỉnh ngủ, không biết nên giao tiếp với kẻ bắt cóc như thế nào mới tốt.

Hay là chào hỏi trước?

Lúc suy nghĩ lung tung, Thích Trác Ngọc đã ngồi xuống giường y. Sau đó, ném một cái gì đó vào giường của mình, nhìn kỹ hơn thì hình như là một con chó màu trắng.

Phượng Tuyên:?

Mỗi người một chó mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm nhau. Một lúc lâu sau, con chó này đột nhiên vẫy đuôi lia lịa, tỏ vẻ lấy lòng.

"Gâu Gâu."

Một chú cún nhỏ bình thường biết làm nũng còn có thể làm cho người yêu của chủ nhân vui vẻ đó nha ~

Phượng Tuyên hoàn hồn kinh ngạc nói: "Đây là gì? ”

"Một con chó." Thích Trác Ngọc giải thích: "Tặng cho ngươi. ”

Không, không. Đại ca, đang yên đang lành tặng ta một con chó để làm gì?! Y trông giống như một tiểu tiên tử ngốc bạch ngọt thích bảo vệ động vật nhỏ lắm à?

Thích Trác Ngọc biến sắc: "Ngươi không thích sao? ”

Biểu cảm này Phượng Tuyên cảm thấy quen lắm. Ma tôn bá đạo bọn họ chính là như vậy, nếu y không thích thì đó chính là y không biết điều.

Nhưng Thích Trác Ngọc chỉ vuốt tóc y một cái, "Không sao. ” Sau đó, ánh mắt tàn nhẫn rơi vào con chó: " Nhất định là do con chó này có vấn đề."

Lý Triêu Phong:?

Con mẹ nó ngươi, não yêu đương chết tiệt. Ngươi xem ngươi nói có lý hay không? Đuôi ta mẹ nó lắc thành xoắn ốc cất cánh bay lên rồi! Ngươi muốn một con chó cố gắng cỡ nào nữa hả?!

Gã chỉ thiếu biểu diễn đập đá trên ngực, thiên cẩu nuốt trăng được chứ!

Thích Trác Ngọc nói xong thì muốn ném Lý Triêu Phong hình chó ra ngoài cửa sổ. Lúc này Phượng Tuyên mới hoàn hồn, vội vàng ngăn cản hắn: "Chờ một chút. Ta không nói là ta không thích! ”

Muốn chết hay gì, mạch não của đại ma đầu đâu phải mạch não mà người bình thường có thể đoán được.

Đây là cách giận chó đánh mèo " y không thích không phải là vấn đề của y mà là vấn đề quà tặng". Hắn sẽ không phải là loại giết một người thì muốn giết cả tổ tông mười tám đời người ta chứ?

Phượng Tuyên im lặng một lát mới lên tiếng: "Ta chỉ cảm thấy nó trông rất giống một người. ”

Nói mấy lời này chẳng qua là kiếm đề tài nói chuyện mà thôi, kết quả Phượng Tuyên nhìn mặt chó, càng nhìn càng cảm thấy giống cái tên ngày đó đã đến trúc gian tiểu trúc, chính là đứa con bình thường hơn cả chữ bình thường kia của đại ma đầu.

Trong lòng Phượng Tuyên "lộp bộp" nghĩ thầm không phải chứ? Con trai Thích Trác Ngọc sao lại là một con chó chẳng lẽ nguyên thân ma tôn biển Hỗn Độn là một đại cẩu yêu sao?

Y càng nghĩ càng cảm thấy có thể lắm, dù sao lúc trước y cũng cảm thấy khí chất của Thích Trác Ngọc rất giống dã thú nào đó.

Lúc được trấn an xoa dịu cũng rất giống loại chó lớn ngoan ngoãn. Nhưng hắn đưa con hắn cho y là có ý gì? Không phải là thực sự muốn y làm mẹ kế xinh đẹp rẻ tiền này chứ? Chim vẫn còn trẻ, chim chưa từng yêu, chim cảm thấy không thể!!

Phượng Tuyên não bổ một hồi, không để ý ánh mắt Thích Trác Ngọc nhìn y càng ngày càng cổ quái.

Thẳng đến trong phòng im lặng như tờ, Phượng Tuyên mới nhận ra. Y ngẩng đầu, vẻ mặt Thích Trác Ngọc một lời khó nói hết, dường như cảm thấy có chút quá đáng: "Tại sao ngươi lại cảm thấy nó là con trai ta? ”

Hả? Rác rưởi! Sao chưa được phép mà ngươi đã tùy tiện mở đọc tâm thuật!

Phượng Tuyên chớp mắt im lặng không biết trả lời thế nào. Bởi vì giọng điệu này của Thích Trác Ngọc có một loại tự tin khó hiểu " con trai ta sao có thể xấu như vậy chứ?"

Lý Triêu Phong:? Anh họ huynh có phép lịch sự không vậy?

Thích Trác Ngọc nhéo nhéo mi tâm, tiếp tục: "Bản tôn không có con."

Phượng Tuyên oán thầm: Không có thì không có, giải thích với y chuyện này làm gì?

"Cho dù có." Thích Trác Ngọc không hiểu sao nhìn y một cái, lạnh nhạt nói: "Bản tôn cũng hy vọng nó sẽ không giống ta. ”

Phượng Tuyên:? Ngươi vừa liếc bụng ta làm gì? Ý ngươi là sao? Cũng không thể giống như ta được!!

Không đúng.

Tại sao con trai của đại ma đầu lại giống như y! Phượng Tuyên thiếu chút nữa bị logic cường đạo của hắn vòng vào, đang muốn đứng lên vì mình cãi lại một chút.

Tâm tình Thích Trác Ngọc dường như rất tốt: "Truyền thiện. ”

Phượng Tuyên: ".... ” Được rồi. Chim lấy thức ăn là trời, ăn là lớn nhất.

-

Sau khi ăn xong bữa sáng, con chó trên giường không biết đã chạy đi đâu. Giống như tác dụng của nó là làm cho y vui, y không thích nó thì nó sẽ tự động cun cút rời đi.

Phượng Tuyên buông đũa xuống, nhớ tới chuyện Thích Trác Ngọc từng đồng ý cho mình trở về Bạch Ngọc Kinh.

Y vụng trộm nhìn hắn một cái, đại ma đầu chống cằm, vẻ mặt lười biếng nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ.

Phần lớn thời gian hắn đều không nói nhiều, cứ im lặng ở bên cạnh y như thế. Có đôi khi giống như rơi vào hồi ức, có đôi khi vẻ mặt lại mệt nhừ như mèo hoang, y không thể đoán ra được tâm trạng của hắn.

Trước đây mỗi ngày đều thi đua đọc một ít cổ thư cùng thư tịch, còn với yêu cầu y thi đua học hành với hắn, nửa đêm dựng người ta lên đòi chữa trị thần hồn đăng.

Gần đây Thích Trác Ngọc không cần y chữa Thần Hồn Đăng nữa, không thể không nói, loại quán tính này của heo lười đúng là truyền từ người này qua người khác, ngay cả ma tôn cũng không ngoại lệ!



Đương nhiên, hắn cũng không trả lại đèn cho y, không biết đại ma đầu cầm thần hồn đăng chuẩn bị đi làm gì.

Thần Hồn Đăng là thần đăng bản mạng của y, không có hồng liên nghiệp hỏa của y thì tuyệt đối không gây cháy được.

Cho dù Thích Trác Ngọc cầm đi cũng không làm được chuyện xấu gì, Phượng Tuyên cũng không hề quan tâm đến.

Trong lòng y đang tính làm sao nói lại yêu cầu trở lại Bạch Ngọc Kinh mượt mà thì Thích Trác Ngọc cũng đã nhìn qua: "Ăn xong chưa? ”

Phượng Tuyên thành thật gật đầu.

"Vậy thì tốt.". Đam Mỹ Sắc

...... Hắn lại đến nữa.

Lần nữa được Thích Trác Ngọc thuần thục ôm lấy, Phượng Tuyên bình đã mỏ không sợ nứt chấp nhận.

Được rồi, được rồi. Dù sao cũng không cần phải tự vác xác đi bộ, tên biến thái cuồng tự ngược đãi sẵn sàng làm người đi thay y, để cho hắn đi làm là được rồi!

Phượng Tuyên ôm chặt cổ hắn: "Ngươi đi đâu vậy? ”

Thích Trác Ngọc nói, " Chẳng phải ngươi nói muốn trở về trở về Bạch Ngọc Kinh hay sao?"

Hả?

Phượng Tuyên còn tưởng hắn cố ý quên có chọn lọc, không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ.

Xét tư thế ôm y, không phải còn muốn tiễn y đi một đoạn đường chứ. Ngẫm lại cũng đúng, dù sao biển Hỗn Độn quá rộng lớn, linh lực của y lại không đủ, coi như là hóa ra nguyên hình bay ra ngoài, cũng phải ba ngày ba đêm.

Đừng nói ba ngày, bay một canh giờ y sẽ trực tiếp rớt máy bay.

Nghĩ tới đây, Phượng Tuyên yên lặng ôm cổ Thích Trác Ngọc càng thêm chặt. Thích Trác Ngọc lặng lẽ nhếch khóe miệng, không nói gì, chỉ là bằng mắt thường có thể thấy tâm tình hắn đang rất vui vẻ.

Tốc độ phi hành của Thích Trác Ngọc rất nhanh, hơn nữa còn ổn định hơn so với bất kỳ pháp khí phi hành nào Phượng Tuyên từng ngồi.

Rút ngàn dặm đất, một bước chính là ngàn dặm, chẳng mấy chốc Phượng Tuyên đã nhìn thấy bọn họ rời xa biển Hỗn Độn, đến địa giới nhân gian.

Xa hơn nữa, sẽ đến Tam Thanh cảnh.

Phượng Tuyên vội vàng chuẩn bị nhảy ra khỏi ra khỏi lòng Thích Trác Ngọc, bọn họ cách rất gần, Phượng Tuyên hơi có chút động tĩnh người sau liền nhận ra.

"Không thoải mái à?" Thích Trác Ngọc hỏi một câu.

Cũng không phải là không thoải mái.

Phượng Tuyên vẫn muốn xuống, Thích Trác Ngọc đành phải tạm thời đáp xuống mặt đất, nhẹ nhàng buông y xuống.

"Không phải không thoải mái." Lúc Phượng Tuyên nhảy xuống mới giải thích, y ngẩng đầu nhìn bầu trời, xoay người nói với Thích Trác Ngọc: "Ngươi tiễn đến đây được rồi. Phần còn lại ta có thể quay lại một mình. "Suy nghĩ một hồi lại bổ sung thêm một câu: "Cảm ơn ngươi. ”

Tuy rằng ngay từ đầu hạ phàm là do bị Thích Trác Ngọc bắt đi, thế nhưng trong khoảng thời gian này y sống không tệ lắm.

Ngoại trừ bảy ngày đầu tiên bị đại ma đầu bắt ép tu thần hồn đăng ra, mấy ngày sau đều là ăn uống ngủ, thậm chí còn không cần dậy sớm đi học, cuộc sống quả thực còn thoải mái hơn so với Bạch Ngọc Kinh, làm cho Phượng Tuyên nghi ngờ mình rốt cuộc có phải bị bắt cóc hay không.

Hơn nữa bảy ngày đầu tiên y còn dùng thần hồn đăng ôn dưỡng nguyên thần của mình.

So với bắt cóc, chi bằng nói là chạy đến thế gian và Ma vực trải nghiệm cuộc sống đi nghỉ phép.

"Tiễn?" Biểu tình Thích Trác Ngọc trở nên kỳ quái: "Ta nói tiễn ngươi khi nào? ”

Phượng Tuyên:?

Thích Trác Ngọc rất đương nhiên nói: "Bản tôn muốn tới Bạch Ngọc Kinh với ngươi. ”

Phượng Tuyên:???

Lời này vừa nói ra, hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Phượng Tuyên ít nhất sửng sốt tận mấy chục giây mới bừng tỉnh đại ngộ từ trong cảm xúc khiếp sợ.

Y nói sao ngày đó đại ma đầu lại nhanh chóng đồng ý cho y trở về Bạch Ngọc Kinh, thì ra là hắn muốn đi cùng!!!

Muốn chết.

Hắn một tên ma tôn biển Hỗn Độn đang yên đang lành tới Bạch Ngọc Kinh làm gì.

Phượng Tuyên giống như nhận ra gì đó, cả người đều không ổn: "Ngươi, ngươi không phải là muốn mượn tay ta đạp nát Bạch Ngọc Kinh chứ! Ta sẽ không nối giáo cho giặc đâu. ”

Thích Trác Ngọc ném qua một ánh mắt "Nghĩ gì đấy" cho y.

Vậy thì tốt rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự muốn tấn công Bạch Ngọc Kinh sao lại không dẫn theo tên binh tướng nào vậy chứ?

"Bản tôn nếu muốn đánh thì chỉ cần một mình là được."

Thích Trác Ngọc lại tùy tiện đọc tâm, hơn nữa còn giống như một tên trẩu tre nhất định phải nhấn mạnh năng lực của mình mới được.

Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy không được.

Nếu Thích Trác Ngọc đi theo y đến Bạch Ngọc Kinh, vậy chẳng phải y triệt để rớt ngựa hay sao?

"Ta cảm thấy vẫn là không được đâu." Phượng Tuyên từ chối.

"Vì sao?" Thích Trác Ngọc hai tay khoanh tay, hỏi.

"Thì…" Phượng Tuyên vắt óc suy nghĩ, không biết nên nghĩ thế nào, giống như mất kiểm soát, y bịa ra một lý do cực kỳ lố bịch: " Thì ngươi biết đấy, chẳng phải ta chỉ là một kẻ hầu đèn nho nhỏ trong Tê Phượng cung sao. ”

Y nhìn thoáng qua Thích Trác Ngọc, đối phương đang nghiêm túc nghe y nói chuyện: "Vậy ngươi có biết Thái tử điện hạ Phượng Tuyên ở Tê Phượng cung không?"

Thích Trác Ngọc dù bận vẫn ung dung.

Phượng Tuyên cắn răng, nghĩ thầm vì Bạch Ngọc Kinh bổn thượng thần đã trả giá quá nhiều, y nhẫn tâm nói: " Thật ra y chính là một tên siêu cấp biến thái."

Phượng Tuyên nói xong, ngẩng đầu, chỉ vào Thích Trác Ngọc nói: " Y rất thích loại nam nhân ma vực trông xinh đẹp như ngươi. Nếu ngươi đi theo ta đến Bạch Ngọc Kinh, đến Tê Phượng cung, được Thái tử điện hạ để ý. Y sẽ làm cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! ”

"Ui, đáng sợ thế. "Thích Trác Ngọc không có bất kỳ cảm xúc nào nói một câu cho có lệ.

Phượng Tuyên có chút nóng nảy: "Ngươi đừng có mà không tin. Thái tử điện hạ vừa hung vừa đáng sợ, một hơi có thể ngủ với mười đại soái ca như ngươi! ”

"Phải không. Bản tôn ngược lại chưa từng thấy qua nhân vật này trong Tam Giới." Thích Trác Ngọc nhìn hắn: "Nghe ngươi nói ta lại muốn đi mở mang tầm mắt."

Phượng Tuyên: "...."

Con mẹ nó ngươi

Ngươi là cái tên thẳng nam trẻ trâu gì vậy? Không thèm bảo vệ trinh tiết thì thôi! Còn muốn cãi nhau với ta!

Phượng Tuyên còn muốn nói hai câu gì đó, kết quả Thích Trác Ngọc đã lười nghe y nói nhảm ở chỗ này. Đây không phải là lần đầu tiên hắn đến Cửu Trọng Thiên, trở về Bạch Ngọc Kinh cũng giống như trở về nhà mình, Phượng Tuyên còn chưa kịp phản ứng lại, trong chớp mắt cũng đã đến cửa lớn Tê Phượng cung.



Phượng Tuyên: Tức giận lắm.

Tê Phượng cung rộng rãi sáng sủa y như trong trí nhớ của mình.

Thích Trác Ngọc trực tiếp dẫn y đi tới dưới gốc cây thần mộc ngô đồng che trời kia, dưới tàng cây thậm chí vẫn còn người giấy y đúc ngồi ở đó.

Thấy Thích Trác Ngọc mặt không đổi sắc thu người giấy vào trong tay áo. Phượng Tuyên trong lúc nhất thời không biết nên cảm khái Bạch Ngọc Kinh đã rơi vào tình trạng mất một thái tử điện hạ lớn như vậy cũng không phát hiện ra, vẫn là cảm khái đại ma đầu người này thực lực thật khủng bố, trong đại điện nhiều trận pháp và kết giới như vậy cũng không thể ngăn cản được hắn.

Tất nhiên, bây giờ không phải là lúc để lo lắng về điều này.

Dẫn theo một ma tôn biển Hỗn Độn nghênh ngang vào ở Bạch Ngọc Kinh, Phượng Tuyên cảm giác lông của mình sắp bị cha đế quân vặt trụi.

Mấu chốt là Thích Trác Ngọc đến đây giống như nhà mình, trong nháy mắt đã ngồi xuống ghế đá, bình tĩnh lên tiếng: "Thái tử điện hạ trong miệng ngươi đâu?"

Phượng Tuyên ngã ngửa:... Cái này gọi là nói dối thì phải dùng một ngàn lời nói dối để che đậy.

Phượng Tuyên đang muốn mở miệng, chuẩn bị tùy tiện bịa ra lời nói dối thái tử điện hạ ra ngoài du lịch. Không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, y còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng đã có tiếng ván gỗ rơi xuống đất.

Phượng Tuyên quay đầu, là Bích Tiêu hầu hạ sinh hoạt trong tẩm cung của cha đế quân. Cũng là thần thị duy nhất trong suốt hai trăm năm qua phụ trách mỗi ngày tới kiểm tra nguyên thần Phượng Tuyên ôn dưỡng như thế nào.

Giờ phút này nhìn thấy Phượng Tuyên còn đứng đó nguyên vẹn không tổn hao gì thì vẻ mặt khiếp sợ, bờ môi run rẩy.

Phượng Tuyên nhận ra gì đó, vẻ mặt đại biến, đang muốn ngăn cản: Chờ ——

Giọng nói xuyên thấu bầu trời của Bích Tiêu không kiêng nể gì mà thét chói tai: "Điện hạ. Điện hạ tỉnh rồi! Thái tử điện hạ tỉnh rồi! Thái tử điện hạ tỉnh rồi!! ”

Vừa nói vừa lập tức giậm chân chạy như điên, nhảy lên tường mây, nhanh chóng chạy về phía Linh tiêu cung, bẩm báo tin tức tốt lớn này của Đế Quân.

Thế cho nên Bích Tiêu cũng không thấy rõ, trong Tê Phượng cung, dưới thần mộc ngô đồng còn có người thứ ba đang ngồi ở đó.

...... Chờ đã.

Trong lòng Phượng Tuyên yên lặng nói xong một chữ cuối cùng.

Sau đó giương mắt, đối diện với tầm mắt Thích Trác Ngọc. Đối phương cứ ngồi như thế, trên mặt nhìn không ra biểu tình gì.

Một lúc lâu sau, mới nghe được giọng Thích Trác Ngọc: " Thái tử điện hạ? ”

Phượng Tuyên:... Chuyện này thật sự rất khó giải thích với ngươi, nếu như ta nói Bích Tiêu nhận lầm người, ngươi có nguyện tin tưởng ta không?

Không khí dưới gốc cây yên tĩnh vô cùng.

Sau đó, Thích Trác Ngọc như nhớ tới gì đó. Nhìn y từ trên xuống dưới bất thình lình mở miệng: " Chẳng phải ngươi nói với bản tôn Thái tử Tê Phượng cung.là một tên biến thái sao?"

Phượng Tuyên: "..."

Cảm ơn ngươi đã lặp lại bài phát biểu mà bổn thượng thần liều chết lên tiếng.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên bắt lấy cánh tay y, kéo Phượng Tuyên đến trước người. Y gần như mất cân bằng lap vào trong lòng Thích Trác Ngọc.

Thích Trác Ngọc bỗng nhiên vẽ ra biểu cảm cười mà tựa như không cười, "Bản tôn không nhìn ra ngươi biến thái chỗ nào."

Hắn im lặng một lát, vuốt ve cằm y, nhe răng cười nói: "Không bằng bây giờ ngươi cho ta mở mang kiến thức đi."

Phượng Tuyên: "...."

Cứu mạng. Gặp phải biến thái thật đây này!

Tác giả có lời muốn nói:

Bởi vì sư huynh đầu toàn yêu đương nên bị vợ lừa, sau đó thẹn quá hóa giận ~

·

Lý do sư huynh bị lừa: Bởi vì vợ trông vô dụng quá nên hoàn toàn tin tưởng mấy lời quỷ của y.

Chim: nắm đấm thực sự cứng.jpg

·

Bí kíp tặng quà của sư huynh: Làm quân sư bày mưu tính kế cho mình thành quà tặng cho vợ là được

·

Lục Hoàng Cẩu: làm chó làm gì có không điên! Làm chó trên trái đất cũng phải điên! Làm ma vực cũng phải điên! Làm chó nào có gì không điên! Làm chó trên trái đất cũng phải điên! Làm ma vực cũng phải điên! Làm chó nào có gì không điên!

Lục Hoàng Cẩu Ý Thức Thức Tỉnh: Chẳng lẽ ta là một diễn viên phụ hài kịch trong một bài viết đam mỹ văn sao? (Tai chó cảnh giác!)